Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 45: Chương 45: Học tập 《Lôi phong kiếm pháp 》.




Bạch Tử Phàm nghi ngờ nói: “Hôn sự?”

Nhị gật đầu thở dài nói: “Nguyệt Thiền từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn, nhưng nhà trai chỉ là một tên củi mục Luyện Khí Cảnh, hai bên chênh lệch quá lớn, nếu như lấy nhau, sẽ ảnh hướng đến hạnh phúc sau này của Nguyệt Thiền, vả lại Nguyệt Thiền lại không có tình cảm gì với nhà trai, nên ta mới cùng nàng đi từ chối hôn sự này!!“.

Bạch Tử Phàm mặt ngoài gật đầu lắng nghe, bên trong trong nổi lên gợn sóng lớn, nghĩ: “Sáo lộ này thật quen thuộc a, ngay sau đây thôi, chắc Tiêu Chiến huynh sẽ điên cuồng tu luyện, đợi 3 năm sau cầm tờ hôn thư tới Thái Âm Giáo khiêu chiến với Sở Nguyệt Thiền. Nếu như có cơ hội, ta thật sự, rất chờ mong ngày đó a.”

Bên cạnh Sở Nguyệt Thiền nhìn Nhị trưởng lão nghĩ: “Xem ra tâm trạng của sư phụ đang rất vui vẻ, đến ngay cả chuyện riêng của ta, nàng cũng nói ra.”

Rồi Sở Nguyệt Thiền quay sang nhìn Bạch Tử Phàm nghĩ: “ Ta phải tìm cách cảnh cáo Bạch Tử Phàm một chút, tránh để cho hắn nói chuyện riêng của ta ra ngoài, làm ảnh hướng đến danh tiếng của ta.”

Tiếp theo Nhị trưởng lão dò hỏi Bạch Tử Phàm một vài vấn đề, nhưng đều bị hắn qua loa trả lời.

....

Đêm đến, Bạch Tử Phàm ngồi trong phòng, trên tay là quyển bí kịp 《Lôi phong kiếm pháp 》 mà Lãnh Nhược Tuyết đã tặng hắn.

Nhìn sách lại nhớ người, Bạch Tử Phàm lắc đầu muốn tạm thời quên đi bóng hình quen thuốc ấy, chú tâm vào nghiên cứu, hắn muốn có một bộ kiếm pháp dành riêng cho mình.

Những vũ kỹ trước đây, Bạch Tử Phàm có thể học lõm của người khác, nhưng, hắn không thể nào phát huy ra uy lực mạnh nhất của các loại vũ kỹ ấy. Vì dù sao, đó cũng không phải là vũ kĩ của hắn.

Hơn nữa tu vi càng cao, cường giả đều có đạo của riêng mình, sử dụng đạo của mình, để lĩnh ngộ, để sáng tạo vũ kỹ, nên gần không thể học lõm.

Nhìn 《Lôi phong kiếm pháp 》 trên tay Bạch Tử Phàm bắt đầu nghiên cứu học tập, nhưng lần này không được ai chỉ dậy, một kẻ nhập môn như hắn nhìn vào trong một quyến sách đầy chữ và chữ như thế này, khiến đầu bỗng trở nên loạn vô cùng., nhất thời hoa mắt, chóng mặt.

Tiểu Trà Trà thấy Bạch Tử Phàm mới nhìn sách một chút, đã ôm đầu ngán ngầm, ngáp ngắn, ngáp dài, nàng bèn nói: “Chủ nhân kiếm đạo không phải học như vậy. Muốn học kiếm đạo, trước hết cần phải phân chia ra các cảnh giới, xem mình thuộc cảnh giới nào đã.”

Bạch Tử Phàm nghi ngờ hỏi: “Cảnh giới kiếm đạo là gì?”

