Bạch Tử Phàm chậm rãi đi rời đi Tắc Bắc hoang mạc, vừa đi vừa ngâm nga tiếu khúc, vui vẻ vô cùng.
Trên một ngọn núi bí mật cách đó không xa, một nữ tử toàn thân mặc váy trắng, chăm chú nhìn Bạch Tử Phàm, thẳng đến khi nhìn thấy hắn an toàn rời khỏi Tắc Bắc hoang mạc, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lần nữa liếc mắt nhìn bóng lưng Bạch Tử Phàm, lúc này mới sâu kín thở ra một hơi, rốt cục không còn lưu luyến nữa, nàng vận chuyện nguyên khí, ngự kiếm, thân hình hóa thành một đạo thanh ảnh, nhanh chóng bay vút ra ngoài Tắc Bắc hoang mạc.
Nữ tử này không phải ai khác, chính là Lãnh Nhược Tuyết.
Mới hai hôm trước đây, Lãnh Nhược Tuyết còn dự định trở về tông môn bế quan, để ổn định lại tâm cảnh, nàng tin rằng, sẽ không quá lâu để quên đi đoạn lữ trình này, rồi vài năm nữa nhìn lại, nó giống như một hồi kinh lịch hồng trần của nàng mà thôi.
Còn về Bạch Tử Phàm chưa hẳn sau này còn có cơ hội gặp lại, bởi vì thế giời này hung hiểm luôn rình rập khắp nơi, bất cứ ai cũng cỏ thể bỏ mạng, mặc dù Bạch Tử Phàm là thiên tài tu luyện, nhưng cũng không đảm bảo hắn có thể sống xót, có phát triển đến cảnh giới hiện tại của nàng.
Nhưng sau hôm qua, nàng đã không thể xem như vậy được rồi. Liều xuân dược ngày hôm qua, đã khiến mối quan hệ của nàng và Bạch Tử Phàm trở nên phức tạp hơn, không thể nói quên là quên được.
Nếu như Bạch Tử Phàm biết được tâm cảnh của Lãnh Nhược Tuyết trở nên thay đổi nhanh như vậy, chỉ nhờ một liều xuân dược của Tiêu Chiến, chắc chắc hắn sẽ thốt lên rằng: “Tiêu Chiến huynh quả nhiên là hảo tri kỷ của ta!!”
Nhưng có một điều mà Lãnh Nhược Tuyết không biết, từ lúc hai người cùng tu luyện 《Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm》 vận mệnh của hai người bọn họ đã gắn liền với nhau suốt đời khó mà thay rời.
Để rồi một vạn vạn năm sau, Tình duyên trắc trở, vượt qua bao sóng gió của họ được lưu truyền muôn đời, thành một đôi truyền kỳ thần tiên quyến lữ trong nhân gian.
Thiên hạ đời đời lưu truyền một câu thơ để nói về tình yêu của họ:
“Nghìn năm thương nhớ mới tương ngộ,
Vạn điều nguyện ước mới nên duyên.”
....
“Đôi trai gái chung một nhịp đập,
Một trái tim chia đôi hai nửa? “
....
Sau khi rời đi Tắc Bắc hoang mạc, Bạch Tử Phàm nghĩ đến một vấn đề thiết yếu hỏi Tiểu Trà Trà: “Đúng rồi, Tiểu Trà Trà ở thế giới này tu sĩ bình thường có thể vượt cảnh giới chiến đấu sao?”
Tiểu Trà Trà đáp: “Bình thường trong cùng một cảnh giới tu sĩ muốn vô địch, đầu tiên cần phải có thiên phú vượt trội, ít nhất cũng phải là thiên tài trong thiên tài mới có thể làm được điều này, hoặc có thêm pháp bảo, binh khí, công pháp hỗ trợ.”
“Tu sĩ vượt được một cảnh giới chiến đấu, gần như được xem là dạng khoảng cổ kỳ tài, trong một nguyên hội may ra mới có một người.”
Bạch Tử Phàm gật gù, hỏi tiếp: “Vậy vượt hai cảnh giới thì sao?”
