Editor: Mạc Ca
Beta: Keo Chống Dính
Chương 8.
Mục gia.
Mục Thiên Thiên mang trà vào thư pḥòng của ba.
Ba Mục đang cúi đầu làm việc, nghe tiếng bước chân, không nhịn được nói: “Không phải nói không có việc gì thì không nên tùy tiện vào sao? Còn có trước khi vào phải gõ cửa, quản gia không dạy điều này cho các người à?”. Khi ngẩng đầu thấy Mục Thiên Thiên, lửa giận cuồn cuộn thoáng chốc biến thành mặt hồ tĩnh lặng. “Thiên Thiên?”.
“Ba khó tính thật, con gái chỉ muốn vào quan tâm người ba đang làm việc vất vả mà cũng phải để ý nhiều thế sao?”. Mục Thiên Thiên tươi cười, nũng nịu nói.
Âu thị, pḥòng làm việc, Âu Dương Vũ đang đợi đối tác, chốc chốc lại cúi đầu nh́ìn đồng hồ trên tay, nh́ìn về phía cửa, sau đó cất lời oán giận với thư kí bên cạnh : “Sao còn chưa tới?”.
Thư ký cúi đầu khom lưng nói: “Nhanh thôi ạ”.
“Cạnh” một tiếng, cửa mở, Âu Dương Vũ nh́ìn về phía cửa, thấy có hai người xuất hiện, một trước một sau, người phía sau trong tay cầm tài liệu, hai người càng ngày càng gần, Âu Dương Vũ thấy rõ bộ dáng của cô, một thân trang phục công sở màu trắng, bắp đùi thon dài được bao bọc trong đôi tất đen, tóc được vén lên, ngũ quan tinh xảo, rõ ràng là một cô gái trẻ trung non nớt nhưng lại biến thành xinh đẹp thành thục, giỏi giang, lưu loát, sự mâu thuẫn phá lệ mê người.
“Thiên Thiên, ” Âu Dương Vũ kinh ngạc lên tiếng, “Sao em lại ở đây?”.
Thấy sự nghi hoặc của ông chủ, thư kư liền giải thích: “Vị Mục tiểu thư đây là đại diện cho Mục gia, kế hoạch hợp tác giữa Mục gia và Âu gia lần này do cô ấy toàn quyền phụ trách”.
“Cô ấy?”. Âu Dương Vũ quan sát Mục Thiên Thiên từ trên xuống dưới, giọng nói mang theo nghi vấn.
“Âu đại thiếu gia có thể, sao em lại không?”. Mục Thiên Thiên nhướn lông mày, chế nhạo nói. Dứt lời, tùy ý ngồi tựa trên ghế, chớp mắt nói: “Bắt đầu ngay đi!”.
Âu Dương Vũ nh́ìn Mục Thiên Thiên lười biếng dựa vào ghế, trong lòng dâng lên cơn tức, nhưng đối tượng lại là cô nên không thể làm gì được, dù sao cũng do trước đó hắn trách lầm cô, làm tổn thương cô, dẫn đến hiện tại không thể chỉ trích Mục Thiên Thiên điều gì, đành áp chế cơn tức lại nhưng không tránh được cảm xúc bực bội.
Âu Dương Vũ đặt mông ngồi xuống, tay nới lỏng caravat, tay giơ lên ý bảo thư ký bắt đầu, thư ký từ tốn báo cáo các thành quả hai ngày nay đạt được.
Báo cáo xong, Mục Thiên Thiên vẫn còn trong trạng thái nhắm hai mắt, chỉ có bàn tay đang gõ nhịp đều đều lên thành ghế là biểu thị cô vẫn còn tỉnh táo.
Một lúc lâu, Thiên Thiên vẫn không nói một lời. Âu Dương Vũ nhíu mày, tay dùng sức siết chặt tay vịn, sự kiên trì của hắn đã vượt quá giới hạn.
Kế hoạch lần này đối với hắn rất quan trọng.
