Editor: Tịch Sương
Ngày thứ hai, Mục Thiên Thiên cùng Đoạn Tử Ngọc đi tới ngày phòng ăn hắn nói hôm qua. Khi hai người đang ăn rất vui vẻ thì điện thoại của Đoạn Tử Ngọc đột nhiên vang lên, nhìn đến tên hiện trên màn hình điện thoại sắc mặt Đoạn Tử Ngọc thay đổi ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mục Thiên Thiên
Điện thoại không ngừng vang lên mà thấy Đoạn Tử Ngọc ngày càng không bình tĩnh, nàng chớp đôi mắt to hỏi: “Tử Ngọc ca ca, ngươi thế nào không nghe điện thoại?”
Đoạn Tử Ngọc không có cách nào dưới ánh mắt soi mói của Mục Thiên Thiên, hắn cầm điện thoại di động lên, ấn nút nghe trong điện thoại truyền đến giọng của Nam Cung Dạ : “Tử Ngọc, có chuyện gì xảy ra? Lâu như vậy mới nghe điện thoại.”
“Bảo tên kia mau chạy tới đây!” Âu Dương Vũ giận dữ .
“Tử Ngọc ca ca, là ai vậy?” Thanh âm ngọt ngào của Mục Thiên Thiên vang lên.
Trong điện thoại Nam Cung Dạ nghe được giọng nói của nữ nhân nhất thời tinh thần tỉnh táo, chế nhạo lên tiếng: “Đoạn Tử Ngọc, bên cạnh cậu thế mà lại có nữ nhân, mình còn tưởng rằng cậu với Kim Dao Dao cuồng dại, vì cô ta thủ thân như ngọc? Mình đã nói rồi cần gì vì một cây đại thụ buông tha một cánh rừng, nói cho mình nghe một chút đi, nữ nhân bên người cậu thế nào? Có phải hay không so với Kim Dao Dao xinh đẹp ôn nhu hơn nhiều. . .”
“Nam Cung Dạ, cậu càng ngày càng quá phận, không cho phép cậu nói Dao Dao như vậy.” Lại là giọng nói tức giận của Âu Dương Vũ sau đó Đoạn Tử Ngọc liền nghe thấy tiếng hắn, “Đoạn Tử Ngọc, cậu mau chạy tới đây, nếu như muộn tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, trong điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.
Điện thoại cắt đứt sau, Đoạn Tử Ngọc nhìn Mục Thiên Thiên dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Mục Thiên Thiên làm như không có nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Tử Ngọc ăn uống vui vẻ. Trên thực tế, được hệ thống nhắc nhở Mục Thiên Thiên đã sớm biết vừa gọi điện thoại cho hắn là Nam Cung Dạ, bọn họ chính là bởi vì chuyện của Kim Dao Dao cùng Âu Dương Vũ làm cho sứt đầu mẻ trán, chờ Đoạn Tử Ngọc tới để quyết định. Nhưng, hiện tại bên cạnh Đoạn Tử Ngọc có một “người ác độc”, làm bọn hắn chán ghét , hắn thế nào nói ra.
Mục Thiên Thiên đang chờ hắn mở miệng, chuyện này là có nguyên nhân, nàng có thể nhân cơ hội này làm tăng áy náy của Đoạn Tử Ngọc với nàng, Đoạn Tử Ngọc càng áy náy thì càng dễ thực hiện kế hoạch của nàng.
“Thiên Thiên, anh. . .” Đoạn Tử Ngọc cuối cùng đã mở miệng.
Mục Thiên Thiên bình tĩnh nhìn Đoạn Tử Ngọc, ánh mắt trong suốt bởi vì trợn to mắt nhìn chăm chú vào Đoạn Tử Ngọc thế nhưng kết quả hắn hơn nửa ngày không mở miệng. Mắt có điểm khô, khóe mắt tràn ra nước mắt lưng tròng càng thêm đáng yêu ngây thơ.
Đoạn Tử Ngọc nhìn Mục Thiên Thiên có chút không đành lòng mở miệng thế nhưng hắn vẫn nói: “Thiên Thiên, anh có việc gấp phải đi ngay, anh đưa em về nhà trước được không? Lần sau anh lại mang em ra ngoài chơi.
“Mang Thiên Thiên cùng đi không được sao? Trước đây anh đi đâu đều sẽ mang em đi cùng ô ô ô, anh Tử Ngọc còn không chịu tha thứ cho em sao?” Nói xong từng giọt nước mắt từ mắt Mục Thiên Thiên rơi xuống Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo khóc tới mức thương tâm khiến người đau lòng!
