Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 156: Chương 156: Ký ức đau khổ




Vào lúc này.

Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ đã theo 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 dẫn dắt, cả 2 người bọn dần tiến vào một trạng thái võng ngã, một trạng thái thuộc về thế giới tinh thần riêng của 2 người bọn họ.

Bọn họ không những cảm nhận được nhục thể nóng bỏng của nhau mà còn cảm nhận được tận sâu trong linh hồn của nhau.

Song tu chính là như vậy.

Tu luyện công pháp song tu, giữa hai bên sẽ chia ra là chính là phụ.

Nếu như là cả hai mạnh yếu chênh lệch quá lớn, cường giả có tu vi cao hơn tự nhiên cần thu liễm, để phòng đem người yếu hút khô, vậy liền rất có thể sẽ tạo thành cái gọi là Thái âm bổ dương cùng với Thái dương bổ âm.

Mà kỳ thật, phương thức tương song tu của 2 người bọn họ cũng đã xem như là lẫn nhau thải bổ.

Bạch Tử Phàm đối với Ngu Yên Vũ tiến hành Thải Âm Bổ Dương, Ngu Yên Vũ đối với Bạch Dương tiến hành Thải Dương Bổ Âm.

Những khác là, 2 người bọn họ làm như vậy tạo thành Âm Dương tuần hoàn, trong Dương có Âm và ngược lại, trong Âm có Đương,.

Cả 2 đồng thời cũng có lợi.

Sẽ không giống với các loại tà môn ma đạo, đem người tinh khí thải bổ, chỉ có lợi cho một người và người còn lại sẽ bị hút khô.

Con phương thức thần hồn song tu.

Chính là để cho 2 người bọn họ tâm thần hợp nhất, linh hồn sảng khoái, có được cảm giác khác thường.

Chân Âm phải có thu liễm cất giữ tác dụng, đồng thời có thể tẩm bổ Chân Dương thu liễm Chân Dương (Âm Bình).

Chân Dương muốn có sinh trưởng sinh sôi chống cự ngoại tà tác dụng, cũng không để Chân Âm tiết ra ngoài mà cố chùm Chân Âm (Dương bí).

“Âm Bình Dương bí, tinh thần chính là trị, Âm Dương Ly Quyết, tinh khí chính là tuyệt.”

Bạch Tử Phàm lúc này.

Trong tiềm thức đột nhiên cảm thấy chính mình có minh ngộ.

Nguyên lai cổ nhân nói song tu chân chính, chình là loại cảnh giới này, rời khỏi thân thể nhục thân thú vị, trực tiếp tác dụng tới lĩnh vực tâm thần của nhau, cùng nhau cảm thấy thư sướng.

Loại cảm giác sảng khoái này, không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, nhất định phải là người trải nghiệm qua mới hiểu.

Người hiểu rồi nhất định sẽ không ngừng muốn song tu song tu.

Lần đầu tiên thích ứng loại cảm giác sảng khoái này, Bạch Tử Phàm liền cảm giác được ý thức của mình cực kỳ thư thái.

Đồng thời, hắn cũng cảm giác được rõ, giữa hắn cùng Ngu Yên Vũ ở giữa 2 đã có một mối liên hệ sâu đậm không thể tách rời.

Giữa bọn họ như có một đạo xiềng xích trói buộc linh hồn của 2 người bọn họ lại cùng một chỗ.

Trói buộc vận mệnh của 2 người bọn họ lại cùng một chỗ.

Định rằng.

Cả đời này, dù cho có giông bão mãnh liệt như thế nào, bọn họ sẽ không bao giờ tách rời nhau ra.

Đó là chính là phương diện linh hồn giao hội, không giống với thân thể giao hội.

Qua đây, Bạch Tử Phàm cũng cảm thấy có một điều kỳ lạ, tại sao lúc hắn cũng Sở Nguyệt Thiền song tu lại không xuất hiện tình huống như vậy chứ?

Những trong tiềm thức, Bạch Tử Phàm không có thời gian để nghi hoặc những chuyện đó.

Vì lúc này đây, linh hồn của hắn đã xâm nhập vào tận sâu vào trong linh hồn của Ngu Yên Vũ.

Cảm nhận được từng mảnh ký ức của Ngu Yên Vũ đang mở ảo hiện hữu qua trước mặt mình.

Bạch Tử Phàm dần thấy được những khung ảnh mờ nhạt đang xảy ra ở trước mắt hắn, như chính là bản thân hắn đang thể nghiệm vậy.

Hắn chỉ thấy.

Có một cô bé có nhan sắc tuyệt mỹ khuynh thành, đang bất lực, một thân một mình bơ vơ, tê tâm liệt phế gào thét vô vọng trong biển máu.