Mẹ Âu muốn sau này hắn quản lý công ty nên lập tức giao cho hắn việc hợp tác với một công ty nước ngoài thuộc tập đoàn R, hợp tác lần này do Mục thị giật dây bắc cầu, cho nên bọn họ phải cùng Mục thị hoàn thành công việc. Lần hợp tác này còn quyết định đến việc mở rộng ra thị trường quốc tế của Âu gia. Tuy rằng nếu dự án không thành công thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Âu gia, nhưng đây là lần đầu tiên mẹ Âu giao cho hắn toàn quyền xử lý chuyện công ty, đặt vào hoàn cảnh thất bại, chẳng phải làm cho cả xã hội thượng lưu cười vào mặt Âu Dương Vũ hắn là người chỉ biết sống phóng túng, việc này sẽ khiến cho mẹ Âu không tin tưởng hắn nữa.
Ngày đó, sau khi mọi chuyện được xác thực, hắn vô cùng hối hận với Mục Thiên Thiên, hơn nữa biết chuyện nhờ cô mà mẹ hắn mới đồng ý cho hắn qua lại với Kim Dao Dao, hắn càng thêm áy náy, trong lòng đã sớm tha thứ cho việc làm sai trái trước đây của cô. Càng quỷ dị hơn chính là, sau ngày đó, hắn ngoại trừ nhớ nhung Kim Dao Dao, lại còn thường xuyên nghĩ đến Mục Thiên Thiên trước khi đi thương tâm đến rơi nước mắt, nghĩ cô bị thương mà chưa khỏi hẳn, loại tâm tình phức tạp này khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, nhất định là Mục Thiên Thiên đã bỏ ma pháp gì đó lên người hắn, đồ con gái xấu xa này.
Thấy cô thờ ơ với thành quả cực khổ hai ngày qua của hắn, hắn cảm thấy dường như chính mình bị khinh bỉ, tức giận cùng cực, nhưng không thể nói rõ nguyên nhân rốt cuộc là do Mục Thiên Thiên xem nhẹ sự phẫn nộ của hắn hay việc hắn đường đường là đại thiếu gia kiêu ngạo lại bị vũ nhục như vậy.
Hắn mở miệng: “Mục Thiên Thiên, anh biết anh đã trách lầm em, nhưng nếu muốn trả thù cũng đừng ở đây mà lên mặt”.
Mục Thiên Thiên mở hai mắt nhắm hờ, trong con ngươi là hình ảnh phản chiếu của Âu Dương Vũ với khuôn mặt âm trầm, nhếch môi lạnh nhạt, “Nếu như anh cho rằng kế hoạch này có thể khiến công ty R hài lòng và ký được hợp đồng thì em không có lời nào để nói. Đi thôi, anh cầm bản kế hoạch, chúng ta đi tìm công ty R, xem thử hắn có vì bản kế hoạch do anh cực khổ suốt hai ngày mà ký kết hay không”.
Một câu nói khiến Âu Dương Vũ nghẹn lời. Hắn nhíu mày một cái, “Em có ý gì?”.
Mục Thiên Thiên đứng dậy, ý bảo thư ký của mình đưa tài liệu cho hắn.
Âu Dương Vũ nhướng mắt nhìn tài liệu trước mặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nhìn Mục Thiên Thiên bằng một ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn khó tin. “Sao em có thể viết ra được những tài liệu này?”.
Mục Thiên Thiên thoáng nhìn vẻ mặt của Âu Dương Vũ, “Anh biết rõ công ty R chủ yếu là kinh doanh sản xuất công nghiệp, nhưng anh biết không, mục đích của lần hợp tác này không phải là sản xuất sản phẩm mới, mà là để công ty họ thử sức sản phẩm mới ở thị trường châu Á!? Vì sao không điều tra rõ, hỏi ý kiến của mọi người trước rồi hẵng quyết định?”. Nghe Mục Thiên Thiên chất vấn, mặt Âu Dương Vũ đỏ bừng vì xấu hổ, hắn làm việc chỉ vì cái trước mắt mà không khảo sát rõ tình hình.
