Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 167: Chương 167: Nữ sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt...




Ngu Yên Vũ thấy cảnh này, suýt thì bật cười ra thành tiếng, nhưng nàng nhanh trong che dấu ý cười của mình lại, trong mắt lấp lánh ý cười như sao sáng.

Nhưng mặt lại thể hiện ra một bộ thần sắc đằng đằng sát khí, như sắp lâm vào một cuộc chiến điên cuồng nào đó:

“Vậy sao?”

“Muốn làm lô đỉnh cúc cung tận tủy cho bổn Giáo chủ?”

“Được lắm, để bổn Giáo chủ xem biểu hiện hôm nay của ngươi thế nào.”

“Nếu hôm nay, ngươi có thể làm cho bổn Giáo chủ hài lòng, vừa ý.”

“Bổn Giáo chủ nhất định sẽ tạm tha cho ngươi một mạng,“

.....

Một lát sau, Ngu Yên Vũ trên người áo choàng đỏ thoát xuống, gạt ra cái màn giường, từ trên giường trượt xuống...

Bên trong ánh nến, bên trên cái màn giường, khung cảnh như vẽ.

Trong khung cảnh như vẽ ấy, ẩn hiện lên hai bóng đen đang không ngừng dây dưa nhau, sau đó cuộn vào nhau, được hiện lên rất rõ rệt qua tấm màn che.

Khiến giường đệm cũng phải rung lắc qua đó.

Thỉnh thoảng từ bên trong lại phát ra những âm thành hừ hự hết sức kỳ lạ.

Khiến người nghe cũng phải xấu hổ như:

Giọng của người nam:

“Khụ...Nương nương.....ngài ôn nhu một chút, đây là lần đầu của Thuộc hạ.”

Giọng của người nữ tức giận:

“Hừ, ngươi nói câu này lần thứ bao nhiêu rồi?”

“Ngươi không biết xấu hổ hay sao?”

Giọng của người nam:

“Là lần đầu....lần đầu tiên Thuộc hạ, Thuộc hạ được dùng miệng phục vụ nương nương.”

Giọng của người nữ ẩn chứa sát khí:

“Câm miệng.”

Giọng của người nam la lớn:

“Nương nương...đau....”

Dừng lại một, Giọng của người nam lại tiếp tục vang lên, thở dốc nói:

“Nương nương chúng ta có thể đổi tư thế sao?”

“Thuộc hạ bỗng cảm thấy, mình có chút đau lưng.”

Giọng của người nữ khẽ cười:

“Được thôi, đến khi nào ngươi đánh bại được ta.”

Giọng của người nam bắt đầu thất thanh cầu xin:

“Nương nương, chậm một chút...”

Giọng của người nữ gắt lên:

“Thật là nhiều lời.”

Giọng của người nam thấp xuống:

“Nương nương, ngài có thể dùng đến một thứ gì đó to lớn mềm mại, bịt miệng Thuộc hạ lại được mà.”

Giọng của người nữ pha chút xấu hổ:

“Ngươi nói cái gì?”

Giọng của người nam mang phần đau đớn:

“Ú a... Nương nương tha mạng.”

Giọng của người nữ hòa hoãn một chút:

“Bịt miệng người lại?

“Ý kiến này thật ra cũng không tồi.”

“Được rồi, nể tình hôm này người gắng hết sức mình như vậy, bổn Giáo chủ cho người nếm thử vị đôi chân trần của bổn Giáo chủ.”

“Nhớ là chỉ được từ đùi trở xuống thôi.”

Giọng của người nam vui mừng như điên:

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

“Nương nương giao phó nhiệm vụ, Thuộc hạ nhất định sẽ liều mạng, hết mình phục vụ nương nương chu toàn, đến chết mới thôi.”

Giọng của người nữ pha chút mị thanh kêu lên:

“A....ân”

Trong cái cuộc vui hoàn ái, chìm đắm trong tình yêu này.

Hai cái bóng đen ấy không biết.

Vẫn có một người hoặc có thể hơn thế nữa, đang chịu phải chịu đựng cảnh, 2 người bọn họ phát cơm chó cho nhau

Và làm phần việc bận rộn của mình.

Đó chính là tĩnh lược....tĩnh lược.....và tĩnh lược

......

Không biết bao lâu sau.

Mưa gió qua đi.

Trong phòng nồng nặc khí tức kiều diễm, cùng một bãi chiến trường có hàng ức vạn sinh linh hy sinh trên ga giường.

Đủ để ám chỉ rằng, vừa rồi tình huống chiến đấu là kịch liệt thế nào.

Trên giường đệm, Bạch Tử Phàm thân thể mỏi mệt, có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt, nhưng tâm tình lại có một chút thả lòng.

Hắn nửa người trên thân trần trụi, cơ bắp đường cong nam tính hoàn mỹ hiện lên rõ ràng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía nữ tử trong ánh nến phía trước.

Ngu Yên Vũ ngồi trước bàn trang điểm cách ánh nến không xa, cầm trong tay cây lược gỗ, chải vuốt những sợi tóc dài đen nhánh của mình.

