Phía bên này, Bạch Tử Phàm đang cố gắng giải khai cấm chế trên người mình, thì ở phía bên kia, Doãn Chí Bình đang từng bước, từng bước một ép sát về phía Sở Nguyệt Thiền.
Sở Nguyệt Thiền thấy Doãn Chí Bình ánh mắt giống như sói đói nhìn mình, mỗi bước tiến của Doãn Chí Bình, Sở Nguyệt Thiền lại theo bản năng lùi lại phía sau thêm một bước.
Cứ thế Doãn Chí Bình tiến, Sở Nguyệt Thiền lại lui, cho đến khi lưng chạm một vào một bức tường lạnh. Sở Nguyệt Thiền mới nhận ra mình đã hết đường để tiếp tục lui, nàng hoảng loạn nói:
“Doãn Chí Bình...ngươi đừng...ngươi đừng... tới đây!!”
Doãn Chí Bình thấy bộ dạng của Sở Nguyệt Thiền đã không khác nào con cừu non chỉ đợi mình làm thịt, hắn cười vang lên rồi nói:
“Đừng thẹn thùng...Đừng thẹn thùng... lát nữa nàng có cầu ta tới nữa đi... tới nữa đi.. cũng không cầu được đâu... hắc hắc.”
Tiến thêm vài bước nữa tới sát Sở Nguyệt Thiền, Doãn Chí Bình chép miệng tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc...đáng tiếc a...nếu như có thời gian, ta có thể chuẩn bị thêm một chút xuân dược. Như vậy thì đến lúc thái bổ nàng, ta sẽ thấy được cái bộ dáng từ tiên tử lạnh lùng trở thành yêu nữ dâm mị câu nhân là thư thế nào?”
“Ta sẽ thấy được cái bộ dạng bên ngoài thì cự tuyệt, bên trong lại mời chào là như thế nào..hắc hắc”
“Có như vậy, quá trình thái bổ của ta sẽ trở nên hương diễm hơn, đạt được hiệu quả cao hơn....hắc hắc... càng nghĩ đên khung cảnh ấy, ta lại càng cảm thấy kích thích khó hiểu.”
“Haiz. Chỉ đáng tiếc là ta không chuẩn bị sẵn xuân dược.”
“Thế nhưng cũng không sao, ta đã chuẩn bị đến thứ này, tuy rằng hiệu quả không mãnh liệt dồn dập như xuân dược, nhưng cũng có hiệu quả thôi tình, khiến cơ thể của nữ nhân trở nên mềm yếu, mẫm cảm hơn...hắc hắc...”
Chỉ nghĩ như vậy thôi nhưng Doãn Chí Bình đã cảm thấy cả người nóng bừng, nên sau khi dứt lời, Doãn Chí Bình trên đã tay chuẩn bị sẵn một túi bụi phấn có hương thơm nhạt nhạt, ném về phía Sở Nguyệt Thiền.
Sau đó, Doãn Chí Bình liền vươn tay bắt lấy Sở Nguyệt Thiền, để thái bổ nàng ta lấy đi nguyên âm giúp mình trị thương.
Thế nhưng Sở Nguyệt Thiền như đã chuẩn bị từ trước, thấy Doãn Chí Bình có động tác, Sở Nguyệt Thiền liền né sang một bên, cùng với đó là một giọt nước mắt rơi xuống trên má nàng.
Một giọt nước mắt mang đầy sự tiếc nuối không nỡ của Sở Nguyệt Thiền.
Cũng là một giọt nước mắt mang theo cái quyết định đầy sự quả quyết của Sở Nguyệt Thiền!!
Bởi vì hiện tại, Sở Nguyệt Thiền thật sự đã không còn cách nào khác, nàng mới phải đứa ra quyết định này.
Sở Nguyệt Thiền còn rất trẻ, với thiên phú tu luyện của mình, Sở Nguyệt Thiền còn cả một tương lai sáng lạn phía trước, còn rất nhiều hoài bão chưa thực kịp thực hiện.
Thế nhưng so việc với bị nam nhân làm nhục, bị nam nhân xem như món đồ chơi để thái bổ. Sở Nguyệt Thiền bắt buộc mình phải làm ra lựa chọn.
Và sau một hồi do dự rất lâu, cuối cùng Sở Nguyệt Thiền đưa ra lựa chọn cuối cùng, một lựa trọn tuy rằng Sở Nguyệt Thiền không muốn, nó tràn đầy sự bất đắc dĩ nhưng Sở Nguyệt Thiền lại quyết định lựa chọn nó.
Sau khi vô hụt con mồi, Doãn Chí Bình cũng không gấp gáp, hắn nhìn lại Sở Nguyệt Thiền và đoán ra ý đồ trong đầu của nàng ta, hắn hừ lạnh nói:
“Nếu như nàng cắn lưỡi tự sát, sau khi nàng chết, ta vẫn sẽ thải bổ nàng như thường. Nhưng sau đó, ta nhất định sẽ lột sạch quần áo của nàng ra, rồi trêu nàng trước cổng thành, để ai ai cũng được ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ này.”
Dứt lời, Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Nguyệt Thiền nói tiếp
“Hắc..hắc..mỹ nhân hãy nói cho ta biết, nàng còn muốn tự sát nữa không?”
