Editor: Tịch Sương
Khi Mục Thiên Thiên đẩy ra cửa phòng của Âu Dương Vũ ra thì thấy hắn bộ dáng mất mát ngồi dựa vào gường, rèm cửa sổ rất lớn bị kéo ra, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đất khiến cho mái tóc đen của hắn ánh lên một tầng mờ ảo. Mục Thiên Thiên liếc qua Âu Dương Vũ nhìn rõ từng đường nét anh tuấn trên khuôn mặt hắn, chuyển tầm mắt xuống phía dưới, hắn mặc áo sơ mi màu đen , cúc cổ mở rộng lộ ra khuôn ngực rắn chắc ,nhờ ánh mặt trời chiếu xuống mà hiện ra màu mật ong mê người. Hắn mặc quần jean, bắp đùi thon dài. . . Tuy rằng ngồi cúi đầu, nhưng Mục Thiên Thiên có thể nhìn ra nam nhân này dáng vóc, khuôn mặt cùng khí chất quả thực hơn người, hắn ít nhất cũng phải cao 1m75, trách không được là vai nam chính. Tha thứ cho cô ban đầu bỏ quên mất hắn, bởi vì hắn vừa thấy cô đã phát giận, ấn tượng đầu tiên thực sự khiến người ta thương tâm, cho nên nói mở miệng hủy hình tượng thật không sai!
Trong phòng ngủ lớn như vậy, giá sách làm bằng gỗ nạm vàng, bàn học, cùng chăn gối trên giường được xếp ngăn nắp , sách bên trong tủ bày từng hàngđều là sách mới, từ chỗ Mục Thiên Thiên còn có thể thấy sách nước ngoài, nhưng kỳ quái là đầy có mô hình đồ chơi và máy chơi game trên giường điều này quá mức mâu thuẫn đi
Âu Dương Vũ bình thường kiệt suất cao ngạo không bao giờ chịu cúi đầu bây giờ lại tội nghiệp như chó conbị vứt bỏ. Khi nghe thấy tiếng cửa mở , trong nháy mắt ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng, ánh mắt rực sáng làm Mục Thiên Thiên sợ hãi, vừa nhìn thấy là Mục Thiên Thiên thì ánh sángtrong mắt nháy mắt dập tắt, tức giận nói: “Cô tới làm gì?” Lại cúi đầu xuống không để ý tới Mục Thiên Thiên.
Âu Dương Vũ vì để cho mẹ hắn đáp ứng hắn cùng với Kim Dao Dao, náo loạn một ngày một đêm, đồng thời một miếng cơm cũng không có ăn. Cho nên lúc này Âu Dương Vũ, muốn đối Mục Thiên Thiên phát giận cũng không có khí lực.
Mục Thiên Thiên cũng không vì thái độ của Âu Dương Vũ mà cảm thấy mất mát, tư thái ưu nhã bảo người hầu bưng ra bữa ăn ngon miệng, Âu Dương Vũ nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, nhưng băn khoăn Mục Thiên Thiên ở trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt,rời tầm mắt không nhìn đến nó, con ngươi đen chăm chú nhìn Mục Thiên Thiên: “Cô tới cùng là có mục đích? Mục Thiên Thiên, tôi cho cô biết, vô luận cô có làm cái gì, tôi đều sẽ không thích cô, cô đừng vọng tưởng.” Âu Dương Vũ còn muốn nói điều gì, nhưng trước mắt Mục Thiên Thiên gương khóe miệng mỉm cười nhìn hắn, khiến hắn lời nói đến cửa miệng liền nuốt trở vào.
Mục Thiên Thiên mặt mày tươi tỉnh,đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt, cười nói: “Nói xong chưa? Nói xong liền nhanh ăn cơm đi!” Ý bảo người hầu đem thức ăn đặt ở trên bàn sách, bản thân đi tới nâng Âu Dương Vũ dậy, Âu Dương Vũ theo phản xạ đẩy Mục Thiên Thiên một chút, cô bất ngờ không kịp đề phòng té về phía sau, ngã ở trên cửa phát ra ầm một tiếng vang lên. Âu Dương Vũ đưa tay ra nhưng không kịp kéo Mục Thiên Thiên lại, trong mắt lóe lên áy náy, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi chưa nói cần cô đỡ, không nên đụng tôi. ”
Mục Thiên Thiên cúi đầu xuống, trong tròng mắt chứa đầy nước mắt, lại cố chấp không cho nó rơi xuống.”Âu Dương Vũ, anh cần phải như thế đối với tôi sao?”
