Liễu chân nhân, ngài tỉnh rồi.
- Ta vậy mà lại thua Ma Thiên Vũ.
Liễu Thanh Trì lạnh nhạt nói, hắn chống tay ngồi dậy, khuôn mặt vẫn lạnh băng không có quá nhiều biểu cảm quá khích.
Một tháng sau,
Mục Ninh ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ nhân tự xưng tiểu sư muội của Liễu Thanh Trì đang mè nheo ôm ấp làm nũng với hắn. Thứ làm cho Mục Ninh tức giận chính là Liễu Thanh Trì, tên này vậy mà lại rất hưởng thụ, hơn nữa còn mỉm cười dịu dàng săn sóc ả như vậy.
Mục Ninh cười lạnh rồi quay đầu đi vào phòng mình, Liễu Thanh Trì, ngươi dám cùng nữ nhân khác một chỗ, ha, nếu đã như vậy thì ngươi cũng đừng trách ta.
Đợi đến khi “ tiểu sư muội” của Liễu Thanh Trì rời đi thì Mục Ninh mới bưng đến trước mặt hắn một bát canh, nói:
- Liễu chân nhân, đây là món canh ta mới học được, ngài thử một chút xem mùi vị như thế nào, có hợp khẩu vị của ngài không.
Liễu Thanh Trì gật gật đầu, hắn cầm bát canh lên uống một mạch:
- Ừm, không tệ, rất ngon.
Mục Ninh nheo mắt, tròng mắt xẹt qua một tia nguy hiểm nói:
- Đa tạ Liễu chân nhân đã khen, cũng muộn rồi, ngài nên đi nghỉ thôi.
Liễu Thanh Trì cũng không phản đối mà đứng dậy đi vào phòng, bước chân hắn có chút rối loạn. Liễu Thanh Trì lắc lắc đầu,sao đột nhiên hắn lại thấy chóng mặt a.
Mục Ninh cười nhẹ đi theo sau Liễu Thanh Trì bước vào phòng, Liễu Thanh Trì nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Ngươi vào phòng ta làm gì, đi ra ngoài.
Mục Ninh không để ý đến những lời này của hắn, cậu ta chậm rãi bước lại gần Liễu Thanh Trì ghé sát vào tai hắn nói:
- Đêm nay ta muốn ở lại đây.
Liễu Thanh Trì nhíu mày, hắn dường như đã nhận ra bát canh kia có vấn đề lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì, đừng quên đây là địa bàn của Thiên Kiếm tông, cũng đừng quên người ngươi đang tính kế là ai.
Mục Ninh không nói, hắn chỉ cười rồi đi đến ôm lấy hắn, nói:
- A Trì, ta tâm duyệt ngươi, ta... muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta.
Cơ thể Liễu Thanh Trì dần trở nên nóng bừng, hắn thở dốc, thứ bên dưới trở nên hưng phấn ngóc đầu dậy, đã đến nước này thì làm sao Liễu Thanh Trì lại không biết mình bị đã bị tên Mục Ninh hạ dược chứ.
Mục Ninh thấy dược liệu đã phát huy thì híp mắt cười nói:
- A Trì, cần ta giúp không.
Trán Liễu Thanh Trì toát mồ hôi thở hồng hộc nói:
- Cút.
Hắn vận linh lực muốn ngăn lại dược liệu phát tác, nhưng không biết tên Mục Ninh này kiếm đâu ra loại dược kì quái này, càng dùng linh lực thì dược tính lại phát tác càng mạnh, Liễu Thanh Trì thở dốc, cả người nóng rực khó chịu làm hắn không nhịn được muốn nổi điên lên.
Hắn đang cố gắng áp chế dược tính thì đột nhiên Mục Ninh lại bế hắn đặt xuống giường.
Ánh mắt Mục Ninh u ám nhìn người đang mê man dưới thân, Liễu Thanh Trì muốn đứng dậy thì lại bị Mục Ninh đè lên giam cầm trong vòng tay.
Mục Ninh nhịn không được cúi xuống hôn lên cánh môi mà mình đã thèm khát rất lâu.
- ưm...
- Hộc...
Mục Ninh thoát hết y phục trên người mình và Liễu Thanh Trì, bàn tay không an phận dần di chuyển xuống bên dưới chạm vào nơi chưa từng được khai phá mà khẽ xoa nắn xung quanh.
Mục Ninh cho một ngón tay vào bên trong, nhưng đột nhiên tay lại bị bắt lấy.
Liễu Thanh Trì tái mặt tức giận lật ngược, đè Mục Ninh xuống dưới thân không nhịn được mà văng tục:
- Cmn, ngươi vậy mà dám đè lão tử.
Hắn cúi xuống hung hăng nghiền nát hạt đậu đỏ trước ngực Mục Ninh, “a a..” Mục Ninh bị kích thích đến run người. Liễu Thanh Trì không kiêng dè gì kéo hai chân Mục Ninh quấn lên thắt lưng hắn rồi dùng lực thúc mạnh, đem tính khí của mình đâm vào nơi sâu nhất.