Sở Nguyệt Thiền nghe tới đe dọa của Doãn Chí Bình, nàng khinh miệt đáp lại: “Ngươi nghĩ rằng mình dựa vào những với từ ngữ ngoan độc ấy, là đe dọa được Sở Nguyệt Thiền ta sao?”
“Hừ...câu nói này của ngươi dùng để dọa nạt thứ nữ nhân thông thường, khiến cho họ khuất nhục còn có tác dụng, còn đối với Sở Nguyệt Thiền ta, nó không có chút tác dụng nào.”
Khi dứt lời cũng là lúc Sở Nguyệt Thiền sử dụng chiếc trâm cài trên mái tóc đã nằm sẵn trên tay, đâm vào làn da trên mặt, muốn xé rách nó, hủy đi dung nhan của chính mình.
Để sau khi nàng tự sát, Doãn Chí Bình có thật làm như những gì hắn nói, thì cũng sẽ không có ai nhận ra nàng là Sở Nguyệt Thiền.
Khi chiếc trâm nhọn sắp đâm vào làn da trên mặt Sở Nguyệt Thiền, nó chỉ cách làn da trơn bóng ấy trong gang tấc, không đến 1 mm, thì ngay lập tức có một nguồn lực đẩy nó ra.
Thấy hành động này của Sở Nguyệt Thiền, Doãn Chí Bình không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Có cốt khí lắm..Có cốt khí lắm lắm..!!”
“Nữ nhân càng có cốt khí, Doãn Chí Bình ta càng cao hứng, càng có cảm giác chinh phục..hắc hắc.”
“Không ngờ Doãn Chí Bình ta lại tốt số đến như vậy, bắt được những nữ nhân có dung nhan tuyệt sắc đã đành, ấy vậy mà ẩn dưới cái dung nhan tuyệt sắc ấy, lại có cỗ cốt khi hiếm có như vậy.”
“Với cỗ cốt khí quyết đoán này của nàng, hoàn toàn đủ để vượt xa những nữ nhân tuyệt sắc cũng thế hệ khác!!”
Cổ tay bị nguyên khí chấn động làm cho tê dại, Sở Nguyệt Thiền đờ đẫn dựa lưng vào góc tường, nơi đường cùng của mật thất.
Sở Nguyệt Thiền tính toán mọi chuyện đều rất tốt, từ lúc nàng mở miệng đáp lời, nàng đã rút ra chiếc trâm cài từ trên mái tóc nơi đỉnh đầu của mình. Tất cả nhưng điều ấy, chỉ trong một cái chớp mắt.
Thế nhưng Sở Nguyệt Thiền lại quên mất một đều quan trọng là tu vi trên ngươi nàng đã bị Doãn Chí Bình phong bế lại, lấy tốc độ của nàng dù chỉ là trong một khoảng cách gần, cũng làm sao có thể so sánh được với Doãn Chí Bình.
Sau chứng khiến cái cốt khí của Sở Nguyệt Thiền, Doãn Chí Bình càng phấn khích nói: “Mỹ nhân, đã đến lúc chúng ta tận hưởng cực lạc cuộc sống rồi, nếu không tên Tiểu tử ngoài kia sẽ sốt ruột đấy.”
Dứt lời, Doãn Chí Bình tiến tiến tới nắm lấy tay áo của Sở Nguyệt Thiền rồi giật mạnh, khiến y phục của Sở Nguyệt Thiền sau đó lập tức chia năm xẻ bảy, rồi từng mảnh một rơi xuống nền đất.
Trên thân đã mất đi y phục che chở bên ngoài, khiến xuân quang nhất thời chợt lộ ra, Doãn Chí Bình nhìn thấy làn trắng mịn của Sở Nguyệt Thiền, hô hấp liền dồn dập lên.
Nhất là khi cái làn da trắng mịn ấy kết hợp với căn phòng mật thất tối tăm này, nơi chỉ được thắp sáng bằng ánh nến đỏ, càng khiến cho cái làn da trắng mịn của Sở Nguyệt Thiền trở bóng sáng bóng, nổi bật hơn.
Mà không chỉ có vậy, khí ánh sáng lung linh từ ánh nến phản chíu vào làn da trắng mịn ấy, bỗng dưng nó lại khiến cho căn phòng mật thất này trở nên sinh động đến lạ thường.
Lại thêm trên thân của Sở Nguyệt Thiền lúc này chỉ còn lại một tầng sa y mỏng, che đậy đi nhưng nơi riêng tư trên thân thể, nó làm hiện ra một thân thể nửa hở, nửa che dưới ánh nến lung linh của canh phòng, lập tực tạo một khung cảnh mỹ miều vô cùng động lòng người.
Nếu để cho độc giả thấy được, chắc chắn họ phải thốt lên rằng: “Hết nước chấm!!”
Nên nếu như gặp phải khủng cảnh mỹ miễu này, dù cho là chính nhân quân tử cũng khó lòng khống chế nổi mình, nói gì tới Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình đã không khống chế nổi mình, hắn mãnh liệt đẩy Sở Nguyệt Thiền xuống đất để tiến hành thải bổ nàng.
(Còn tiếp)
P/s: Xin đa tạ đạo hữu usFbw60474 đã tặng quà...