Âu Dương Vũ nhìn thấy nước mắt của Mục Thiên Thiên càng thêm áy náy, nói quanh co : “Tôi không phải cố ý, tôi chẳng qua là cảm thấy cô lại có âm mưu gì.
Không thể không nói, Âu Dương Vũ quả thật đoán đúng ý định của cô
Mục Thiên Thiên cũng bị sự mẫn cảm của Âu Dương Vũ dọa sợ, nhưng cô tuyệt đối cái gì đều không biểu hiện, yên ổn tâm thần, tiếp tục hai mắt đẫm lệ mông lung: “Tôi có mục đích gì? Anh một ngày một đêm không có ăn cơm, đói bụng lâu như vậy, thân thể không chịu nổi thì làm sao bây giờ? Anh tính vì Kim Dao Dao cùng bá mẫu trở mặt, nhưng nếu như anh ngã bệnh, anh thế nào khiến bá mẫu thành toàn cho tình yêu của 2 người đây? ”
Âu Dương Vũ cúi đầu âm thầm suy nghĩ về lời Mục Thiên Thiên nói một lúc lâu:”Cứ cho cô là thật tâm ăn năn, tôi cũng sẽ không tin tưởng cô, cô bây giờ lập tức bưng cơm nước đi ra ngoài.” Dứt lời chỉ tay về phía cửa.
Mục Thiên Thiên nghe thấy được suy nghĩ củaÂu Dương Vũ : Vì Dao Dao, mình tuyệt đối không thể mềm lòng. Ai biết cô ta có phải do mẹ phái tới hay không?
Mục Thiên Thiên một đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ, thấy toàn thân hắn sợ hãi, Âu Dương lùi người về phía sau, run rẩy hỏi: “Cô vẫn nhìn tôi làm gì? Cô muốn làm cái gì?”
Mục Thiên Thiên ngồi dậy, chậm rãi đến gần Âu Dương Vũ, khom lưng cúi đầu, chóp mũi cô đụng nhẹ chóp mũi Âu Dương Vũ , mắt đối diện ánh mắt hắn, thanh âm trầm thấp mang theo chút mê hoặc: “Âu Dương Vũ anh cho là tôi cần phải thích anh?” Dừng một chút, kề môi bên tai Âu Dương Vũ , “Âu Dương Vũ , anh yên tâm, tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, Anh không xứng !” Dứt lời, đứng dậyắt đẹp mày liễu nhướng lên, mang theo vô hạn phong tình, khóe miệng cong lên một tia trào phúng, “Huống chi, anh có cái gì có thể để cho tôi thích? Giống tiểu hài tử tuyệt thực để uy hiếp mẹ mình sao? Thực sự là ngây thơ, hừ!”
“Cô!” Âu Dương Vũ hiển nhiên bị lời Mục Thiên Thiên nói chọc giận, đứng bật lên, mặt tức đến đỏ bừng, “Cô cút ra ngoài cho tôi!”
“Thì ra anh cũng sẽ tức giận vậy các người như thế đối với tôi có khi nào nghĩ tới tôi sẽ thế nào? .” Mục Thiên Thiên lời nói mang theo tức giận, mắt trừng to đứng dậy giả vờ hung hãn với Âu Dương Vũ đối diện, ánh mắt lộ ra không sợ hãi không yếu thế mà có phần quật cường.
Âu Dương Vũ nhìn màn này trước mắt quen thuộc, đột nhiên sửng sốt, phẫn nộ bị ép xuống, thanh tỉnh bản thân liền chú ý tới Mục Thiên Thiên run rẩy vai.
Nguyên lai là cô sợ nha! Phát hiện trọng đại khiến Âu Dương Vũ đắc ý cực kì, giọng nói thản nhiên, “Mục Thiên Thiên, vai cô run cái gì nha!”
“Có chút ngứa!” Mục Thiên Thiên mạnh miệng nói.
“Tôi đây giúp cô đuổi muỗi.”Âu Dương Vũ Vô ý thức giơ tay lên liền hướng Mục Thiên Thiên vai đánh, nhưng khi đụng tới vai Mục Thiên Thiên lại nhìn thấy cô rơi nước mắt trong nháy mắt sửng sốt.
