Lạc Dư sầm mặt,
- Ngươi đứng dậy ta cõng.
Quân Minh Tịch cong môi,
- Không phải A Dư mỏi sao, cứ bình tĩnh, tôi ngồi chân cậu cũng rất thoải mái không cần vội.
Cậu không vội nhưng tôi vội a, Lạc Dư mếu máo, chân cậu sắp gãy luôn rồi này, huhu. Quân Minh Tịch nói vậy thôi chứ hắn cũng chẳng muốn làm khó Lạc Dư, hắn đứng dậy,
- Cõng, cõng.
Vụt
Quân Minh Tịch đang muốn trèo lên lưng Lạc Dư thì cậu vèo một cái chạy mất,
- Lão tử không muốn đi cùng cậu nữa.
Lạc Dư hét lên, nếu không phải tại tên này thì cậu đến B thị lâu rồi, 1 tháng, 1 tháng này hai người đã đi còn chậm hơn cả con rùa thì thôi đi, đằng này Quân Minh Tịch, tên chết tiệt này còn chạy lung tung nữa chứ, hức, cậu khổ quá đi.
Quân Minh Tịch nhìn bóng lưng khuất dần của Lạc Dư cười cười, đàn tang thi cấp 2 đằng sau cũng dừng lại im lặng đứng sau hắn.
- Đi đi.
Quân Minh Tịch phất tay, hơn 100 con tang thi cấp 2 tản ra đứa nào về nhà đứa đấy.
- Lạc Dư, là cậu chọn tôi trước, cậu không thể trách tại sao tôi bám lấy cậu a.
Lạc Dư dốc sức chạy thật nhanh, trời tối dần, tốc độ cậu cũng chậm lại rồi dừng hẳn,
“Hộc hộc”
Lạc Dư quay đầu lại không thấy Quân Minh Tịch thì mới thở ra, cậu vỗ ngực,
- Phù, may tên đó không đuổi theo.
- Uống nước.
Chai nước thình lình xuất hiện trước mặt, Lạc Dư theo bản năng nhận lấy mở ra tu một ngụm,
- Ha.
Cậu ngửa mặt lên trời thỏa mãn híp mắt,
Khoan đã
Nước ở đâu ra vậy?
Lạc Dư cứng ngắc nhìn sang bên cạnh, Quân Minh Tịch cười ngu ngơ:
- Chơi thật vui.
Lạc Dư giật giật miệng cười gượng:
- Ừm, v..vui.
Quân Minh Tịch ngồi xuống, Lạc Dư tưởng hắn muốn ôm chân mình nữa, cậu hừ lạnh đang định chạy, nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại làm cậu khựng lại,
- Để Tịch đại vương cõng A Dư.
Lạc Dư dò hỏi,
- Thật sao?
Quân Minh Tịch gật đầu một cái rụp,
- A Dư, mau lên.
Lạc Dư trèo lên vai hắn, cậu vui vẻ,
- Xuất phát.
Vèo
- Á.
Quân Minh Tịch lấy tốc độ tên bắn phóng đi, Lạc Dư không nhịn được hét toáng lên,
- Chậm, chậm lại, QUÂN MINH TỊCH.
- Ha ha.
Quân Minh Tịch cười gian, tốc độ dưới chân càng nhanh,
30 phút sau,
“Ọe”
Lạc Dư mềm oặt bám lấy tay Quân Minh Tịch nôn mửa, ruột gan cậu bị đảo lộn hết lên rồi.
- Ưm..ha.
Mặt Lạc Dư lúc xanh lúc trắng, cậu yếu ớt chỉ thẳng Quân Minh Tịch:
- Cậu, cậu cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu một lần nào nữa.
Quân Minh Tịch bám riết không tha, hắn chu chu môi,
- Tịch đại vương không phải cố ý đâu.
Lạc Dư cười lạnh,
- Không cố ý, ha, vậy lúc tôi kêu cậu chậm lại sao cậu còn phóng nhanh hơn, hả?
Quân Minh Tịch giở trò cũ, hắn ngồi xuống ôm chân Lạc Dư dùng ánh mắt chó con nhìn cậu,
- Ha, mắt cậu đen sì, tôi chẳng thấy cái quái gì.
Lạc Dư chống eo, Quân Minh Tịch nhướn mày, đôi đồng tử đen kịt biến mất, hắn dùng đôi mắt của con người ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu, như vậy chắc được rồi chứ.
- Cậu..
Lạc Dư bất lực ngồi xuống, cậu khoanh tay nhìn xung quanh,
- Chỗ này là chỗ nào.
Quân Minh Tịch gãi đầu,
- Không biết.
Hai người vừa ở trong thành phố đi ra, chỗ này chắc cũng cách thành phố B không xa nữa.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng đến được ngoại thành B thị. Lạc Dư vò đầu, giờ cậu mới nhớ ra cái máy xét nghiệm ngoài căn cứ.
- Haiz,..
- Haiz..
Quân Minh Tịch ngồi xuống bên cạnh Lạc Dư học theo cậu thở dài, mặt mày ỉu xìu, học không xót một thứ gì.
Gào
Gào
Phía xa có một đàn tang thi đang đuổi theo mấy chiếc xe việt dã, mắt Lạc Dư loe léo,
- Lên.
Cậu nhìn Quân Minh Tịch ra hiệu, hai người không hẹn cùng xông ra,
Phập
phập
- Hai người đó là ai?
Ân Vũ nghi hoặc, nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều nói vào bộ đàm:
- Mọi người dừng xe.
Mấy chục người nhảy xuống đồng loạt phóng xuất dị năng tấn công,
Xẹt
Ầm
Lạc Dư cầm thanh chủy thủ do băng tạo ra từng nhát chém bay đầu con tang thi gần mình nhất.
Bùm
Bùm
Còn Quân Minh Tịch thì nhàn nhã đứng một chỗ, những con tang thi đến gần hắn đều nổ bùm bụp những chùm “pháo hoa “ màu đen nở tung,
- Ừm, có hơi xấu, lần sau tìm màu khác đẹp hơn.
Hắn vừa nhai rộp rộp vừa lầm bầm nói, đám người Ân Vũ cũng không biết phải nói gì chỉ cười khan một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.
Đợi đến khi đám tang thi bị giết hết Ân Vũ mới đi đến trước mặt hai người chào hỏi,
- Tôi là Ân Vũ, phó đội trưởng Thanh long dong binh đoàn.
- Xin chào, tôi là Lạc Dư, còn cậu ấy là bạn của tôi - Quân Minh Tịch.
Ân Vũ mỉm cười, Vu Linh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt tuyệt mĩ của Quân Minh Tịch, cô ấy lắc eo đi đến cọ cọ vào người hắn,
- Minh Tịch đúng không, ta là Vu Linh, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.
Quân Minh Tịch bĩu môi nhìn về phía Lạc Dư ủy khuất,
- Vợ ơi, cô gái này cứ cọ vào người chồng á, vợ mau giết chết cô ta đi.
Lạc Dư cứng đờ, ai là vợ ngươi hả. Ân Vũ kinh ngạc nhìn Lạc Dư khiến mặt già không khống chế được đỏ lên,
- Ừm, cái đó..
- Vợ ơiiii.
Quân Minh Tịch ầm ĩ, Lạc Dư cả người nóng bừng,
- Câm miệng.
- Ư..huhu.