Thính Trúc cư
Mộc Trạch đang nhàn nhã phẩm trà, tay trái không quên cầm một quyển y thư, hắn nhàn nhã mở lời: “Dạ, Tiểu Diệp tỉnh dậy đã làm những gì?”
Dạ là một trong tứ đại ám vệ của Mộc Trạch, cũng là một trong tứ vị trưởng lão của Dược Vương cốc, hắn cúi người, nhất nhất thông báo từng việc một.
Mộc Trạch vừa nghe hắn nói, vừa tưởng tượng ra vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu của Diệp Tử, ánh mắt không tự chủ mà trở nên ôn hòa, bờ môi hơi cong cong.
Người bên ngoài ai cũng nghĩ rằng Mộc Trạch làm người ôn hòa lễ độ, nhưng không một ai biết rõ bằng bốn người ám vệ bọn họ, người này phúc hắc lạnh lùng như thế nào, vẻ ngoài ôn hòa này chỉ là cái vẻ bọc bên ngoài cho một tên ác ma mà thôi.
Mỗi lần Long tiểu thư ở bên cạnh chủ nhân, bọn họ lại thầm ở trong lòng thay nàng cầu phúc, tận mắt nhìn thấy nàng vuốt râu hổ mà bọn họ sợ hãi.
“Ngươi đi thông báo với bá phụ một tiếng, buổi chiều ta có việc phải đến thành Trường Long một chút, tiện thể dẫn Tiểu Diệp ra ngoài đi dạo, bá phụ cứ yên tâm.” Mộc Trạch đầy ý cười phân phó, rất mong đợi về cuộc xuất môn lần này.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Thành Trường Long
“Thả ta ra!” Một nữ tử nức nở kêu to.
“Ngươi gào cái gì mà gào, thành Trường Long này là địa bàn của Tứ gia ta, ha ha, ngươi mau ngoan ngoãn theo Tứ gia về nhà, làm tiểu thiếp thứ bảy của ta là phúc phận của người.”
“Không! Ta mới không thèm theo ngươi về nhà! Cứu mạng!” Nữ tử kia tuyệt vọng kêu xin, hôm nay nàng theo biểu tỷ vào thành bán trâm tuyến, không biết như thế nào gặp phải Tứ gia háo sắc nổi tiếng cả vùng, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ bị hắn nhúng chàm, nghe nó có một cô nương nhất quyết không chịu đi theo, được một vị công tử tốt bụng cứu thoát, không ngờ ngày hôm sau cả ngày nhà vị công tử kia liền bị diệt môn.
Nàng muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, nhưng dựa vào sức lực của một mình nàng thì không thể, nàng phải tìm cách.
Rầm
“Cẩn thận.” Mộc Trạch nhanh tay kéo Diệp Tử vào trong ngực, che chở cho nàng không một kẽ hở.
Diệp Tử giật mình, không lâu sau nhỏ giọng nói, mặt đỏ bừng vì xấu hổ: “Trạch ca ca, ta không sao, huynh ôm ta chặt quá, ta không thở được.”
“Muội vẫn nên ngồi trong lòng ta cho an toàn.” Mộc Trạch mặt dày đề nghị, không đợi nàng nói lại, hắn liền hướng ra phía ngoài hỏi: “Dạ, bên ngoài có chuyện gì?”
“Thiếu gia, có một vị cô nương đột nhiên chạy đến trước xe ngựa của chúng ta.” Dạ không một cảm xúc trả lời.
“Cho chút ngân lượng rồi đi đường vòng.” Mộc Trạch thờ ơ phân phó.
“Vâng.”
“Qúy nhân! Cầu xin người cứu tiểu nữ một mạng, ngày sau tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.” Giọng nói thánh thót như chim hoàng anh xuất cốc của nữ tử kia truyền đến làm cho Diệp Tử tò mò, nàng đang định vén rèm xe lên thì bị Mộc Trạch ngăn lại.
Diệp Tử khó hiểu quay đầu nhìn hắn, trong mắt là hai cái dấu hỏi chấm to đùng.
Mộc Trạch dịu dàng chơi đùa với sợi tóc mai hơi xoăn của nàng, tóc Diệp Tử rất mềm và mượt, xúc cảm rất tốt, nên Mộc Trạch hay chơi đùa với chúng.
“Trạch ca ca huynh lại thế nữa rồi, huynh khiến muội nhột, ha ha.” Diệp Tử khó chịu tìm chỗ trốn, trốn đông trốn tây đều không được, chỉ đành rúc cả đầu mình vào ngực hắn.
Khóe môi Mộc Trạch kéo lên vì thực hiện được gian kế của mình, hắn biết Diệp Tử rất sợ nhột, chơi đùa với tóc nàng một lúc hắn mới nên tiếng giải thích: “Tiểu Diệp, muội không biết thế gian hiểm ác, vẫn nên ít tiếp xúc mới tốt.”
Diệp Tử mới không thèm tin mấy lời này, nàng nhìn một chút cũng có bị mất miếng thịt nào đâu.
Diệp Tử đâu biết được trình độ bá đạo của Mộc Trạch lớn đến mức nào, từ khi xác định tình cảm của mình, Mộc Trạch chỉ muốn cả thế giới của Diệp Tử xoay quanh hắn, một cái ánh mắt của nàng hắn cũng không muốn ban phát cho kẻ khác.
Mộc Trạch không nhíu mày một cái phân phó: “Cản đường, giết!”
