Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 91: Chương 91: Ngoại truyện




Ngoại truyện (giải trí một chút):

Nhiều năm sau đó, sau khi đại kiếp nạn diệt thế đi qua, Linh Vũ đại lúc đang dần được xây lực lại từ những đống đỗ nát, các thế lực lớn nhỏ cũng theo đó mà phân chia lại, dưới sự thống trị của một Đại Đế Quốc.

Một trang lịch sử mới của Linh Vũ đại lục bắt đầu được mở ra đón nhận một thời đại mới.

Bạch Tử Phàm đứng trên một trên một tòa cũng điện nguy nga, tráng lệ bậc nhất Linh Vũ đại lục, hướng mắt quan sát thương sinh, từng đạo ánh mắt đều giống như những vì tinh hà trên bầu trời, liếc nhìn một cái, là có thể thấu hư vô, xuyên tam giới.

Đột nhiên như gặp phải người quen, Bạch Tử Phàm vươn ra bàn tay, phá vỡ không gian, xuyên thủng địa giới, tiến đến địa ngục, bắt lấy một sợi linh hồn quen thuộc.

Thủ đoạn thông thiên này, trên thế gian chỉ có duy nhất Bạch Tử Phàm mới có thể làm được.

Sau khi đưa sợi linh hồn này đến trước mặt mình, Bạch Tử Phàm mở miệng nói: “Doãn Chí Bình, đã lâu không gặp!!”

Biết người vừa mới bắt mình từ Địa ngục giới tới đây là ai, bởi chỉ có người đó, mới có thể làm tới thủ đoạn thông thiên bậc này.

Doãn Chí Bình tay chân run rẫy, quỳ sát mặt đất, ngẩng cũng không dám ngẩng, cung kính đáp: “Tiểu nhân..tiểu nhân bái kiến Đại Đế!!”

Bạch Tử Phàm trông thấy bộ dạng run rẩy của Doãn Chí Bình, hắn mỉm cười nói: “Ngươi không cần phải sợ hãi ta như vậy. Ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, có cái nóc nhà cũng không bật nổi!!”

“Haizz!!”

Doãn Chí Bình vẫn quỳ gối, mặt sát đất không có bất kỳ một phản ứng gì.

Bạch Tử Phàm thở dài nói tiếp: “Hôm nay ta lỡ chọc giận đám Thần phi của ta, bị bọn họ truy sát nên mới trốn chạy tới đây ngắm nhìn thương sinh. Thật không ngờ, lại tình cờ gặp lại cố nhân.”

Bạch Tử Phàm miệng tuy nói bình thản như vậy, nhưng chỉ có hắn mới biết, khung cảnh sáng nay là đáng sợ cỡ nào.

Nếu như lúc đó Bạch Tử Phàm không nhanh chân chạy trốn, sợ rằng đã mất mạng từ lâu và một đời Đại Đế cũng theo đó mà băng hà.

Chuyện là tối hôm hôm trước, Tiểu Trà Trà đã dùng mưu kế để mưu hại Bạch Tử Phàm, khiến cho đám Thần phi của Bạch Tử Phàm tất cả đều chung một chiếc giường lớn, ngủ với hắn.

Bạch Tử Phàm tuy là đã phát hiện ra mưu kế hèn bẩn này của Tiểu Trà Trà, nhưng vẫn giả như không biết, để rồi trở thành ngươi bị hại, ngủ chung giường lớn với đám Thần phi của mình.

Đến sáng của tận 3 ngày sau, khi thức giấc, các nàng ai nấy cũng đều phải tranh giành chăn mềm của nhau, để che kín thân của mình, rồi cùng nhìn nhau ngơ ngác.

“Ta là ai? Đây là đâu?”

Bạch Tử Phàm đường đường là một vị Đại Đế lưu danh cổ kim, trải qua biết bao thăng trầm, biết bao cuộc đấu trí sống còn mới bước đến ngay hôm nay.

Nên sau khi tỉnh dậy, Bạch Tử Phàm liền lập tức cảm ứng được có nguy hiểm tính mạng sắp tới, vậy là nhanh chân chuồn trước.

Trước khi đám Thần phi của mình kịp phát hiện ra. Nếu không thì để cho đám Thần phi này của mình liên hợp lại cùng nhau. Lấy tu vi của Bạch Tử Phàm cũng không thể nào đỡ nổi.

Haiz, ai bảo Bạch Tử Phàm hắn, cưới phải đám nữ nhân, ai ai cũng đều là chúa tể một phương, tu vi cùng thủ đoạn, đều thuộc dạng có một không hai, danh vang bách thế chứ.

Nhưng cũng may mà đám Thân phi sau 3 ngày bị Bạch Tử Phàm tàn phá, thân mềm nhũn không chịu đụng nổi, mới đuổi không kịp Bạch Tử Phàm.

Doãn Chí Bình nghe tiếng than thở của Bạch Tử Phàm, không dám có phản ứng gì, chỉ nói nhẹ:

“Hôm nay vinh hạnh gặp lại Đại Đế, mà Đại Đế người vẫn nhớ rõ tên của Tiểu nhân. Điều này chính là vinh hạnh suốt đời đối với tiểu nhân. Dù là ngay bây giờ hồn phi phách tán, tiểu nhân cũng mãn nguyện.”

Bạch Tử Phàm thấy Doãn Chí Bình hiện tại khi ở mặt mình đã trở nên khúm núm, sợ sệt, lo trước lo sau.