- Hộc, hộc...
- Ưm a a~
“ Chát”
Liễu Thanh Trì vỗ một cái in 5 ngón tay trên bờ mông căng tròn của Mục Ninh nghiến răng nghiến lợi nói:
- T*** nhân.
Những âm thanh ngọt ngào vang vọng khắp Thanh Phong đỉnh suốt mấy canh giờ không dứt.
Sáng hôm sau,
- Cút, từ giờ ta không muốn thấy ngươi nữa.
Mục Ninh chết sững, vốn dĩ đã biết trước sẽ có kết quả này nhưng hắn trái tim vẫn rất đau.
Mục Ninh rời đi, hắn lang thang khắp nơi nhưng phạm vi cũng chỉ vòng quanh khu vực Thiên Kiếm tông.
- Ngươi biết gì chưa, Liễu chân nhân muốn kết đạo lữ với sư muội của hắn đó..
- Thật không..
- Đương nhiên, ta còn nghe nói Thiên Kiếm tông đang chuẩn bị thiệp mời các đại tông môn khác a..
“...”
Mục Ninh cười khổ, nước mắt chảy xuống, Liễu Thanh Trì, ngươi cuối cùng cũng không chọn ta.
Mục Ninh chạy đi,
Ma cung,
Mục Ninh cười gằn nhìn mấy lão bất tử kiên quyết phản đối không muốn hắn trở thành Ma Đế tân nhiệm.
- Không được, một tên phản đồ như ngươi làm sao xứng ngồi lên vị trí này chứ.
- Đúng vậy, cút xuống..
“ oanh”
Nhưng kẻ vừa phản đối đều bị Mục Ninh không nương tay đem giết sạch, hắn cười nói:
- Ai còn có ý kiến nữa không.
Tất cả mọi người trong đại điện im thin thít, Mục Ninh lười biếng nói:
- Nếu đã không có ai phản đối thì từ giờ ta sẽ là Ma Đế đời tiếp theo.
Ngày đầu tiên Mục Ninh rời đi, Liễu Thanh Trì vẫn bình thản ngồi đọc sách.
Ngày thứ hai, Liễu Thanh Trì vẫn như vậy.
Ngày thứ ba,
Ngày thứ tư,
....
Một tháng sau, Liễu Thanh Trì khó chịu vứt quyển sách trên tay xuống, hắn lầm bẩm:
- Nhất định không phải do nhớ tên đó.
Nửa năm qua đi, Liễu Thanh Trì mặt đen sì nhìn xuống chân núi:
“ Tên ngốc kia sao lại không đến tìm hắn, không phải nói yêu hắn sao, lừa đảo“.
Một năm qua đi, Liễu Thanh Trì lạnh mặt, không được, hắn phải đi tìm tên ngốc đó.
Ma cung,
Những tiếng cười đùa không dứt vang lên tròn tẩm điện của Ma Đế Mục Ninh, Liễu Thanh Trì cười gằn “ có niềm vui mới thảo nào không đến tìm hắn”
“ ầm”
Liễu Thanh Trì đá bay những tên đang cản đường đi vào tẩm điện Ma Đế, những tên tiểu bạch kiểm ăn mắc hở hang sợ hãi chạy đi, hắn nhìn Mục Ninh vẫn còn đang ngẩn ngơ nói:
- Ma Đế đại nhân khẩu vị thật tốt a.
- Sao ngươi lại đến đây.
- Hừ, ta đên bắt kẻ ăn người ta xong không thèm chịu trách nhiệm.
Mục Ninh nghi hoặc, hắn ăn ai a. Liễu Thanh Trì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tiến vào lạnh mặt đi tới đem chăn quấn Mục Ninh thành cái bánh đúc rồi vác lên vai.
Mục Ninh hồi thần giãy giụa, nói:
- Liễu Thanh Trì, ngươi bỏ thả ta ra...
“ bốp”
Liễu Thanh Trì vỗ một cái vào mông Mục Ninh lạnh lùng nói:
- Ngươi.
- Im miệng.
“...”
Liễu Thanh Trì đem Mục Ninh trở lại Thanh phong đỉnh, nói:
- Từ nay ngoan ngoãn ở đây làm Liễu phu nhân cho ta, không cho phép ra ngoài ve vãn nam nhân khác, nữ càng không được, nghe rõ chưa.
- Nhưng...
- Ta cho ngươi nói sao.
- “...”
- Rất tốt, không nói có nghĩa là ngươi đồng ý, sau này cứ như vậy mà làm.
Đáng thương cho Mục Ninh ngu ngơ bị Liễu Thanh Trì gài bẫy, đến lúc hắn phản ứng lại thì lời hắn nói đã hết hiệu lực, chỉ cần hắn nhắc đến chuyện rời Thanh phong đỉnh liền bị Liễu Thanh Trì đem lên giường giải quyết, Mục Ninh thật sự khóc không ra nước mắt.