Một người quân nhân đi đến gõ cửa,
- Xin chào.
Lạc Dư cũng lễ phép gật đầu,
- Chào ngài.
Người quân nhân kia mỉm cười liếc mắt đánh giá Quân Minh Tịch,
- Hai vị có thể cung cấp cho chúng tôi một số thông tin cá nhân được không, như vậy sẽ dễ quản lí hơn.
- Được.
Lạc Dư cầm lấy quyển sổ, cân nhắc một chút rồi ghi tên hai người cùng tích vào ô dị năng.
- Vậy tôi xin phép.
- Ừm.
Lạc Dư đóng cửa, cậu quay sang hỏi Quân Minh Tịch,
- Minh Tịch, cậu là dị năng tinh thần đúng không.
Quân Minh Tịch đang nhấm nháp linh tuyền trong tay ngẩng mặt lên phun ra một chữ:
- Đúng.
Hai người lái xe đi theo sau đám quân nhân.
Ban đêm họ dừng lại chọn một tòa nhà để nghỉ ngơi,
Vụt
Một bóng đen chạy qua mọi người lập tức cảnh giác đứng dậy cầm vũ khí, những người bình thường thì nhanh chân trốn đằng sau những quân nhân kia.
Quân Minh Tịch híp mắt, chân hắn vừa bước đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lạc Dư,
- Khoan đã, Minh Tịch.
Lạc Dư vươn tay muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
- Chuyện gì vậy?
Thấy không có dị biến gì xảy ra thì mọi người mới thả lỏng, người quân nhân hôm nay đi đến dò hỏi, Lạc Dư cười nhẹ,
- Không có gì.
Dừng một chút lại nói:
- Nam nhân của ta không biết chạy đi đâu rồi, ta phải đi tìm hắn, không thể tiếp tục đồng hành với các ngươi được nữa rồi.
Mắt vị quân nhân lóe lên tia sáng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại,
- Vậy cậu...
- Tôi đi trước, tạm biệt.
Lạc Dư vừa nói xong, nhoáng một cái đã biến mất chạy về phía Quân Minh Tịch rời đi.
Ban đêm là thời gian hoạt động mạnh mạnh nhất của tang thi, cả người Lạc Dư nhiễm máu đen chém bay một cái đầu,
Phập
Là tinh hạch
Mắt Lạc Dư mở lớn, mới một ngày thôi mà, sao đã có tang thi cấp 1 xuất hiện rồi.
“Gừ”
“Gào”
Lạc Dư nghe thấy tiếng Quân Minh Tịch lập tức nhặt viên tinh thạch lên chạy về hướng âm thanh phát ra.
Ở đâu vậy.
Không có.
Trời bắt đầu sáng, Lạc Dư không biết mình đã chạy bao xa rồi,
“Gừ gừ”
Cuối cùng cũng tìm thấy Quân Minh Tịch, Lạc Dư đang định chạy đến thì bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn ngăn lại, cậu mím môi lùi lại,
- Gàoooo..
Đối mặt với Quân Minh Tịch là một con tang thi cấp 3, Lạc Dư kinh hãi, thứ này...sao có thể chứ.
Quân Minh Tịch trợn trừng mắt, hắn là tang thi vương duy nhất, không có ai có thể đe dọa, hay khiêu khích quyền uy của hắn.
- CHẾT.
Tinh thần lực phóng xuất, con tang thi cấp 3 bị vây trong lưới tinh thần của Quân Minh Tịch,
- Gào.
Con tang thi cấp 3 hét lên một tiếng đau đớn, nó điên cuồng phản kháng, Quân Minh Tịch cắn răng, hắn cũng chỉ mới cấp 3 mà thôi nhưng may tinh thần lực của hắn vì dùng quá nhiều linh tuyền nên vô tinh khiết.
Cơ thể con tang thi cấp 3 bị tinh thần lực của Quân Minh Tịch đè ép đến biến dạng, tinh hạch trong đầu cũng hiện lên những vết rạn nứt, dị năng tinh thần của nó đấu không lại tang thi vương.
Ầm
Con tang thi hóa thành vũng máu, Quân Minh Tịch từ đống chất bầy nhầy màu đen lấy ra một viên tinh hạch màu xám tro.