Diệp Tử nghe vậy thì rùng mình, hình như cách giải quyết này hơi tiêu cực, đối với một con người sống ở thế giới hòa bình như Diệp Tử thì chấp nhận không được.
Mộc Trạch sao không cảm nhận được sự biến hóa của nàng cơ chứ, hắn biết bộ mặt xấu xí này của hắn sẽ khiến nàng sợ hãi, nhưng hắn không muốn dấu diếm nàng.
“Muội sợ Trạch ca ca?” Mộc Trạch hỏi.
“Không sợ.” Diệp Tử nuốt nước bọt đáp, trong lòng thì không ngừng gào thét, một cái tôi của Diệp Tử thì nói, Trạch ca ca làm gì nàng cũng không quản, chỉ cần không làm thế với nàng là được, nhưng một cái tôi khác lại nói, Trạch ca ca làm vậy là không đúng, nàng nên khuyên nhủ huynh ấy, cuối cùng thì phần thiện trong Diệp Tử chiến thắng.
“Trạch ca ca, huynh có thể nể mặt muội không giết vị cô nương kia được không? Đây là lần đầu tiên Tiểu Diệp xuất môn, không nên thấy máu.” Diệp Tử vừa nhìn sắc mặt Mộc Trạch, vừa cẩn thận nói hết câu.
“Được, nể mặt muội, nhưng tí nữa muội phải thưởng cho ta đó.”
“Thưởng cái gì? Tiểu Diệp chả có gì đáng giá cả.” Nàng chả có gì hiếm lạ.
“Bí mật, tí nữa muội sẽ biết.”
Trong xe là một mảnh ấm áp, ngoài xe không khí im lặng, ai cũng cảm thấy nữ nhân kia bị điên rồi, xe ngựa có ký hiệu Thần Long cốc mà nàng ta cũng dám chặn, đúng là ngại mệnh mình quá dài.
“Mấy người mau mau giải tán đi, hôm nay chủ nhân tâm tình tốt không tính tội mấy người, nhưng cũng không vì vậy mà bỏ qua chuyện này được, ngươi, đi báo chuyện này cho thành chủ, bảo hắn xử lý chuyện này cẩn thận.” Phong phân phó một thuộc hạ, đoàn xe lại tiếp tục lên đường.
“Trạch ca ca chúng ta đang đi đâu vậy?” Diệp Tử thấy mọi chuyện được giải quyết thì lại hào hứng bừng bừng hỏi.
“Trạch ca ca dẫn muội đến Trích Tiên lâu, chỗ đó có mấy món điểm tâm khá được, ở đó có vài loại kem hoa quả khá ngon, chắc muội sẽ thích.”
Kem? Chả nhẽ là món kem ở hiện đại?
Trưởng quỹ của Trích Tiên lâu là một mỹ nữ khôn khóe, đang đứng ở cửa đón chào khách nhân, khi nhìn thấy xe ngựa có ký hiệu của Thần Long cốc thì rất nhiệt tình tiếp đón, huống hồ Mộc Trạch còn là bằng hữu của chủ nhân nhà mình, nàng ta càng phải nhiệt tình thêm gấp bội.
“Mộc thiếu gia, ngài dạo này khỏe chứ?” Vị mỹ nữ chưởng quỹ kia niềm nở hỏi thăm.
“Tiếu chưởng quỹ khách khí rồi, ta vẫn vậy.” Mộc Trạch lành lạnh trả lời, nhưng khí quay sang nói chuyện với Diệp Tử lại là một cái thái độ hoàn toàn khác: “Tiểu Diệp, muội muốn ngồi tầng mấy, tầng một có chút loạn, tầng hai thì đỡ loạn hơn, tầng ba thì phân theo phòng.”
Tiếu chưởng quỹ có cơ hội gặp Mộc Trạch hai lần, lần nào cũng thấy hắn nhàn nhạt nói chuyện với mọi người, người này rất lạnh lùng, đó không phải là một nét lạnh lùng lạnh như băng, sự lạnh lùng của hắn còn hơn cả thế, đó là sự lạnh lùng dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể đả động đến long trắc ẩn của hắn, lúc nào hắn cũng mang lên một cái mặt nạ ôn hòa giả dối.
Nàng cứ ngỡ trên mặt của hắn sẽ không bao giờ xuất hiện một nụ cười thật tâm, không ngờ lần này lại may mắn thấy được.
Vị tiểu thư kia có địa vị không đơn giản.
“Trạch ca ca, vậy liền chọn tầng hai đi.” Diệp Tử không tốn thời gian để lựa chọn.
Nàng là một người sống nội tâm, tầng một quá nhiều người nên nàng không thích, tầng ba thì đúng là phong cách của nàng, nhưng lần này là lần đầu ra ngoài, nàng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về con người ở thế giới này, tầng hai là lựa chọn thích hợp nhất.
“Vậy phiền Tiếu chưởng quỹ dẫn đường.” Mộc Trạch nghe xong câu trả lời của nàng thì lên tiếng.
“Vâng, xin mời đi lối này, Mộc thiếu gia có muốn gặp chủ nhân không? Hôm nay đúng ngày chủ nhân đến đây kiểm tra sổ sách.”
“Ngươi mời hắn đến bàn ta đi, tiện thể mang lên vài món điểm tâm, một lúc sau thì mang món tráng miệng lên.”
“Vâng.”
“Đây là bàn của hai vị, mời hai vị ngồi.”