Bạch Tử Phàm tin rằng với những gì hắn hiểu biết về Ngu Yên Vũ, với năng lực cùng bản lĩnh của nàng ta, sợ rằng việc này, không chỉ đơn giản như vậy.
“Chủ nhân thời gian của ngài không còn nhiều nữa rồi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Trà Trà vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm giật mình hỏi: “Tiểu Trà Trà, cái gì thời gian không còn nhiều?”
Tiểu Trà Trà đáp lời: “Chủ nhân ngài phải mau chóng đoạt Sở Nguyệt Thiền tới tay, nếu không khí vận trên người của ngài sẽ dần dần hao mòn.”
Bạch Tử Phàm nghi vấn hỏi: “Vì sao lại khí vận trên người ta lại hao mòn?”
Tiểu Trà Trà đáp:
“Bởi vì thời đại này đang dần chuyển sang thời đại của Tân Thiên Đạo, và Tân Thiên Đạo sẽ càng lúc càng phát triển, thay đổi dần quy tắc của thế giới này.”
“Chủ nhân ngài có thể ngăn cản bước đi của Khí Vận Chi Tử cũng không có nghĩa là khí vận của chủ nhân sẽ tăng mà nó chỉ giúp khí vận của chủ nhân ngài có thể duy trì ổn định mà thôi, hoặc là khí vận trên người ngài càng lúc sẽ càng suy giảm theo thời gian.”
“Vậy nên chủ nhân ngài muốn ổn định, không để cho khí vận của mình suy giảm, chỉ còn cách đoạt lấy nữ chủ, hoặc là đoạt lấy Khí Vận Chi Nữ tới tay, thông qua song tu để hưởng chung khí vận với bọn họ.”
Bạch Tử Phàm nghe xong, gật đầu một cái rồi nói: “Ta rõ rồi!!”
Trong lòng Bạch Tử Phàm không khỏi cảm thán: “Cái khí vận này thật là đau đầu, thế nhưng không có cái khí vận này gia thân trong quá trình đối phó với Khí Vận Chi Tử lại càng đau đầu hơn.”
Tiểu Trà Trà thấy được trong lòng Bạch Tử Phàm đang không ngừng cảm thán, nàng liền khó hiểu hỏi: “Chủ nhân, sao vừa nãy ngài không đoạt lấy cô nàng Sở Nguyệt Thiền kia luôn, không phải nàng ta đã tự chủ động nằm vào trong lòng Chủ nhân sao?”
Bạch Tử Phàm khẽ cười, lắc đầu nói: “Bây giờ ta muốn đoạt nàng tới tay đã không khó nhưng muốn nàng ta quy phục toàn tâm đối với ta còn cách một bước nữa và không phải nữ nhân nào cũng có thể chiếm thân xác của nàng ta trước được, cái này còn phải tùy thuộc vào hoàn cảnh cùng nữ nhân đó là ai.”
“Hơn nữa nếu như lúc đó ta để t*ng trùng lên não, chiếm lấy Sở Nguyệt Thiền thì hiện giờ ở Minh Nguyệt Quận này đã không còn chỗ cho ta dung thân.”
Bạch Tử Phàm đoán được Tiểu Trà Trà sẽ chuẩn bị hỏi hắn: “Sao ngài không chiếm thân xác của nàng ta trước, rồi chiếm lấy trái tim của nàng ta sau, không phải cái nào dễ thì mình làm trước ư?”
Nên hắn nhân tiện trả lời luôn cho Tiểu Trà Trà, để tránh cho Tiểu Trà Trà khịa hắn thêm câu nào.
Tiểu Trà Trà đang định mở miệng nói:
“Sao ngài không chiếm thân xác...”
“???”
Thì đã nghe được câu trả lời của Bạch Tử Phàm.
Tiểu Trà Trà có chút ngơ ngác, tuy nàng không hiểu tại sao Bạch Tử Phàm lại đoán ra được suy nghĩ của nàng nhưng vẫn gật đầu đáp để tỏa ra mình đã hiểu.
Trong lòng thì nghi vấn: “Sao chủ lại đoán được suy nghĩ của ta, liệu đây có phải...tâm linh tương thông trong truyền thuyết không?”
....
Ở một nơi nào đó.
Trong bóng đêm vô tận, một tấm trường bào đang bay phấp phới giữa trời đêm lạnh lẽo, dưới cái ánh trăng đỏ như máu.
Tấm trường bào đen này chính là Khô Lâu Ma Quân đang đứng chắp tay giữa trời không tạo ra.
Ánh mắt hắn hương nhìn về một cái thành trì nào đó ở hướng tây nam, miệng lẩm bẫm:
“Cuối cùng cũng sắp tới ngày, ta khôi phục lại tu vi khi xưa...”
“Cũng sẽ không bị mấy tên nhóc mới lên xem thường... hắc..hắc...ta đợi ngày này thật lâu a, thật lâu a!!”
Có thể nói Khô Lâu Ma Quân hắn đợi ngày này đã rất lâu rồi, đợi chờ đến mức, hắn phải nhẫn nhịn Ngu Yên Vũ.
