Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 158: Chương 158: Khắp nơi là lục quang




Lạc Thần Tông.

Trên một Tòa kiếm sơn.

Khắp nơi xung quanh là những thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa được cắm xuống, trải dài trên khắp mặt đất.

Ở giữa trung tâm của Tòa kiếm sơn.

Trên một bệ đá cổ, có một thiếu nữ phong tư yểu điệu, dùng nhan mỹ lệ động lòng người đang đả tọa ở đấy.

Khắp nơi xung quanh thiên địa linh khí đang tự động hướng về phía nàng bay đi.

Khiến xung quanh thiếu nữ vô hình trung tạo ra một cái vòng tròn cất chứa nguyên khí mãnh liệt dồi dào, trấn động cả một vùng sơn núi.

Làm những thành trường kiếm cổ xưa được cắm sâu vào mặt đất, cũng tùy theo từng đợt chấn động nguyên khí của nàng mà phải rung chuyển theo.

Khắp nơi của Tòa kiếm sơn cũng nổi lên từng đợt cuồng phong không nhỏ.

Một lúc sau, đợi nguồn nguyên khí chấn động này dần dần lắng lại.

Sau lưng thiếu nữ, bỗng có một giọng nói nữ tính có nét ôn nhu vang lên:

“Nhược tuyết, ngươi lại đột phá cảnh giới nữa rồi.”

“Thật tốt...thật tốt!!”

“Thiên phú của ngươi không hổ danh là đệ nhất kỳ tài từ khi Lạc Thần Tông được thành lập cho đến này.”

“Lấy tốc độ này, chả mấy chốc là ngươi sẽ vượt qua vi sư.”

Thiếu nữ nghe vậy, nàng lập tức quay lại và nàng ta không ai khác chính là Lãnh Nhược Tuyết, người đã có một đoạn nhân duyên cùng Bạch Tử Phàm ở Tắc Bắc hoang mạc.

Lãnh Nhược Tuyết quay người lại chỉ thấy, không biết từ lúc nào, phía sau lưng nàng đã có một tuyệt thế mỹ nhân, mang phong cách ngự tỷ tràn đầy phong vận đứng sẵn ở đấy.

Quan sát kĩ hơn.

Tuyệt thế mỹ nhân trước mắt này tóc trắng như tuyết, mang trên mình một thân y phục trắng có viền hoa lam.

Nàng có vẻ đẹp băng cơ ngọc cốt, tinh khiết không một chút tì vết.

Khí chất của nàng thanh tao lịch sự, dáng điệu thong dong, thật giống như tiên tử từ trong tranh đi ra, hoặc lại giống như tiên tử trên trời hạ phàm trần, làm cho người hoa mắt mê ly.

Nàng có tư thái tư thái uyển chuyển, nhất là vòng eo tinh tế, chỉ đủ một gang tay.

Quanh thân của nàng mang khí thế cực kỳ lăng lệ, giống như là kiếm ra khỏi vỏ, phong mang dọa người.

Lãnh Nhược Tuyết đã nhận ra tuyệt thế mỹ nhân trước mắt mang phong cách ngự tỷ tràn đầy phong vận trước mặt này là ai.

Thân sắc của nàng lập tức trở nên vui vẻ hiếm có, nàng khẽ cười nói:

“Sư phụ!!”

“Đệ tử làm sao có thể so sánh với sư phụ người được chứ?”

“Đương thời, lấy mỹ mạo cùng tu vi của sư phụ, xưng là đệ nhất nhân ở Bắc vực cũng không phải là không thể.”

“Còn đệ tử, chỉ là một là một tiểu cô nương mới lớn, sao có thể so sánh với người?”

Tuyệt thế mỹ nhân nghe vậy không cười lên, nhánh hoa hai bên má cũng run rẩy theo.

Tuy rằng nàng và Lãnh Nhược Tuyết lấy sư đồ danh xưng nhưng khi đứng cùng nhau, lại trông giống một đôi tỷ muội hơn.

Nàng nói:

“Tiểu nha đầu ngươi mới đi ra ngoài một chút, trở về miệng lưỡi đã trở nên ngọt như vậy rồi.”

Thấy sư phụ vui vẻ như vậy, Lãnh Nhược Tuyết cũng cười theo sư phụ của mình, sau đó 2 sư đồ hàn huyên một chút, mãi tới một lúc sau.

Sư phụ Tuyệt thế mỹ nhân của Lãnh Nhược Tuyết mới mở miệng nói:

“Có phải lần này ra ngoài lịch luyện trở về, tâm cảnh của tiểu nha đầu đã xuất hiện vấn đề rồi không?”

Lãnh Nhược Tuyết khẽ gật đầu đáp:

“Vâng.”

Tuyệt thế mỹ nhân kia nói tiếp:

“Đây cũng đã điều dễ hiểu, lấy tính tình của thiếu nữ mới lớn như tiểu nha đầu ngươi, lần đầu ra lịch luyện hồng trần rất dễ vướng vào ái tình.”

