Hệ Thống Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 7: Chương 7




Editor: Mạc Ca

Beta: Keo Chống Dính



Âu gia.

 

Mẹ Âu giữ Đoạn Tử Ngọc và Nam Cung Dạ lại cùng ăn cơm.

 

Dưới đèn lồng thủy tinh to lớn kiểu cung đình, là một chiếc bàn dài mười thước trải khăn màu trắng được đặt trên tấm thảm sàn màu hồng sẫm. Bình hoa đặt trên bàn đã được trang trí bằng những đóa hồng còn đọng sương sớm, 12 cái ghế tương đương với 12 bộ đồ ăn bằng bạc, nhưng trên bàn chỉ có 4 phần ăn, món beefsteak được chế biến từ phần thịt bò non nhất, dùng măng để trang trí. Đứng bên cạnh mỗi người là một nữ hầu, theo sự phân phó của khách mà tùy thời thêm rượu, rượu nho được rót vào chiếc ly trong suốt, dưới ánh đèn thủy tinh ánh lên sắc đỏ, tô điểm thêm cho đôi môi xinh đẹp.

 

Bầu không khí yên tĩnh bao trùm, dưới sự uy nghiêm của mẹ Âu, mọi người đều chú tâm ăn cơm.

 

“Nghe nói con là, Mục tiểu thư tức giận bỏ đi, Vũ, chuyện này là sao?”. Dùng cơm xong, mẹ Âu cầm lấy khăn được nữ hầu chuẩn bị sẵn lau miệng, liếc nhìn Âu Dương Vũ. Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng dùng giọng điệu khẳng định và chất vấn.

 

“Con…”. Âu Dương Vũ mở miệng muốn giải thích gì đó, nhưng dưới ánh mắt bức người của mẹ Âu lại không thể không im lặng. Âu Dương Vũ nháy mắt một cái với hai người ngồi đối diện.

 

Nam Cung Dạ và Đoạn Tử Ngọc liếc nhau, tiếp tục cúi đầu ăn beefsteak.

 

Mẹ Âu thấy vậy thì cười xùy một tiếng, nói: “Con không cần lo lắng, mẹ không có ý trách con. Dù sao con cũng là người thừa kế Âu gia, Mạc tiểu thư lại đại diện cho Mục thị, đắc tội với cô ấy không có lợi với Âu gia. Con đã sắp đính hôn, đừng có giở thói trẻ con như trước kia nữa”.

 

Âu Dương Vũ vốn thờ ơ, nghe thấy mẹ Âu nói tới đính hôn thì lập tức tỉnh táo, trợn trừng mắt, chần chừ nói: “Mẹ, mẹ nói con đính hôn, với ai?”, trong mắt tràn đầy mong đợi.

 

Bên kia, Nam Cung Dạ và Đoạn Tử Ngọc cũng ngẩng đầu nhìn mẹ Âu.

 

Mẹ Âu tươi cười đảo mắt nhind ba người, chậm rãi nói: “Thế nào? Mục tiểu thư không nói cho các con biết sao? Là Kim Dao Dao”.

 

Nam Cung Dạ và Đoạn Tử Ngọc lộ ra vẻ mặt không thể tin.

 

“Nhưng…”. mẹ Âu muốn nói lại thôi, cố ý để ba người phải tò mò.

 

“Nhưng sao ạ? Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý cho con với Kim Dao Dao, con có thể chấp nhận bất cứ điều kiện nào của mẹ”.

 

“Nếu Kim Dao Dao muốn trở thành con dâu của Âu gia chúng ta thì cô ta phải xứng với cái danh hiệu này. Hai tuần sau có một buổi dạ tiệc, con hãy dẫn cô ta theo, nếu biểu hiện của cô ta khiến mẹ hài lòng thì mẹ sẽ chấp nhận cô ta là nữ chủ nhân tương lai của Âu gia. Thế nào?”.