“Nhưng thật may là anh đã nghe qua ý kiến của em, đúng không, Vũ ca ca?”. Mục Thiên Thiên chuyển giọng, trêu tức nói. “Cái này cũng không trách anh được, em định giương đông kích tây, cố ý mê hoặc các xí nghiệp khác. Anh không hiểu cũng đúng, em biết là do ba em đã nói cho em trước!”. Con ngươi Mục Thiên Thiên đảo một vòng, lộ ra vài phần gian xảo.
Âu Dương Vũ điều hòa cảm xúc, hừ lạnh một tiếng, “Thật là một cô gái mưa nắng thất thường”. Ánh mắt Mục Thiên Thiên trong trẻo nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, mặt mày lộ vẻ phong tình. “Ai bảo ngày trước anh đối xử với người ta không lưu tình, trả thù nhỏ một chút cũng không được à?”.
Âu Dương Vũ sửng sốt, như bị mê hoặc, cúi đầu nói: “Anh không cố ý”.
Không cố ý? Mục Thiên Thiên đến gần, “Em tha thứ cho anh!”.
“A!” Âu Dương Vũ phản xạ ngẩng đầu, trước mắt là Mục Thiên Thiên cười đến sáng rỡ, ý cười hơn cả ánh nắng rực rỡ.
“Vì đó là anh, nên dù thế nào em cũng sẽ tha thứ.” Lời nói nhỏ nhẹ theo gió bay vào tai Âu Dương Vũ, tựa một giọt mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng như tâm tình Âu Dương Vũ tạo nên tầng tầng rung động, triền miên không dứt.
Một tuần nay, Mục Thiên Thiên vẫn luôn ở bên Âu Dương Vũ dưới danh nghĩa cộng tác. Ngoại trừ ngủ, WC, thời gian còn lại họ đều ở cùng một chỗ, Mục Thiên Thiên muốn cho Âu Dương Vũ dần quen với cô, quen với tính tình mưa nắng thất thường của mình, với hương cafe Mocha cô pha cho hắn, thêm chút vị chocolate ngọt ngào, với việc công tác luôn luôn có cô bên cạnh. Cô giống như một tay thợ săn lão luyện, khoanh vùng phạm vi hoạt động, khiến con mồi tự sa vào bẫy lúc nào không hay.
Bản kế hoạch đã hoàn thành chỉ còn chờ ký kết, không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn, chuyện Âu thị thèm nhỏ dãi sản phẩm mới tung ra thị trường của công ty R bị tiết lộ, công ty R chơi trò mất tích, các xí nghiệp khác thì nhìn chằm chằm. Những nỗ lực trước đó của Mục Thiên Thiên và Âu Dương Vũ tan thành bọt biển.
Âu thị phẫn nộ, đối với những phát ngôn bừa bãi về chuyện này quyết truy cứu đến cùng.
Kết quả điều tra khiến mọi người thất kinh, người tiết lộ bí mật chính là trợ thủ của Âu Dương Vũ. Cổ đông trong công ty không muốn Âu gia nắm quyền nữa, vì vậy dùng tiền thâu tóm những người bên cạnh Âu Dương Vũ.
Âu phu nhân tự hạ lệnh đem tên trợ thủ kia vào ngục tù, Âu Dương Vũ chỉ biết nhìn tất cả xảy ra. Mặc dù hắn là chủ nhân tương lai của Âu thị, trợ thủ kia là một người hắn từng tín nhiệm nhất, là cổ đông và là trưởng bối mà hắn từng kính trọng nhất.
Đợi tất cả mọi việc kết thúc, Mục Thiên Thiên phát hiện Âu Dương Vũ mất tích.
Trên sân thượng Âu thị, Mục Thiên Thiêm tìm được Âu Dương Vũ.