Đoạn Tử Ngọc không còn cách nào, chỉ phải thành thật nói ra: “Là bọn Vũ, anh muốn đi gặp Vũ. Dù sao em trước đây. . .”
Nghe Đoạn Tử Ngọc nói, Mục Thiên Thiên khóc càng thương tâm. Nấc nghẹn mà nói: “em….em biết chuyện em làm không thể tha thứ bây giờ ăn năn thì có ích gì? Dù sao cũng không có cơ hội. . . càng không thể gặp bọn họ ..ô ô”
Đoạn Tử Ngọc áy náy càng nhiều, hắn không phải là ý tứ này, hắn chẳng qua là cảm thấy như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Nhìn trước mắt Mục Thiên Thiên thương tâm khóc, hắn tự trách bản thân vì sao phải đối xử với nàng quá đáng như thế nàng rõ ràng vẫn còn con nít, bản thân mình luôn miệng nói tha thứ nàng nhưng vẫn là có lòng phòng bị. Nghĩ như vậy, hắn thốt ra : “Thiên Thiên cùng anh đi gặp bọn Vũ có được không?” Lời vừa ra khỏi miệng, lý trí của hắn liền quay trở lại rồi, nghĩ tới cảnh Âu Dương Vũ bọn họ thấy Mục Thiên Thiên hắn muốn thay đổi lời nói thế nhưng nhìn Mục Thiên Thiên vẻ mặt vui mừng cái gì cũng không nói ra lời.
“Anh Tử Ngọc Dạ cùng Vũ hai bọn họ sẽ tha thứ em sao?” Nhỏ giọng hỏi, Mục Thiên Thiên nhanh chóng cúi đầu giữ chặt tay mình lông mày nhíu chặt
“Dĩ nhiên!” Đoạn Tử Ngọc cười đáp lại nói.
Khi Âu Dương Vũ ba người nhìn thấy Mục Thiên Thiên biểu tình hết sức đặc sắc
Nam Cung Dạ cười như không cười nhìn Mục Thiên Thiên.
Âu Dương Vũ sau khi thấy Mục Thiên Thiên, đầu tiên là bị thay đổi của Mục Thiên Thiên làm cho sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Mục Thiên Thiên, cẩn thận bảo vệ Kim Dao Dao đang đứng cạnh hắn hướng về phía Mục Thiên Thiên quát: “Cô muốn làm gì?” Quay đầu trách cứ Đoạn Tử Ngọc: “Cậu làm sao sẽ mang cô ta đến?”
Được Âu Dương Vũ bảo vệ trong lòng Kim Dao Dao dùng một loại quỷ dị biểu tình thẳng tắp nhìn Mục Thiên Thiên mà Mục Thiên Thiên khi thấy nàng vẻ mặt không phải là phẫn nộ, không phải là trách cứ,mà chính là sợ hãi cùng áy náy.
Hệ thống thanh đúng lúc vang lên: Âu Dương Vũ, độ hảo cảm: 30%, suy nghĩ nhân vật : Cô ta lại nghĩ làm gì Dao Dao?
Nam Cung Dạ, độ hảo cảm 55%+5%, suy nghĩ nhân vật: Thiên Thiên, em định làm gì? Lần này cũng đừng để anh thất vọng.
Kim Dao Dao, độ hảo cảm 20%-30%, suy nghĩ nhân vật: Chết tiệt! Mục Thiên Thiên trở về làm gì? Không… không, không thể để cho Vũ biết chuyện kia.
Quả nhiên giống như nàng suy nghĩ, Kim Dao Dao không đơn giản, chí ít nàng không có giống như biểu hiện đơn thuần thiện lương nhưng cũng có thể chuyện Mục Thiên Thiên bị chụp ảnh có lẽ chính là nàng ở sau lưng saikhiến. Mà Nam Cung Dạ thực sự rất kỳ quái nhìn hắn bây giờ ngược lại không có giống hắn thể hiện thích Kim Dao Dao, cũng không giioongs đối với Mục Thiên Thiên không có chút tình cảm nào.
Mục Thiên Thiên đánh giá ánh mắt mỗi người âm thầm suy nghĩ.
Bất quá, hệ thống, ngươi cái kia dấu cộng cùng dấu trừ là chuyện gì xảy ra?
