Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 99: Chương 99: Nguyệt Thiền, sau này hãy thân cận với Bạch Tử Phàm một chút!!




Nhị trưởng lão bắt đầu kể cho Sở Nguyệt Thiền nghe về nhưng công bố được Ngu Yên Vũ công bố tại Thái Âm Điện hôm nay, Sở Nguyệt Thiền nghe xong những tin tức này không khỏi chấn kinh trong lòng.

“Thái Âm Giáo từ giờ trở đi sẽ không có nam đệ tử và Bạch Tử Phàm lại chính là Đại trưởng lão mới của Thái Âm Giáo.”

Những tin tức này lần lượt như kình lôi nổ vang trong đầu Sở Nguyệt Thiền, khiến nàng phải dò hỏi lại sư phụ mình một lẫn nữa: “Sư phụ, những điều này là thật?”

Nhị trưởng lão gật đầu đáp: “Khi nghe tới tin tức này, vi sư cùng các trưởng lão cũng chấn kinh như ngươi vậy.“. ngôn tình ngược

Sở Nguyệt Thiền trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu như sư phụ biết được đến tin tức này, cũng sẽ không chấn kinh như vậy.”

Nhị trưởng lão tò mò hỏi: “Là tin tức gì? Nguyệt Thiền.”

Rồi nàng lại bật cười nói: “Ha..ha..Chẳng lẻ tin tức của ngươi còn chấn động hơn những tin tức của vi sư sao?”

Sở Nguyệt Thiền liếc Nhị trưởng lão một cái rồi nói: “Cũng không thua kém bao nhiêu, có thể còn chấn kinh hơn tin tức của sư phụ người nữa là.”

Nhị trưởng lão nghe vậy lại lần nữa nổi lên lòng tò mò hỏi: “Nguyệt Thiền nói đi, đó là tin tức gì?”

Sở Nguyệt Thiền nhìn Nhị trưởng lão, nàng theo bản năng nhìn ra nơi cửa chính và cửa sổ một cái, rồi nói nhỏ: “Bạch Tử Phàm chính biểu đệ của Giáo chủ nương nương.”

“Cái gì....!!!”

Nhị trưởng lão nghe xong lập tức thốt lên, nàng đứng bật người dậy khỏi mặt ghế, lấy tính cách ngày thường ung dung của nàng, lúc này cũng cũng khó lòng bình thản, đủ để thấy trong lòng nàng đang chấn kinh nhường nào.

Nhị trưởng lão cố gắng áp chế lại cổ tâm tình đang xao động trong lòng, nàng hỏi lại Sở Nguyệt Thiền một lần nữa: “Chuyện này là thật sao Nguyệt Thiền? Ngươi nghe ai nói.”

Sở Nguyệt Thiền gật đầu đáp: “Đúng vậy sư phụ, chuyện này do đích thân Bạch Tử Phàm nói, lúc ấy hắn bị Doãn Chí Bình lấy tính mạng ra để ép hỏi, nên rất có thể chuyện này là đúng.”

Nhị trưởng lão gật đầu, rồi tự lẩm bẩm với mình nói: “Nếu như Bạch Tử Phàm chuyện này thật sự là biểu đệ của Giáo chủ nương nương, vậy việc hắn được phong là Đại trưởng lão mới của Thái Âm Giáo cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.”

Lúc này Nhị trưởng lão đã bình tĩnh trở lại, không phải chỉ riêng Nhị trưởng lão, cho dù là ai nữa, khi nghe tới tin tức này, cũng sẽ như nàng ta khó lòng có thể bảo trì bình tĩnh được.

Chỉ là Nhị trưởng lão đã có suy đoán về lai lịch của tên Bạch Tử Phàm này nhưng nàng đoán như thế nào, cũng không ngờ được, tên Bạch Tử Phàm này lại có quan hệ với Ngu Yên Vũ.

Cái này nếu không phải bịa ra thì thật sự quá nằm ngoài sức tưởng tượng của rất nhiều người.

Nhưng nếu phân tích kĩ lại những chuyện mà Ngu Yên Vũ đã làm đối với Bạch Tử Phàm gần đây, tựa hồ chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Nhị trưởng lão dường như nhớ tới điều gì, thế là nàng nhìn qua Sở Nguyệt Thiền đầy ẩn ý hỏi: “Nguyệt Thiền có phải Bạch Tử Phàm có ý đối với ngươi?”

Sở Nguyệt Thiền nghe xong lời này có chút giật mình nhưng rất nhanh sau đó vẻ mặt lại tỏ ra băng lãnh như thường, nàng đáp: “Bẩm sư phụ, việc này đệ tử cũng không rõ.”

Dù cho Sở Nguyệt Thiền đã che nổi lòng dao động của mình rất nhanh nhưng làm sao có thể qua được ánh mắt tinh tường của Nhị trưởng lão.

Chỉ thấy Nhị trưởng lão mỉm cười nhìn Sở Nguyệt Thiền, nói: “Nguyệt Thiền ngươi thấy nhân phẩm của tên Bạch Tử Phàm này như thế nào?”

Sở Nguyệt Thiền nghe vậy, nàng không khỏi trầm tư nghĩ lại, nghĩ tới từng cảnh tượng của Bạch Tử Phàm, cảnh tượng hắn xả thân cứu nhóm đệ tử thân truyền các nàng thoát khỏi sự truy sát của 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn, cảnh tượng hắn xả thân cứu nàng thoát khỏi tay của Doãn Chí Bình trong khoảnh khắc dầu sôi lửa bỏng.