- Cho Lạc Dư.
Quân Minh Tịch diễn xuất càng ngày càng thuần thục, hắn bây giờ thật sự giống đứa trẻ 5 tuổi, ngoại trừ 250 biết trước thì chẳng ai có thể đoán được là hắn đang giả vờ.
- A?
Lạc Dư chớp mắt, cậu nhếch miệng cười nói:
- Cái này cậu có thể dùng, mau hấp thụ đi, đưa cho tôi làm gì chứ, cũng đâu có tác dụng với tôi a.
Quân Minh Tịch nhíu mày, hấp thụ? Là ăn nó sao.
“Rộp”
Quân Minh Tịch lau lau viên tinh hạch vào áo rồi bỏ vào miệng nhai,
- Ây..khoan.
Quân Minh Tịch vừa nhai vừa nhìn Lạc Dư,
- Sao..vậy?
- Ờm, không có gì, cậu, cứ ăn đi.
Lạc Dư khóe miệng hung hăng co rút, ruột gan cuộn trào khiến cậu lại muốn ói ra,
- Ha ha, ừm, chúng ta đến căn cứ thành phố B thôi.
Lạc Dư gượng gạo nói, Quân Minh Tịch không cảm thấy có gì không đúng, hắn gật đầu,
- Ừm.
Trên đường đi Lạc Dư khổ cực tìm tang thi đánh giết lấy tinh thạch còn Quân Minh Tịch thì hay rồi, hắn chỉ việc đi theo sau, ăn, ăn và ăn.
“Hộc hộc”
- Mệt chết ta rồi.
Lạc Dư tức giận,
- Quân Minh Tịch, cậu ăn chầm chậm thôi, ăn nhiều như vậy tôi nuôi sao nổi.
Ngày nào cũng giết tang thi nhưng cả người cậu còn đúng ba viên hệ băng, còn lại bị tên này lấy đi làm thức ăn hết rồi còn đâu.
“Ư”
Quân Minh Tịch cúi đầu, Lạc Dư đen mặt, đây rõ ràng là tuyệt chiêu của cậu mà, từ bao giờ tên này lại sử dụng thành thục như vậy a.
Lạc Dư tức dậm chân,
- Cậu có đi không hả.
- Có.
Quân Minh Tịch đắc ý nhếch miệng cười, hắn càng ngày càng thích chọc thằng bạn này nha, nhìn bộ dạng tức nhưng không dám làm gì của cậu trong lòng hắn rất thống khoái a, haha.
1 tháng sau,
- Quân Minh Tịch, tôi mệt rồi, cậu xuống tự đi một đoạn được không.
Lưng Lạc Dư mỏi nhử, cậu cõng tên này hơn 4 tiếng rồi đó. Quân Minh Tịch sung sướng ngồi trên lưng Lạc Dư lắc chân hừ hừ hát, hắn vừa nghe thấy cậu không muốn cõng mình nữa thì tức giận phản đối:
- Không.
- Cậu...
Lạc Dư thở hồng hộc, Quân Minh Tịch cậu đợi đó cho tôi, tôi nhất định sẽ báo thù.
“Ừm”
Quân Minh Tịch đột nhiên nhảy xuống, Lạc Dư tưởng hắn hiểu ra, cậu cảm động chưa được 10s thì lại có xúc động muốn nổi điên,
- Quân, Minh, Tịch...
- Hử?
Quân Minh Tịch ngây thơ ngẩng mặt lên nhìn,
- Lạc Dư, mỏi lưng, chân, đâu có mỏi đâu.
Hắn ung dung ôm chặt chân cậu, Lạc Dư sống không còn gì nuối tiếc,
- Vậy hai chúng ta cứ đứng ở đây cho tang thi ăn đi.
Quân Minh Tịch cười vô hại,
- Được, để ta gọi thêm mấy đứa “bạn” đến chơi cùng nha.
1 phút sau Lạc Dư không muốn thế nào đi chăng nữa cũng phải chạy, cậu gào lên,
- Quân Minh Tịch, bạn ngươi là cái lũ tang thi cấp 2 này đó hả.
Quân Minh Tịch hoan hô,
- Đúng đó, bạn ta rất nhiệt tình đúng không, hì hì.