“Thân, ngươi thích sao?” Hệ thống âm thanh xuất hiện.”Đây là cập nhật mới nhất của máy đo độ hảo cảm, cái dấu cộng là Nam Cung Dạ nhìn thấy ngươi mà tăng lên, cái dấu trừ là Kim Dao Dao sau khi nhìn thấy ngươi độ hảo cảm.
Cho nên nói, Nam Cung Dạ bây giờ đối với ngươi độ hảo cảm là 60%, Kim Dao Dao là -10% a!
Mục Thiên Thiên: . . . Thực ra ngươi có thể không cần như vậy, hệ thống.
Mục Thiên Thiên đi tới trước mặt Kim Dao Dao kéo tay nàng nói: “Chị Dao Dao , em biết sai rồi, chị tốt như vậy, chị sẽ tha thứ em chứ?” Mục Thiên Thiên bày ra bộ mặt hối hận không kịp, nước mắt theo viền mắt chảy ra, nhìn Mục Thiên Thiên thương tâm như thế Âu Dương Vũ tâm tư cũng mềm xuống, tức giận cũng nhịn trở về. Thân, chúc mừng, công lược mục tiêu độ hảo cảm tăng lên 3%, suy nghĩ nhân vật: Ít nhất cô ấy biết mình sai cũng không phải là không thể cứu vãn. Âu Dương Vũ quay đầu nhìn Kim Dao Dao.
Kim Dao Dao khuôn mặt cứng ngắc, phát hiện Âu Dương Vũ, Nam Cung Dạ, Đoạn Tử Ngọc tầm mắt ba người đều tập trung ở chỗ nàng cùng Mục Thiên Thiên cố nén xúc động muốn đem tay Mục Thiên Thiên kéo xuống, cười ngượng ngùng , nói: “Thiên Thiên, chị đương nhiên sẽ tha thứ em,chúng ta là bạn tốt không phải sao?” Đúng Âu Dương Vũ ôn nhu cười nói: “Vũ, tuy rằng em ấy trước đối đãi với em như vậy, hại em vào bệnh viện, nhưng mà em đã tốt lắm rồi không phải sao. Em ấy dù sao cũng cùng các anh lớn lên, là em gái của mấy anh, em không tha thứ thì là em không tốt rồi”
Nghe xong Kim Dao Dao nói, Mục Thiên Thiên không khỏi tán thưởng nàng ta, thật tốt cho một chiêu lấy lui làm tiến. Em gái ngươi ấy! em gái cái gì?.
Âu Dương Vũ nhìn Kim Dao Dao ủy khuất bản thân vì hắn cảm động đến mức một phen đem tay Kim Dao Dao từ tay Mục Thiên Thiên rút ra, nắm tay Kim Dao Dao nói với Đoạn Tử Ngọc: “Tớ không biết cậu mang cô ta tới làm gì? Dù sao ta không chào đón cô ta.” Nhân vật độ hảo cảm giảm xuống 10%, tâm lý nhân vật: “ Ỷ vào là em gái chúng ta liền muốn làm gì thì làm, ”
Quay đầu nhìn Nam Cung Dạ đang đứng xem kịch vui nãy giờ nói: “Dạ, còn cậu? Theo tớ đi hay là cùng cậu ta đi?”
Nam Cung Dạ tự tiếu phi tiếu nhìn Đoạn Tử Ngọc cùng Mục Thiên Thiên, lướt qua Mục Thiên Thiên đi đến chỗ Âu Dương Vũ, “Tớ đương nhiên là đ cùng cậu.” Khi đi ngang qua Mục Thiên Thiên lại nhỏ giọng nói: “Tôi mong đợi biểu hiện tiếp theo của em.”
Ba người Âu Dương Vũ cứ như vậy bỏ lại Đoạn Tử Ngọc cùng Mục Thiên Thiên mà rời đi.
Đoạn Tử Ngọc nhìn Mục Thiên Thiên khó chịu cúi đầu, lên tiếng an ủi: “Thiên Thiên, không phải đau lòng, anh sẽ nghĩ biện pháp để cho bọn họ một lần nữa chấp nhận em.”
Đoạn Tử Ngọc cũng không nhìn thấy khi Mục Thiên Thiên cúi đầu trên mặt nàng ý cười không giống bình thường mang theo cả chút mị ý lan tràn, trận trò chơi này càng ngày càng hay, Kim Dao Dao ngươi nhưng phải sống!