Âu Dương Vũ nhớ lại từ trước phạm sai lầm Mục Thiên Thiên cũng là như vậy. Rõ ràng sợ đến run vai lại cứng rắn chống đỡ nói vai ngứa, Đoạn Tử Ngọc lúc này sẽ mềm lòng tha thứ, Nam Cung Dạ liền ở một bên xem kịch vui, mà hắn sẽ nhân cơ hội mượn cớ giúp cô đuổi muỗi khi dễ cô, làm cô khóc lớn.
Âu Dương Vũ cùng Mục Thiên Thiên vẫn luôn bảo trì động tác này, hai người tương đối không nói gì.
Lúc này Nam Cung Dạ cùng Đoạn Tử Ngọc được quản gia dẫn tới, nhìn đến khóe mắt rưng rưng của Mục Thiên Thiên cùng ánh mắt phức tạp của Âu Dương Vũ, hai người đồng thời hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Vũ thấy đột nhiên xuất hiện hai người, đầu tiên là kinh hỉ sau đó nghi hoặc, “Các cậu vào bằng cách nào,mẹ tôi không phải là hạ lệnh không cho phép các cậu đi vào sao?”
Đoạn Tử Ngọc quay đầu nhìn Mục Thiên Thiên, mắt mang cảm kích: “Là Thiên Thiên, cô ấy vào trước, sau đó bá mẫu cho bọn tôi vào được.” Hắn thoáng nhìn Mục Thiên Thiên ướt át ánh mắt, quan tâm hỏi: “Thiên Thiên, Cô thế nào vậy? Chuyện gì xảy ra?”
“Vũ, cậu đối Thiên Thiên làm cái gì?Cô ấy cũng là quan tâm cậu.”
“Tử Ngọc , anh không cần vì em nói cái gì.” Mục Thiên Thiên khóe miệng nhếch lên cười nhàn nhạt, khóe mắt hiện lên nước mắt lưng tròng. Khuôn mặt cô tái nhợt, càng phát ra nhu nhược đau buồn. Âu Dương Vũ bỗng nhiên nhớ đến Mục Thiên Thiên vừa ngã vào cửa vang lên ầm một tiếng,hẳn là phi thường đau. Mục Thiên Thiên đau buồn liếc mắt Nhìn Âu Dương Vũ, nói: “Bá mẫu đã đáp ứng cho hai người ở cùng một chỗ, không cần lại nghĩ tôi có mục đích gì, mấy ngày nay quấy rầy, tôi sau này sẽ không tìm anh nữa.” Dứt lời, không nhìn Âu Dương Vũ nữa, quay đầu rời đi, chỉ lưu lại bóng lưng đau buồn cùng hai vai run rẩy.
Âu Dương Vũ tầm mắt theo sát bóng lưng Mục Thiên Thiên, đến khi thân ảnh Nàng biến mất, hắn còn ngây ngốc nhìn cửa, trong lòng giống như bị kim đâm , loáng thoáng mà đau.
“Này, tới cùng chuyện gì xảy ra? Âu Dương Vũ, cậu sẽ không đối với Thiên Thiên làm cái gì không tốt đúng không? Cậu như vậy, thế nào xứng đáng với Dao Dao? ” Nam Cung Dạ giọng nói nghiền ngẫm.
Đoạn Tử Ngọc cũng là một bộ biểu tình y như vậy, giật mình nhìn Âu Dương Vũ.
“Các cậu đang nghĩ đi đâu vậy? ” Âu Dương Vũ vội kêu to, bản thân thu lại tầm mắt, áp bức bản thân trước nội tâm đột nhiên trở nên kỳ quái . Nhưng chỉ có hắn tự mình biết, có cái gì không giống nhau.
“Ha ha ha ha ha. . .” Đi ra ngoài Mục Thiên Thiên rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.”Hệ thống, ta hành động thế nào?”
Hệ thống: . . . Nguyên lai ngươi vừa vẫn luôn đều là đóng kịch.
“A…” Mục Thiên Thiên cảm thụ được từ vai nơi nào truyền tới đau đớn, Âu Dương Vũ kia đẩy thật đúng là ác. Cho nên Mục Thiên Thiên lừa dối hắn hoàn toàn không có nửa điểm áy náy.
“Hệ thống, nhanh lên một chút giúp ta loại bỏ cảm giác đau.”
Hệ thống: Kí chủ không tưởng bản hệ thống trực tiếp chữa cho tốt nó sao? Bản hệ thống nhưng là mới nhất một đời vạn năng. . .
Mục Thiên Thiên: “Ngươi đủ rồi, dừng lại. Ta giữ lại nó còn có dùng.”