Tiểu Trà Trà nói: “Ta nghe sư phụ lão nhân gia ông ấy nói qua, trong thế giới tu luyện này, mỗi một đạo pháp đều có cảnh giới riêng của nó, từ thấp đến cao, tùy vào thiên phú lĩnh ngộ của mỗi người, sẽ đạt đến những cảnh giới khác nhau, ví dụ như: Kiếm đạo, quyền đạo, chưởng đạo....chúng đều có cảnh giới riêng.”

“Về kiếm đạo phân chia là: Nhập môn kiếm đạo → Kiếm đạo cơ sở → kiếm khí → kiếm chiêu →kiếm ý → kiếm tâm → Nhân kiếm hợp nhất →Kiếm linh → Linh vực kiếm đạo (ngộ ra kiếm đạo cho chính mình).”

Bạch Tử Phàm gật đầu, mặt mày vui mừng nói: “Nếu như ngươi hiểu biết về kiếm đạo như vậy, ngươi có thể hướng dẫn ta học 《Lôi phong kiếm pháp 》 này không?”

Tiểu Trà Trà xấu hổ lắc đầu: “Ta cũng thuận lại lời của sư phụ nói thôi, về kiến thức tu luyện, ta căn bản không biết chút nào.”

Bạch Tử Phàm cũng đã đoán trước được,Tiểu Trà Trà có bao nhiêu bản lãnh, nên hắn cũng không thất vọng mà hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết gì về 《Lôi phong kiếm pháp 》 này không? “

Tiểu Trà Trà nói: “《Lôi phong kiếm pháp 》 là một bộ kiếm pháp thời thượng cổ, rất có thể là từ nhiều nguyên hội trước để lại, nên ta hoàn toàn không có thông tin nào về nó.”

Bỗng nhiên Tiểu Trà Trà tỏ ra vẻ cao thâm mạt trắc như một cao nhân nói: “Chủ nhân a, con của đường của mình phải do mình tự đi, tự thân vượt qua được khó khắn mới nhanh chóng trở thành cường giả được. Ngài không nên dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”

Bạch Tử Phàm gật đầu, hiếm khi mới thấy Tiểu Trà Trà nói được một câu ý nghĩa, để không phụ tấm lòng chân thành của nàng, hắn quay lại, vui đầu vào tiếp tục nghiên cứu 《Lôi phong kiếm pháp 》.

Đây là một bộ kiếm pháp thời thượng cổ, nhìn thì khá đơn giản, nhưng khi đi sâu vào mới thấy được kỳ diệu bên trong nó, khiến nhất thời Bạch Tử Phàm như mở mang thêm trí óc của mình, cũng như là khiến hắn hắn dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.

Tiểu Trà Trà đang vui mừng nghĩ: “Chủ nhân thật biết nghe lời a, chủ nhân quả nhiên không phải là hạng người tầm thường, dễ dàng bỏ cuộc, không hổ là chủ nhân của ta.“. Bỗng nhiên Tiểu Trà Trà nghe được những tiếng ngáy ngủ, không biết phát ra từ đâu, vang lên rất đều đặn, nàng nhìn lại chỉ thấy Bạch Tử Phàm đã đắp chăn nằm gọn gàng trên giường, lấy 《Lôi phong kiếm pháp 》 che mặt mà ngủ.

Tiểu Trà Trà: “????”

....

Sáng sớm hôm sau Bạch Tử Phàm tỉnh dây, hắn muốn đi thỉnh giáo Nhị trưởng lão chút chuyện.

Đến trước cửa phòng Nhị trưởng lão, Bạch Tử Phàm gõ cửa nói: “Đệ tự có chuyện muốn thỉnh giáo Nhị trưởng lão.”

Nói xong hắn im lặng chờ đợi. Một lát sau, cửa phòng được mở ra, nhưng người mở cửa phòng không phải là Nhị trưởng lão mà chính là đệ tử của nàng, Sở Nguyệt Thiền.

Bạch Tử Phàm giật mình nói: “Sư tỷ!!”