Hắn đang đứng ở mép sân thượng đón gió, vạt áo bay phất phơ, tóc bị gió thổi lộn xộn. Hắn quay lại liếc mắt nhìn Mục Thiên Thiên, ánh mắt thâm trầm mang theo đau buồn, không còn sự trong trẻo cùng hăng hái của ngày xưa.
Nhìn Âu Dương Vũ như vậy, lòng Mục Thiên Thiên như bị cắn một cái.
“Em nói đi, vì điều gì mà một người tốt lại trở thành cái dạng như vậy. Tiền tài và quyền lực là thứ đáng sợ thế sao?”. Mục Thiên Thiên đến cạnh Âu Dương Vũ, cùng hắn sóng vai mà đi, từ trên Âu thị cao ngút trời nhìn xuống nhà cửa và xe cộ bên dưới, người tới người lui như những con kiến hèn mọn nhỏ bé, cô ôn nhu nói: “Chỗ cao tuy khiến người ta sợ hãi, nhưng chẳng ai muốn làm con kiến hôi dưới kia, con người tạo ra dao thớt vì thịt cá, nhưng chẳng ai nghĩ mình là thịt cá, bọn họ đều muốn trở thành dao thớt”.
Vành mắt Âu Dương Vũ ửng đỏ, cúi đầu nói: “Nhưng anh không thích cách làm của mẹ và em. Vì sao không bỏ qua cho bọn họ, cho họ một cơ hội?”.
Mục Thiên Thiên quay đầu nhìn thẳng Âu Dương Vũ, nghiêm mặt nói: “Âu Dương Vũ, anh phải biết rằng thương trường như chiến trường, không cho phép tồn tại nhân tính và bỏ qua. Anh còn thiếu kinh nghiệm, chẳng lẽ anh đơn thuần cho rằng chỉ một trợ thủ làm sai thôi sao? Âu thị không chỉ có một cổ đông, nếu thành viên hội đồng quản trị Âu gia làm việc không tốt, là một người phụ nữ, Âu phu nhân sẽ khổ cực hơn. Áp lực của bà rất lớn, bà chỉ mong anh giúp bà một tay, cùng bảo vệ Âu thị mà thôi”.
Dứt lời, Mục Thiên Thiên thấy thân thể Âu Dương Vũ rung lên, cúi đầu trầm mặt không nói, hai người cũng im lặng. Câu chuyện này từ đầu tới cuối cô hiểu rất rõ. Cô không ngăn cản và còn muốn cho Âu Dương Vũ hiểu sự tàn nhẫn của xã hội thượng lưu, cho hắn biết Âu phu nhân cũng chỉ là một miếng băng mỏng thôi. Thời gian qua lâu, anh hưởng bao nhiêu quyền lợi thì phải nhận bấy nhiêu nghĩa vụ tương ứng. Âu Dương
Vũ yêu Kim Dao Dao, có lẽ bất mãn với giai tầng thượng lưu xa xỉ thối nát, lạnh lùng đầy toa tính, nhưng hắn cũng chưa ý thức được hắn không thể phá bỏ cái quy tắt ấy, hơn nữa hắn còn phải tìm một người kề vai sát cánh với hắn trong cái xã hội đó, và người đó không phải là Kim Dao Dao. Hiện tại, cô muốn hắn biết được điều này, xé bỏ tầng khăn che mắt người bấy lâu nay. Âu Dương Vũ chỉ đơn thuần chứ không ngốc, từ nhỏ đã được hưởng một nền giáo dục tốt nhất sẽ cho hắn biết đâu mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Cô đang ép hắn.
Nhìn Âu Dương Vũ không thể nào tiếp nhận, cô lại nói: “Nếu như anh không thích việc này, thì chỉ có thể trở thành người nắm giữ quy tắc, thay đổi tất cả”.
Âu Dương Vũ từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mục Thiên Thiên, con ngươi không còn là ảnh ngược của cô nữa.
Mục Thiên Thiên đau buồn, nói với hệ thống: Hệ thống, tôi là một cô gái xấu xa.
Hệ thống không trả lời cô.