Sở Nguyệt Thiền vừa hồi ức vừa trả lời Nhị trưởng lão: “Nhân phẩm của hắn không tệ, hắn còn có cái can đảm và cái dũng khí mà người thường không có.”

Nhị trưởng lão gật đầu vài cái, rồi khẽ dặn dò Sở Nguyệt Thiền: “Vậy là được rồi, nếu như trong lòng ngươi có chút tình cảm với Bạch Tử Phàm, vậy thì sau này hãy thân cận với hắn một chút.”

“Hắn vừa có chỗ dựa, vừa có thiên phú, nhân phẩm lại không tồi, nếu như ngươi có thế gả cho một người như vậy, cuộc sống tương lai của ngươi có thể sẽ rất hạnh phúc.”

“Thái Âm Giáo của chúng ta tuy cấm đệ tử trong giáo kết hôn nhưng quy định cũng chỉ là quy định, nó chỉ dùng với kẻ yếu như Tiêu Chiến và Tiêu gia mà thôi.”

“Giáo chủ nương nương có thể phá vỡ quy tắc để đưa Bạch Tử Phàm lên làm trưởng lão, vậy thì nàng cũng có thể phá quy tắc vì hôn sự của biểu đệ mình.”

Sở Nguyệt Thiền sau khi nghe hết những lời dặn dò của sư phụ, khuân mặt nàng đã ửng hồng lên trông thấy, nàng đã khó lòng nén nổi vẻ lạnh lùng thường ngày, miệng nàng ngượng ngùng đáp:

“Sư phụ....!! “

Lại trông thấy ánh mắt tràn đấy ý cười của của sư phụ nhìn mình, Sở Nguyệt Thiền quay người sang chỗ khác nói:

“Sư phụ...ngài nói đùa gì vậy... Nguyệt Thiền xưa này chỉ một lòng tu luyện, không muốn để tình cảm nam nữ làm vướng bận, sau này Nguyệt Thiền còn muốn chăm sóc sư phụ người cả đời...sao có thể...sao có thể... tùy tiện gả cho người khác được...”

“Ha..ha..ha... Nguyệt Thiền, cuối cùng cũng có ngày, ngươi trở nên thẹn thùng rồi!!”

Nhị trưởng lão trông thấy Sở Nguyệt Thiền thẹn thùng như vậy, nàng không khỏi cười lớn lên, người đồ đệ này của nàng cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách lại quá băng lãnh khó gần nhưng đến hôm này không ngờ lại vì một người nam nhân mà trở nên thẹn thùng.

Khiến nàng cảm thấy, chuyện giữa Sở Nguyệt Thiền và Bạch Tử Phàm rất có hy vọng, thân làm sư phụ kiếm được một nơi gửi gắm vững chắc cho đồ đệ của mình, nàng cũng an tâm phần nào.

Còn đối với Sở Nguyệt Thiền, ngoài miệng thì nàng thẹn thùng như vậy nhưng trong lòng Sở Nguyệt Thiền lại cảm thấy nhận định sư phụ nói rất có đạo lý.

Về Bạch Tử Phàm mà nói, hắn có nhân phẩm, thiên phú tu luyện cũng không tồi, lại có chỗ dựa vững vàng như Giáo chủ nương nương,

Tất cả những điều này kết hợp lại với nhau, chỉ cần là phụ nữ sẽ tự nhủ với mình rằng:

“Đây chính là lang quân như ý của ta.”

.....

Phòng của Bạch Tử Phàm.

Lúc này Bạch Tử Phàm ngắm nhìn ánh trắng bên ngoài cửa sổ, với bộ dáng trông khá kỳ quái, hai tay hắn chắp sau đầu, nghiêng người dựa vào ghế, chân gác mặt bàn.

Chắc Bạch Tử Phàm có nằm mơ cũng không nghỉ tới rằng, hắn chỉ tiện miệng chém bừa vài câu, vậy mà cả Nhị trưởng lão lẫn Sở Nguyệt Thiền lại tốn đến cả nửa chương truyện để nào bổ nhiều thứ về hắn như vậy....thật là...

Nhìn cái bộ dạng này của Bạch Tử Phàm, có vẻ như hắn cũng không quá phiền muộn như Ngu Yên Vũ đã đoán mà ngược lại trông cái bộ dạng của hắn, còn rất thảnh thơi nữa.

Bạch Tử Phàm không khó để đoán ra ý đồ của Ngu Yên Vũ trong việc phong chức vị Đại trưởng lão của Thái Âm Giáo cho hắn.

Đên ứng phó ý đố của Ngu Yên Vũ đối với Bạch Tử Phàm mà nói, cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Tiếp đến Bạch Tử Phàm hắn chỉ cần làm mọi việc như bình thường là được, không quá điều thấp, cũng không quá phô trương thanh thế vì như vậy sẽ khiến Ngu Yên Vũ tiếp tục sinh nghi.

Chỉ là có một điều mà Bạch Tử Phàm nghỉ mãi không ra, Ngu Yên Vũ làm như vậy, nàng không sợ sẽ quá lộ liễu, khiến Bạch Tử Phàm hắn sinh nghi, đoán ra được ý đồ của nàng sao?

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.