Cô bé ấy từ một thiên kiêm tiểu thư mới chỉ 10 tuổi, bỗng chốc, chỉ sau một đêm, nàng đã trở thành một người không nhà không người thân.

Đêm đông giá rét, cô bé lẻ loi một mình đi trên tuyết trắng, khắp người cô bé vấy đầy là máu tươi của yêu thú, của những tên mang ý đồ xấu đối với nàng.

Suốt đường độc hành, không biết đã có bao nhiêu lần cô bé ngã xuống, mỗi lần ngã xuống, là gần như cô bé đã hôn mê trong cái bão tuyết lánh giá, bị cái đói khát mệt nhọc xô đổ, bị từng cơn gió tuyết nhấn chìm.

Mỗi lần ngã xuống như vậy, cô bé lại vùng lên mạnh mẽ hơn, sau mỗi lần vùng lên, cô bé lại tự cắn vào tay mình một cái, để mong rằng cơn đau có thể giúp nàng trở nên thanh tỉnh hơn.

Cô bé quyết không để cái lạnh giá, cái mệt mỏi đánh bại mình.

Bởi vì cô bé biết, nàng phải làm mọi cách để sống, nàng phải sống để còn báo thù, nàng không cho phép mình được yếu đuối, vô dụng như trước kia nữa.

Đến đây, một giọt nước mắt của Bạch Tử Phàm không tự chủ được chảy xuống.

Hắn tiếp tục quan sát về cô bé này.

Cô bé lạc lõng giữa một thế giới tu chân đầy hiểm ác khi mới chỉ mới 10 tuổi.

Không còn phụ thân ở bên bảo vệ che chở, cô bé đã từ một nàng thiếu nữ có tấm lòng lương thiện, nghĩa khí trở thành một loại người mà trước đây nàng rất nghét.

Một loại người mà có thể tiện tay diệt sát tất cả địch nhân cản chân mình.

Tuy rằng cô bé từ nhỏ rất loại người này, nàng không ưa thích chém giết.

Nhưng.

Để có thể tự bảo vệ bản thân của mình, vì có thể trả thù, cô bé không thể không trở thành loại người mà nàng ghét nhất.

Tiếp đến là những năm sau đó cho đến khi trưởng thành, vì ép buộc mình trở phải trở nên mạnh mẽ một cách nhanh nhất.

Cô bé một thân mình đi nới được xem như khát máu nhất của Linh Vũ đại lục, nơi mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Bạch Tử Phàm thông qua những mảnh ký ức, tiếp tục quan sát được.

Đã không biết có bao nhiêu lần, cô bé bị những tên ma đầu truy đuổi, bị những tên ma đầu truy sát, trọng thương đến thập tử vô sinh.

Đã không biết có bao nhiêu lân, cô bé bất chấp tính mạng của mình, lao vào những nơi nguy hiểm nhất, để tranh tài nguyên tu luyện với những tên ác nhân nhất.

Để rồi, cô bé từng bước từng bước một, biến những tên thiên kiêu, những tên ma đầu khát máu nổi danh nhất.

Trước kia kia xem thường nàng chỉ là một cô nhóc chưa lớn, từng người từng người một phải trở thành đá kê chân của cô bé.

Lặng im dưới nằm cát vàng, nhìn cô bé từng bước phát triển trở thành một cường giả chân chính, một nữ la sát lừng danh.

Có thể nói, những thành quả mà cô bé đạt được, không phải là do cô bé thường xuyên hô hào:

“Hệ thống, hệ thống.”

Mà là do chính cô bé đã đánh đổi bằng xương, bằng máu của mình mới đạt được!!!

.Còn về Ngu Yên Vũ,

Nàng cũng tương tự như Bạch Tử Phàm, linh hồn của nàng đã xâm nhập tận sâu vào trong linh hồn của Bạch Tử Phàm.

Ngu Yên Vũ chỉ cảm nhân được linh hồn của mình được đưa tới thế giới xa lạ, một thế giới rất kỳ quặc.

Nhưng sự tập trung duy nhất của nàng, tất cả chỉ dành cho một người nam, mọi thứ xung quanh chi mơ hồ nhạt nhòa đối với nàng.

Chứng cảnh đời của người nam nhân đó, cảm nhận được nỗi cô đơn giấu kiến tận sâu trong linh hồn của người nam đó.

Như một sự đồng bệnh tương liên.

Phái bên ngoài, đang cùng Bạch Tử Phàm tiến hành song tu, Một giọt nước mắt từ Ngu Yên Vũ không khỏi rơi xuống má nàng.

Cuộc đời của người nam nhân người nam đó thật giống mình!!!

(Còn tiếp)

P/s: Ây a, hôm trước đám hão hữu rủ ta đi nhậu rồi xem Chung Kết C1, nhậu tới tận sáng, làm cả ngày CN ta chỉ ngủ và ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.