Tiểu Trà Trà bĩu môi nói: “Vậy phải giống như chủ nhân ngươi, người mang khí vận, nhưng chỉ mình khí vận thôi cũng chưa đủ, cần phải được tác giả bật hack nữa, mới có cơ hội vượt hai cảnh giới. “
Bạch Tử Phàm thầm nghĩ: “Lãnh Nhược Tuyết so đấu với Huyết Diễm Hổ vượt một cảnh giới, đã có thể đối chiến lâu như vậy, xem ra nàng thuộc dạng thiên tài khoảng cổ tuyệt kim. Thuộc dạng thiên tài tuyệt đỉnh ở thế giới này.”
....
Trên đường về Thái Âm Giáo đi qua Sở thành, Bạch Tử Phàm nhân tiện, ghé thăm Linh Nhi một chút, lúc này hắn lấy khăn che mặt để tránh cho người Tiêu gian nhận ra. Vì tạm thời Bạch Tử Phàm không muốn dính vào việc tranh chấp vị trí tộc trưởng của Tiêu gia.
Bạch Tử Phàm trước muốn xem Tiêu Chiến sẽ ứng phó thế nào, nên trước tiên hắn lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Đến nơi ở của Linh Nhi, Bạch Tử Phàm hỏi thăm, thì nhận được tin tức bất ngờ, là Linh Nhi mất tích.
Những đứa trẻ này nói: “Linh Nhi đã mất tích từ 3 tháng trước, không ai biết rõ nàng đi nơi nào“.
“Từ khi Đại ca rời đi, tính tình của Linh Nhi bỗng chuyển biến đến lạ thường, nàng trở nên cô độc, cao ngạo, khó gần, gần như nàng đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.”
Nghe những lời nói này Bạch Tử Phàm có hơi nhíu máy, có chuyện gì xảy ra với cô nhóc ấy sao.
Hỏi thăm thêm chút nữa, nhưng không thu được manh mối nào, Bạch Tử Phàm đành rời đi. Đồng thời chúc phúc cho cô nàng Linh Nhi gặp may mắn, không có chuyện gì.
Trong cung điện, Tiểu Trà Trà đang chống cằm suy tư: “Từ lần đầu gặp cô nhóc tên Linh Nhi này, nàng luốn có cảm giác khác lạ với cô nhóc, nhưng khác lạ chỗ nào, nàng cũng không rõ nữa.”
Tiểu Trà Trà không biết, sở dĩ nàng cảm giác khác lạ với Linh Nhi, vì trên người Linh Nhi có mang khí vận, nhưng khi ấy, huyết mạch của cô bé chưa thức tỉnh, nên nàng không thể phát hiện ra được.
....
Bạch Tử Phàm tiếp tục lên đường về Thái Âm Giáo.
Một ngày này, hắn tình cờ gặp được Nhị trưởng lão và Sở Nguyệt Thiền trong một quán trọ.
Bạch Tử Phàm chắp tay nói: “Tiểu nhân tham kiến Nhị trưởng lão.”
Nhị trưởng lão mỉm cười gật đầu với hắn, còn Sở Nguyệt Thiền vẫn tỏ ra là một băng sơn mỹ nhân, không quan tâm đến Bạch Tử Phàm.
Nhị trưởng lão nói: “Người đừng quá để ý, tính cách của nàng luôn như vậy.”
Rồi nàng quan sát Bạch Tử Phàm nói: “Sao người lại ở đây“. Nói đến đây, đôi mắt tròn xoe của nàng bỗng mở tỏ, thất thanh nói: “Ngươi đột phá tông sư cảnh rồi.”
Giọng nói thất thanh của Nhị trưởng lão, đến ngay cả Sở Nguyệt Thiền luôn tỏ ra như một khối băng sơn ngồi im bất động, lúc này cũng phải quay sang liếc nhìn Bạch Tử Phàm một cái.
Bạch Tử Phàm biết không gạt được ánh mắt của nhị trưởng lão, nên hắn nói: “Lần này tiểu nhân ra ngoài, muốn về thắm nhà, không ngờ gặp phải cơ duyên lớn, trên đường về thăm nhà tiểu nhân không may té xuống vách núi, liền phát hiện ra một viên đan dược có màu sắc kỳ lạ, tiêu nhân thử ăn vào, vậy mà may mắn đột phá đến Tông Sư Cảnh.”