 

“Cái này…”. Âu Dương Vũ biết Kim Dao Dao ghét nhất là những buổi tiệc của xã hội thượng lưu, có chút chần chừ.

 

“Vũ, con nên biết rằng đây là sự nhượng bộ lớn nhất của mẹ, Âu gia không chấp nhận một nàng dâu khiến người ta chê cười. Đây cũng là cơ hội cho cô ta thể hiện bản thân, sao, nếu cái này mà cũng không làm được thì cô ta dựa vào đâu mà nói thích con, có được con và Âu gia?!”. Mẹ Âu cao giọng, mang theo mấy phần châm chọc.

 

Đoạn Tử Ngọc chen miệng, “Bác gái, không phải đâu, Vũ rất vui mà. Cậu ấy chấp nhận, đương nhiên sẽ chấp nhận”. Dứt lời, hắn nói nhỏ với Âu Dương Vũ: “Vũ, mau đồng ý đi”.

 

Âu Dương Vũ lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào mẹ Âu, nói: “Mẹ, con đồng ý với mẹ. Dao Dao rất tốt, cũng rất hiểu chuyện. Cô ấy nhất định sẽ không khiến mẹ thất vọng”.

 

Thật không? Mẹ Âu nhìn Âu Dương Vũ đang mừng rỡ, bưng ly rượu lên khẽ nhấp môi, nở nụ cười như có như không.

 

Nam Cung Dạ nhìn mẹ Âu, đôi mắt đen thâm sâu và nghi hoặc.

 

Mục Thiên Thiên gọi điện thoại hỏi Đoạn Tử Ngọc đã tìm được người dạy lễ nghi cho Kim Dao Dao chưa, Đoạn Tử Ngọc phiền não nói đang tìm. Mục Thiên Thiên giới thiệu Mục bà bà, bà ấy không chỉ từng dạy lễ nghi cho bốn người bọn họ mà còn dạy cho bốn vị phu nhân của Âu thị, trong giới thượng lưu, ai ai cũng muốn được bà chỉ dạy. Bà đã về hưu sau khi dạy cho mấy người bọn họ, sợ rằng sẽ không chịu dạy Kim Dao Dao nữa. Nhưng mỗi lần Mục Thiên Thiên đến nhờ vả đều khiến bà đau cả đầu, sẽ nể mặt cô mà giúp đỡ.

 

Trong điện thoại, Đoạn Tử Ngọc cảm kích nói: “Thiên Thiên, cảm cơ cô! Có Mộc bà bà giúp đỡ, nhất định Dao Dao sẽ khiến bác gái yêu thích”.

 

Mục Thiên Thiên: “Không có gì, tôi thật lòng hi vọng Vũ và Dao Dao có thể đến được với nhau, mong rằng việc lần này có thể bù đắp sai lầm trước kia của tôi. Bọn họ yêu nhau như thế, sao có thể không khiến làm người khác cảm động cho được?”.

 

Hệ thống: Kí chủ, kí chủ, cô đang củng cố thực lực quân địch và yếu hóa quân ta đấy.

 

Mục Thiên Thiên: Kim Dao Dao nghĩ rằng tôi muốn giúp cô ta, nhưng cũng phải xem cô ta có thể chịu đựng được hay không. Đoạn Tử Ngọc muốn tìm thầy giỏi nhất dạy cho Kim Dao Dao, tôi tìm giúp cô ta, nhưng bọn họ không biết có một từ gọi là hoàn toàn ngược lại sao?

 

Kim Dao Dao biết mẹ Âu đồng ý để cô ta và Âu Dương Vũ yêu nhau đồng thời còn cho phép bọn họ đính hôn thì cực kì vui mừng.

 

“Tử Ngọc, cậu nói thật chứ, Âu phu nhân đồng ý chuyện của tớ với Vũ?”. Giọng Kim Dao Dao vui mừng không tin, gương mặt thanh tú vì nụ cười sáng lạn mà càng thêm động lòng người.