Nhưng cũng không thể nói, Khô Lâu Ma Quân kiêng kị Ngu Yên Vũ hoặc là con quái vật Ngu gia khổng lồ chống sau lưng nàng ta được.
Đối với một kẻ đi qua núi thây biển máu như Khô Lâu Ma Quân, không thể nào vì sợ sệt thế lực sau lưng Ngu Yên Vũ mà không trực tiếp ra tay với nàng ta, lấy lại danh dự cho mình.
Vì Khô Lâu Ma Quân tất có nguyên do, tính toán của hắn.
Khô Lâu Ma Quân có thể để đi đến ngày hôm nay, vì hắn biết, tất cả mọi việc chỉ cần đạt đến được kết quả cuối cùng, đấy chính là thành công, còn những thứ khác đều không quan trọng.
Khô Lâu Ma Quân đã phải nhẫn nhịn, tích lũy bao nhiêu năm mới có đủ nguyên khí cùng sinh lực để một lần nữa sử Huyết Đan khôi phục lại tu vi cho bản thân.
Mà hắn lại nhìn ra được tu vi hiện tại của Ngu Yên Vũ chỉ sàn sàn so với hắn, hai bên nếu động thủ sẽ ngang sức ngang tài, lưỡng bại câu thương.
Và sau trận đấu đó, lại không biết đến ngày tháng năm nào, hắn mới khôi phục lại nguyên khí cùng sinh lực như hiện tại.
Vậy nên chả dại gì mà Khô Lâu Ma Quân lại đi ra tay với Ngu Yên Vũ, để rồi tự chính mình, phá hỏng kế hoạch mà bấy lâu nay, hắn vẫn tự mình xây dựng.
Lại kể đến thiên phú yêu nghiệt của Ngu Yên Vũ nữa, hắn dám chắc rằng với thiên phú của nàng ta, ít nhất cũng phải là thiên kiêu số 1 ở Thánh Vực, chưa kể đến tương lai nàng ta rất có thể sẽ trở thành gia chủ của Ngu gia, có một quái vật khổng lồ đích thực ở Linh Vũ đại lục.
Vậy nên nếu như không cần thiết, Khô Lâu Ma Quân cũng sẽ không hồ đồ đến mức chỉ vì một tên sâu kiến như là La Kiệt, mà lại đi gây thù chuốc oán với Ngu Yên Vũ.
Cái chết của La Kiệt cũng không khiến hắn cảm thấy tổn thất gì, Khô Lâu Ma Quân hắn có thể tạo ra một La Kiệt thứ nhất cũng có thể tạo ra được La Kiệt thứ 2.
Do vậy, sau tất cả, nếu ra tay với Ngu Yên Vũ, Khô Lâu Ma Quân chỉ có trăm hại mà không hề có lợi.
Khô Lâu Ma Quân mặc dù là một Đại Ma đầu ác ôn, có tu vi không phải là đáng sợ gì nếu như so với những cường giả đỉnh cấp ở Linh Vũ đại lục.
Nhưng hắn luôn biết, không phải ai hắn cũng đắc tội được, vậy nên hắn mới có thể sống sót được tới ngày hôm nay.
Trong lúc Khô Lâu Ma Quân đang suy tư, trong đêm tối bỗng có một bóng hình dần dần hiện ra dưới màn đêm, tại sau lưng Khô Lâu Ma Quân hắn mở miệng nói:
“Thuộc hạ Bái kiến Ma Quân đại nhân!!”
Bóng đen có chút kích động, đây là lần đầu tiên, hắn được nhìn thấy vị cường giả trong truyền thuyết lưu truyền trong Ma Môn của mình.
Tuy nhiên một lúc sau, thấy Khô Lâu Ma Quân vẫn đang nhắm mắt, không để ý tới mình, bóng đen kia tiếp tục hỏi: “Không biết Ma Quân đại nhân gọi Thuộc hạ tới đây là có chuyện gì cần giao phó?”
Lại đợi một lát nữa, Khô Lâu Ma Quân mới mở mắt ra, miệng nói: “Chuyện chúng ta sắp làm, ngoài cao tầng của Ma Môn ra, còn có ai khác biết nữa không?”
Bóng đen kia tuy không hiểu sao Khô Lâu Ma Quân lại hỏi đến chuyện này, nhưng miệng vẫn đáp: “Bẩm Đại nhân, ngoài cao tầng của Ma Môn ra, ở trong nhóm đệ tử của Ma Môn cũng có vài người biết, vì trước đó bọn chúng có đi theo Thuộc hạ tới qua Sở thành, để bàn bạc hợp tác với tên trưởng lão của Tiêu gia.”
“Hơn nữa bọn chúng còn thường xuyên thay Thuộc hạ giữ liên lạc với bên Tiêu gia.”
Khô Lâu Ma Quân hỏi: “Bọn chúng hiện giờ thế nào?”
Bóng đen đáp: “Bẩm Đại nhân, bọn chúng hiện giờ đang bị người của các phái chính đạo truy sát, bao vây trong một vùng sơn cốc.”
(Còn tiếp)