Một bộ dạng trông rất hèn mọn, không còn cái dáng vẻ ngạo mạn của một đời kiều hùng, đòi cho hắn xem phim 2 người đóng một người xem như khi xưa

Bạch Tử Phàm lắc đầu tự cười với chính mình một cái, đây cũng là lẽ thường ở đời mà thôi.

Hắn mở miệng nói: “Ngươi còn nhớ tới chuyện khi xưa, trong căn mật thất bí mất của ngươi không.”

Doãn Chí Bình nghe vậy, đôi mắt hơi nhíu lại, nhớ lại từng hôi ức của đã trôi biết bao năm tháng, một lúc sau, Doãn Chí Bình đáp: “Bẩm Đại Đế, Tiểu nhân còn nhớ rõ!!”

Doãn Chí Bình vẫn cuối mặt xuống đất, không dám ngẩng lên, sau khi nhớ lại một hồi ký ức đã từng trãi qua ấy.

Doãn Chí Bình nghĩ rằng, Bạch Tử Phàm còn nhớ mối thù khi xưa, vậy là cung kình nói tiếp:

“Khi xưa Tiểu nhân có mắt như mù, đã đắc tội với Nguyệt Thiền thần phi cùng Đại Đế. Mong rằng Đại Đế ra tay diệt đi đạo linh hồn này của tiểu nhân.”

“Nếu như được chết lẫn nữa dưới tay của Đại Đế, chính là phúc phận của 18 đời mà tiểu nhân tu được.”

Nhìn cái dáng vẻ vui mừng của Doãn Chí Bình, như Bạch Tử Phàm thật diệt dị đạo hồn phách này của hắn, đối với hắn chính là vinh dự lớn lao vậy.

Bạch Tử Phàm mỉm cười: “Đã không bao nhiêu năm tháng trôi qua, chuyện đó vốn đã hòa vào dòng chảy của thời gian từ lâu.”

“Nhưng phải thậm cảm tạ ngươi, nhờ có chuyện đó của ngươi, tâm cảnh của Nguyệt Thiền mới trở nên kiên cường hơn, thay đổi lại suy nghĩ của mình, để rồi mới có được thành tựu như ngày hôm này. Tuy rằng thiên phú của nàng không phải là quá xuất chúng nếu như so với những vị Thần phi khác.”

“Cũng là nhờ ngươi, sau đó chuyện ta mới có thể dễ dàng lừa gạt Sở Nguyệt Thiền tới tay... ha ha ha.”

“Còn những pháp bảo trong nhân trữ vật của ngươi nữa. Sau khi ngươi chết đi, ta đã lấy nó, và chính những thứ ấy đã giúp ta bao lần thoát nguy, chuyển bại thành thắng.”

“Mọi chuyện trên thế gian này vốn đều là vậy, chỉ cần nhìn nhận vần đề theo cách của mình, tự tin đón nhận nó. Thì sẽ không còn chuyện nào có thể làm khó được ngươi, sẽ không còn khái niệm đắc tội hay không đắc tội ở đây.”

“Mà chính đối thủ, người gây ra rắc rối cho ngươi, lại là ngươi gián tiếp giúp ngươi phát triển bản thân.”

Doãn Chí Bình đá lớp: “Tiểu nhân cảm tạ Đại Đế dạy bảo, tài trí cùng tấm lòng của Đại Đế cổ kim khó ai sánh bằng.”

Bạch Tử Phàm chỉ cười nói: “Lần này ta mang ngươi lên đây, không phải là để nói tới những truyện này mà là ta có một thắc mắc muốn hỏi ngươi.”

Doãn Chí Bình nói: “Đại Đế xin ngài cứ hỏi, nếu như tiểu nhân biết, nhất định sẽ toàn tâm trả lời.”

Bạch Tử Phàm nói: “Ta có chút thắc mắc, trong căn phòng mất thất của ngươi, ở chương 90, ngươi có tất cả 30 phút, 1528 chữ để thực hiện ý đồ thải bổ của mình.” “Vậy sao ngày từ đầu ngươi không thực hiện ý đồ thải bổ của mình mà phải đến lúc gần cuối, để ta giết ngươi.”

Doãn Chí Bình hơi nghi hoặc một chút, rồi đáp: “Bẩm Đại Đế, nếu ngay từ đầu Tiểu nhân đã thực hiện ý đồ của mình, vậy thì 29 phút còn lại, 1400 chữ còn lại, Tiểu nhân phải làm gì...?”

Bạch Tử Phàm:“....”

Bạch Tử Phàm quay lưng lại phía Doãn Chí Bình nói:

“Đã hiểu”

Trong đầu lại nghĩ thầm: “Hóa ra không phải do tên tác giả câu chương mà là do hắn hiểu rõ được nổi lòng của Doãn Chí Bình. Nếu như để Doãn Chí Bình thực hiện ý đồ thải bổ của mình ngay từ đâu, vậy thì ai ai cũng biết Doãn Chí Bình chỉ có 1 phút.”

“Cái này phải che dấu thật kĩ giúp Doãn Chí Bình, nếu không để ngươi khác biết được, sẽ rất tội nghiệp cho hắn.”

Bạch Tử Phàm phất tay nói: “Được rồi, ngươi về đi.”

Còn Doãn Chí Bình sau khi trở về, trong lòng vui mừng vô cùng vì hắn có thể kể với huynh đệ kết nghĩa Dương Quá dưới đó của hắn rằng:

“Đã từng có thời điểm, hắn lấy sức một mình, phóng ấn qua tu vị của một vị Vạn Cổ Đại Đế.”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.