 

“Thật, Dao Dao. Hôm qua không biết Thiên Thiên nói gì với bác gái mà bác ấy đã đồng ý chuyện hai cậu”. Đoạn Tử Ngọc tươi cười nhìn Kim Dao Dao, sự dịu dàng trong ánh mắt đủ để người ta chết chìm.

 

“Mục Thiên Thiên?”. Kim Dao Dao biến sắc, giọng nói đông cứng, “Tử Ngọc, cậu vừa nói là cô ấy giúp?”.

Đắm chìm trong hưng phấn, Đoạn Tử Ngọc hiển nhiên không ý thức được Kim Dao Dao có điều bất ổn, giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Tớ thực sự muốn cảm ơn cô ấy, Dao Dao, lúc trước cô ấy làm sai, nhưng dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ, cậu lương thiện nhất định sẽ tha thứ cho cô ấy, đúng không?”.

 

Kim Dao Dao bị lời nói của Đoạn Tử Ngọc làm cho nghẹn, đành ngượng ngùng cười, “Đương nhiên, tớ đã từng xem cô ấy là bạn tốt mà”.

 

Lại vòng vo chuyển hướng, “Tử Ngọc, còn Vũ thì sao? Bác gái đã đồng ý rồi, đáng lẽ Vũ cũng đã được thả ra mới đúng, sao tớ không thấy anh ấy đến

tìm tớ?”.

 

“Cậu ấy…”. Đoạn Tử Ngọc hơi chần chừ, “Bác gái nói cậu ấy đính hôn tức là đã trưởng thành, vậy nên phải học cách quản lí công ty. Hai tuần này cậu ấy chưa thể đến gặp cậu được, chờ dạ tiệc qua đi, cậu với cậu ấy có thể gặp lại nhau, khi đó, bác gái cũng sẽ không phản đối nữa, Dao Dao, cậu sẽ trở thành thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Âu gia”. Nghe Đoạn Tử Ngọc miêu ta, Kim Dao Dao đắm chìm trong ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp.

 

Cô ta nhanh chóng nói: “Vậy hiện tại tớ phải làm gì?”.

 

“Bây giờ cậu phải học lễ nghi của giới thượng lưu, học cách trở thành một thiếu phu nhân chuẩn mực”.

 

“A, muốn tớ đi tham gia cái loại dạ tiệc lắm kẻ có tiền tranh đua nhau ư, tớ không đi, không muốn đi”. Kim Dao Dao phản ứng kịch liệt, “Hơn nữa tớ đâu có biết gì, rõ ràng bà ấy cố ý muốn tớ bẽ mặt, đến lúc đó biểu hiện của tớ có tốt hay không cũng do bà ấy định đoạt”.

 

“Dao Dao, cậu đừng kích động, chỉ cần trong bữa tiệc cậu làm cho mọi người tán thưởng mình thì bác gái cũng không thể làm khó cậu được. Dao Dao, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của bác gái rồi”.

 

“Vậy được rồi, vì Vũ, tớ nguyện ý làm tất cả. Dù phải lấy lòng người mà tớ ghét nhất, tớ cũng sẵn lòng”. Kim Dao Dao suy nghĩ một chút, cắn môi rồi gật đầu thật mạnh. Đoạn tử Ngọc nhìn Kim Dao Dao luôn luôn lương thiện lại phải chịu uất ức, không khỏi đau lòng, “Dao Dao, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu”.

 

Kim Dao Dao ngẩng đầu, thân thiết nhìn Đoạn Tử Ngọc, thẹn thùng nói: “Tử Ngọc, cảm ơn cậu! Tớ sẽ không quên ơn giúp đỡ của cậu”.
“Đừng nói như vậy, cả cậu và Vũ đều là bạn của tớ mà”. Đoạn Tử Ngọc cúi đầu, che giấu khuôn mặt ửng đỏ.

Chia sẻ:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.