Cầm lược chải tay, có lẽ chính là thiên hạ đẹp nhất tay, ngón tay tinh tế, màu da như ngọc, cánh tay thon dài mà ngưng bạch, trừ chỗ cổ tay bởi vì lúc trước chiến đấu, đè ép đối nên có chút đỏ lên.

Thực sự, tìm không ra bất luận cái gì vết xước, cái gì tì vết.

Chỉ là một nửa bóng lưng trần đang hở ra của nàng, cũng đủ làm người ta miên man bất định.

Mà trên mặt kính, chiếu rọi đi ra tiên dung, vốn đã mỹ hiện giờ các thêm mỹ, vì có thêm một loại nét nào đó, phong tình đặc biệt kiều diễm của thiếu phụ.

Khiến vẻ đẹp hiện tại của nàng, đã không cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Tiếp xuống phía dưới, với đôi chân dài hoàn mỹ của nàng.

Một đôi chân ngọc đạp trên chiếc đệm được đặt ở dưới mặt đất, mười cái ngón chân của nàng mượt mà như là trân châu óng ánh.

Với đôi bàn chân ngọc cùng đôi chân thon dài hoàn mỹ ấy của nàng.

Nếu là ở kiếp trước, một số vị đạo hữu nào ưa thích chân khống, tất chân khống.

Có lẽ, vuốt ve nó cả tháng, thậm chí cả năm cũng không thấy chán.

Ngoài ra.

Ở trên người của nàng luôn có một cỗ thành thục, phong vận mà Sở Nguyệt Thiền không có.

Tất những điều ấy đã hình thành một Ngu Yên Vũ hoàn mỹ không mang một chút tì vết.

Vậy nên mới nói.

Lấy tâm cảnh vững như núi của Bạch Tử Phàm, mấy ngày nay lại trở nên tâm thần bất định như vậy.

Đủ để biết, đủ để hiểu, Ngu Yên Vũ dùng cái nhan sắc ấy, dùng thân thể hoàn mỹ không tì vết ấy, hành hạ hắn thảm khốc thế nào.

Mà cũng không biết điều này có ứng với câu nói trong truyền thuyết kia hay không?

“Nhân quả không chừa một ai cả.”

Trước kia đối với Sở Nguyệt Thiền.

Hắn cũng mặc kệ nàng ta rên rỉ cầu xin tha thứ, tiếp tục tập trung và phần việc của mình không một thương tiếc nào.

Còn dương dương tự đắc thể hiện sự uy mãnh của mình.

Cho nàng ta biết thể nào là ăn không tiêu, cho nàng ta biết thế nào là lên bờ xuống ruộng.

Khiến nàng ta mấy ngày liền không thể xuống được giường.

Ấy vậy mà bây giờ.

Chỉ cách một tháng, mọi chuyện đã đảo điên.

Ngươi ăn không tiêu, người không xuống được giường.

Mới chính là hắn.

Lúc này đây.

Sau nhiều lần kinh lịch sinh tử, chiến đấu làm ức vạn sinh linh phải hy sinh thảm liệt mới có thể giữ mạng.

Bạch Tử Phàm cảm giác trong lòng mình như có minh ngộ.

Hắn như một cao tăng đắc đạo, ngửa mặt lên trời thầm than:

“Sắc dục là xiềng xích của đời này, chúng ta say đắm, không thể tự cứu.”

“Sắc dục là bệnh nặng nhất của đời này, chúng ta khốn khổ, đến chết chẳng khỏi.” “Sắc dục là tai họa của đời này, chúng ta gặp phải, lâm nguy khó tránh, nữ sắc suy cho cùng cũng chỉ là da với thịt, máu mủ tanh hôi.”

“Cái bẫy luân hồi đau khổ vô lượng kiếp, sa chân vào lục dục biết bao giờ mới thoát khỏi? Đừng vì thế mà sinh lòng lưu luyến.”

Tiểu Trà Trà:

“???”

Nàng có chút không ra nước mắt, trong tâm bắt đầu tự trách:

“Đừng bảo chủ nhân bị Ngu Yên Vũ làm sợ hãi, lòng sinh ám ảnh.”

“Từ giờ sẽ trờ xa lánh nữ sắc nha...”

“Như vậy...như vậy thì lấy ai khuất phục Nữ chủ để chống lại lượng kiếp bây giờ?”

Phía bên này.

Bạch Tử Phàm cảm giác cả người của mình bỗng trở nên thông thoáng, như tìm được một con đường chân lý mới ở trong tim.

Chưa bao giờ hết, hắn bỗng cảm thấy nữ sắc lại tầm thường như lúc này.

Nhưng rồi, bỗng nhiên, trông thấy Ngu Yên Vũ quay lại nhìn mình, với đôi mị nhãn nửa khép nửa hở.

Trong lòng Bạch Tử Phàm run lên:

“Không phải lại đến nữa đấy chứ?”

P/s: Cảm ơn đạo hữu kibar đã đánh giá truyện.

- -- cầu cất giữ ---

Đêm còn 1c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.