“Đợi tiểu nha đầu ngươi vào Vụ Thần Tháp lĩnh ngộ sự huyền diệu của đại đạo, ngươi sẽ thấy, ái tình trên thế giới này chỉ là thứ viển vông, mờ nhạt mà thôi.”

Dứt lời, nàng liền đưa cho Lãnh Nhược Tuyết một quyển trục màu xanh lục nói:

“Người hãy mang theo quyển trục này vào Vụ Thần Tháp, cố gắng trong thời gian sắp tới gia tăng tu vi của mình càng nhanh càng tốt.”

Thấy quyển trục màu xanh lục quang được đưa tới trước mặt mình.

Lãnh Nhược Tuyết trong lòng không rõ.

Vì sao sư phụ lại muốn nàng gấp gáp gia tăng tu vi lên như vậy chứ?

Không phải sự phụ đã từng nói, gia tăng tu vi một cách nhánh chóng, mà bỏ qua sự lãnh ngộ, thấu hiểu về cảnh giới, là không tốt sao?

Nhưng nàng chỉ nghi hoặc như vậy thôi, trên tay vẫn tiếp nhận lấy quyển trục mà không hỏi gì thêm.

Bởi vì nàng tin tưởng tuyệt đối vào sư phụ của mình.

Từ nhỏ tới lớn, sư phụ luôn đối với nàng tốt nhất.

Nên nàng xem sư phụ không khác gì là mẫu thân thứ 2 của mình.

Lãnh Nhược Tuyết cầm quyển trục trên tay, một đường tiến về phía Vụ Thần Tháp.

Nhưng hôm nay, nàng có một có một cảm giác rất là lạ trong lòng.

Nàng không hiểu sao hôm nay, khắp nói xung quanh của nàng đều là một màu lục quang, một màu xanh mởn mởn thế này?

Chưa nói đến hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh lục, cái quyển trục mà sư phụ đưa cho nàng cũng là màu xanh lục.

Tia nắng cầu vồng trên đỉnh đầu của nàng, cũng lấy màu xanh lục làm chủ đạo giữa một bầu trời bát ngát.

Khiến trong lòng Lãnh Nhược Tuyết có một cảm giác rất là là lạ

Tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc, nhưng không lâu sau đó.

Lãnh Nhược Tuyết đã nhanh chóng chấm dứt chuỗi cảm giác là lạ này của nàng, bởi vì nàng đã đến trước cửa vào Vụ Thần Tháp, còn có điều quan trọng hơn cần nàng phải suy nghĩ.

“Không biết sau khi ta vào đây, khi đi ra, liệu còn sót lại mấy phần tình cảm với Bạch Tử Phàm?”

Nghĩ tới Bạch Tử Phàm, khóe miệng của Lãnh Nhược Tuyết không tự chủ được nhếch lên, nàng nghĩ tiếp:

“Cũng không biết hiện giờ hắn thế nào? hắn có bị có người ta ăn hiếp hay không?”

“《Lôi phong kiếm pháp 》 mà ta đưa cho hắn đã luyện tới đâu rồi?”

Lại nghĩ tiếp, mặt nàng bỗng hiện lên một chút hồng hà:

“Không biết, hắn còn nhớ rõ lời căn dặn của ta đối với hắn hay không?”

“Lấy nhân phẩm của hắn, ta không có gì lo ngại, nhưng chỉ mong rằng, hắn không bị ả yêu nữ nào đó dùng nhan sắc để cám dỗ, dùng lòng tốt của hắn để lợi dụng.”

......

Lãnh Nhược Tuyết đi vào Vụ Thần Tháp không bao lâu.

Ở phía bên này.

Vị tuyệt thế mỹ nhân, sư phụ của Lãnh Nhược Tuyết đã bước lên Quan Tinh Đài, nơi được cho là cao bậc nhất Lạc Thần Tông.

Chỉ thấy lúc này, mắt nàng hướng trời cao, đôi tay thon dài trắng như tuyết của nàng đang khẽ bấm bấm gì đó, rất giống như là đang thôi toán.

Một lúc sau, nàng thấp giọng thì thầm:

“Tại sao vận mệnh của ta và Nhược Tuyết, bỗng nhiên lại biến đổi lớn, trở nên mơ hồ như vậy chứ?”

Băn khoăn một lúc, nàng thở dài một hơi, tiếp tục thì thầm:

“Lượng kiếp sắp tới, thế gian sắp phải tiếp đón một cuộc đại loạn lớn nhất trước từ trước tới nay.”

“Vận mệnh của ta cùng Nhược Tuyết lại cùng biến ảo.”

“Không biết đây là chuyện tốt hay xấu....”

(Còn tiếp)

P/s: Tại hạ mới kiếm được ảnh của sư phụ Lãnh Nhược Tuyết, trông mlem mlem lắm các đạo hữu à =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.