Sở Nguyệt Thiền gật đầu: “Ngươi tìm sư phụ ta có chuyện gì?” Thanh âm của nàng luôn tỏ ra thành lãnh không mang chút cảm tình nào, dù là khi nàng buồn hay vui.

Bạch Tử Phàm nói: “Ta có chút chuyện muốn thỉnh giáo cao kiến của Nhị trưởng lão.”

Sở Nguyệt Thiền lạnh nhạt đáp: “Sư phụ ta tối hôm qua nhận được tin của giáo chủ, trong giáo có chuyện quan trọng, nên sư phụ đã về Thái Âm Giáo trước.” Nói rồi, Sở Nguyệt Thiền nhìn Bạch Tử Phàm, nói tiếp: “Trước khi đi, sư phụ dặn dò ta phải chiếu cố ngươi, hai ngày sau các đệ tử thân truyền chúng ta sẽ khởi hành về Thái Âm Giáo, nên ngươi hãy đi cùng bọn ta đi.”

Nói xong rồi, nàng đóng lại cửa phòng, mặc kệ Bạch Tử Phàm có đồng ý hay không.

Bạch Tử Phàm khóe miệng co giật, thầm hô: “Cô nàng này, thật thích tỏ ra trang bức!!” Với tiểu tính tình của nàng, là nam nhân trưởng thành hắn cũng không chấp nhất làm gì.

Bạch Tử Phàm nghe vậy thầm nghĩ: “Thái Âm Giáo có chuyện quan trọng? Giáo chủ gọi Nhị trưởng lão về, sẽ không phải là vết thương của Giáo chủ phát tác đi.”

Bạch Tử Phàm chỉ đành lắc đầu cầu nguyện. Nếu như Ngu Yên Vũ vết thương thật xảy ra vấn đề không thể cứu vãn được, thì chuyến đi lần này của hắn, chẳng phải là uổng công vô ích rồi.

Bạch Tử Phàm đang định rơi đi, thì lúc này trong phòng lại vang lên thanh âm lạnh lùng của Sở Nguyệt Thiền: “Có một chuyện ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám đem chuyện hôm qua của ta nói ra ngoài, ta nhất định sẽ cắt đi đầu lưỡi của ngươi.”

Bạch Tử Phàm tay sờ cằm, nhíu mày nghĩ: “Chậc, chậc... cô nàng này được lắm, Bạch Tử Phàm ta ở đây, hứa với các độc giả rằng, sau này trên giường, ta phải dạy dỗ nàng một cách tử tế, dạy cho nàng biết cách làm người mới được.”

“Bình thường luôn thích tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm đến người khác, đợi sau này, trên giường mà kêu 'ta muốn'....'ta muốn', thì đừng trách lúc đấy tại sao ta lại không quan tâm tới nàng, đấy gọi là quả báo aaa!!!! “

.....

Bạch Tử Phàm rời đi quán trọ, hắn tìm đến một nới thanh vắng không người, để luyện tập kiếm pháp cho mình.

Dù sao hai ngày nữa, đoàn người mới xuất phát, hắn không muốn lãng phí khoảng thời gian rãnh rỗi này.

《Lôi phong kiếm pháp 》 bộ kiếm pháp này không hổ là kiếm pháp thời thượng cổ, ngay cả Tiểu Trà Trà cũng không biết bộ kiếm pháp này thuộc hàng phẩm cấp nào.

《Lôi phong kiếm pháp 》 đối với thân thể và nguyên khí yêu cầu rất cao, thân thể không cường tráng, cánh tay rất dễ bị kình đạo của kiếm khí tổn hại, nguyên khí không đủ tinh thuần, uy lực không những không giảm bớt, mà còn tổn hại kinh mạch nhiều hơn, tích lũy trong một thời gian dài có khả năng sản sinh tắc nghẽn, khí huyết đảo lộn.... (còn tiếp)

[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]

“Phiền bỏ mẹ”

[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.