“Chuyện này cũng thật lạ, tiểu nhân đang định về bẩm báo với tông môn, nhưng thật may đã gặp Nhị trưởng lão ở đây, không biết với kiến thức uyên thâm của Nhị trưởng lão, ngài có biết tiểu nhân ăn phải loại đan dược gì không?”
Bạch Tử Phàm bịa ra một câu chuyện để gạt Nhị trưởng lão, hắn cũng tin rằng nhị trưởng lão sẽ không hỏi thêm.
Vì thứ nhất Nhị trưởng lão không biết rõ về lai lịch của hắn. Thứ hai hắn bịa ra một câu chuyện để gạt Nhị trưởng lão. Dù cho Nhị trưởng lão không tin hắn, nàng cũng không có bằng chứng xác minh, quan trọng nhất, với tính cách của nàng, nếu hắn không gây hại tới Thái Âm Giáo, nàng cũng sẽ ép buộc hắn thế nào.
Nhị trưởng lão nhìn thật kĩ Bạch Tử Phàm, không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau nàng cười ôn hòa nói: “Tốt, tốt, Đấy chính là chuyện đáng mừng, là may mắn lớn của ngươi, đợi sau khi về Thái Âm Giáo ta nhất định sẽ nhận ngươi làm đệ tự ngoại môn. Sau này ngươi cũng đừng tự xưng mình là 'tiểu nhân' nữa, mà hãy giống như Nguyệt Thiền xưng 'đệ tử' với ta đi”
“Con về việc kia, trên đời không thiếu những thiên tài địa bảo kỳ lạ, nếu như không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám nói, đó là loại đan dược nào.”
Sở Nguyệt Thiền ghé mắt nhìn sư phụ, nàng tự hỏi: “Tại sao sư phụ lại đột nhiên xem trọng Bạch Tử Phàm như vậy?”
Bạch Tử Phàm thấy Nhị trưởng lão tạm thời sẽ không hỏi đến truyện này nữa, thế là hắn bắt đầu dò hỏi: “Đệ tử đã hiểu, a phải rồi, sao ngài tư nhiên lại đến nơi hẻo lánh này chứ? Nơi này thật không hợp với thân phận tôn qúy của ngài.” giọng nói Bạch Tử Phàm kèm theo chút nịnh nọt. Làm Nhị trưởng lão nhất thời có chút vừa lòng, hưởng thụ.
Nếu là trước đây Nhị trưởng lão sẽ không trở lời câu hỏi này của Bạch Tử Phàm, nhưng bây giờ theo tu vi tăng tiến nên thận phận, địa vị của hắn trong lòng nàng đã hơn xa so với trước. Thêm nữa nàng còn rất tò mò về hắn.
Nhị trưởng lão cất giọng nói: “Lần này ta xuất giáo là có chuyện muốn làm.”
Thấy Bạch Tử Phàm ngồi chằm chú, bộ dạng ngoan ngoãn lắng nghe, Nhị trưởng lão vừa lòng nói tiếp:
“Thứ nhất, gần đây ta nhận được tin Ma Môn bắt đầu quay lại Minh Nguyệt Quận, gây hại tới bách tính, cùng các tu sĩ của các môn phải chính đạo trên Minh Nguyệt Quận, Thái Âm Giáo chúng ta, thân là đệ nhât giáo phái của Minh Nguyệt Quận, là chỗ dựa cho tất cả môn phái ở đây. Nên lần này ta dẫn theo các đệ tử chân truyền của Thái Âm Giáo đến đây để đánh đuổi Ma Môn cũng như như lịch luyện thêm cho chúng. “
“ Việc Thứ hai, là về hôn sự của Nguyệt Thiền... “ (còn tiếp)
P/s: Tìm hiểu, sáng tác thơ ca đau hết cả đầu, ta cần các đạo hữu, các thánh thơ của diễn đàn ủng hộ thơ =)))
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]