“Tiểu thư! Hình như cốc chủ và hai vị thiếu gia đang giáo huấn cô gia. Người không đi ngăn cản bọn họ sao?” Tử Vi đi sau nên hóng hớt được chuyện này.
“Cái gì? Ba đánh một, sao Trạch ca ca thắng được.” Diệp Tử hơi lo lắng cho hắn, mặt cũng vì từ “cô gia” kia mà đỏ mặt.
“Xì, tiểu thư chưa gả ra ngoài, đã biết lo lắng cho phu quân tương lai rồi.” Phù Dung che miệng cười, nói đùa với nàng.
“Đúng vậy, Mộc công tử không biết làm thế nào mà ăn tiểu thư đến gắt gao.”
“Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, bên nào thắng ta cũng chả thèm quan tâm.” Diệp Tử đỏ mặt, nhất quyết không chịu thừa nhận mình lo lắng cho Mộc Trạch.
Đang lúc Diệp Tử sắp ngủ gật thì nghe thấy Tử Vi khuyên nhủ: “Tiểu thư! Người không được ngủ ở ngoài này.”
“Rồi, rồi, ta biết rồi, Tử Vi tỷ tỷ cũng sắp thành bà cụ non giống Phù Dung tỷ tỷ rồi đó.”
Hai tỷ muội Tử Vi rất chiếu cố nàng, Tử Vi là muội muội, tính cách có phần bộp chộp không được cẩn thận như người tỷ tỷ Phù Dung, nhưng từ ngày trở thành hộ pháp của nàng, tính cách cũng được mài dũa rất nhiều, mười năm nàng hôn mê, có rất nhiều chuyện cần để ý nên nàng ấy cũng theo đó mà trưởng thành, trở nên trầm ổn hơn trước.
“Tiểu thư, người đây là đang ghét bỏ Phù Dung sao?” Phù Dung đứng bên cạnh lên.
“Đinh!”
“Nhiệm vụ chính tuyến: trong vòng ba ngày đến tàng thư các của Dược Vương cốc, tìm một quyển công pháp địa giai hệ hỏa bất kỳ.”
“Hoàn thành tu luyện sẽ nhận được phần thưởng từ hệ thống là một quyển công pháp thiên giai sơ cấp, nhận được mười mét vuông trồng trọt trong dược viên, nhận được 20 loại hạt giống bất kỳ từ hệ thống.”
“Trong một tháng mà không hoàn thành sẽ bị truyền tống đến Ma Lâm rừng rập nhận quá trình huấn luyện từ hệ thống.” Giọng nói đầy nghiêm khắc của Tiểu Điềm truyền đến trong đầu nàng.
“Tiểu Điềm, trong hệ thống có dược viên sao?”
“Đúng vậy chủ nhận, dược viên là nơi rất kỳ diệu, chỉ sợ người không tìm được hạt giống, chứ không sợ hạt giống đó không thể nẩy mầm khi được trồng ở nơi này , dược viên có thể mô phỏng điều kiện sống của mọi loại cảnh vật.”
“Lợi hại vậy cơ à. Chúng ta thư thả cũng lâu rồi, nên vận động một chút thôi.”
Diệp Tử quay sang hỏi Phủ Dung: “Phù Dung tỷ, ta có thể đến Tàng Thư Các bây giờ không?”
“Tất nhiên là được, để ta dẫn đường cho muội.” Chuyện này đâu có gì khó.
Tầng một, Tàng Thư các
Nhị trưởng lão, Long Ly, khi thấy Phù Dung mang theo một tiểu nha đầu hướng về phía này, thì biết ngay đây là vị đại tiểu thư mới tỉnh dậy nhà bọn họ, hắn ta rất nhanh tiến lên chào hỏi: “Thỉnh an đại tiểu thư, lão là Long Ly, Nhị trưởng lão, là người chịu trách nhiệm trông coi Tàng Thư các. Người muốn tìm loại sách nào?”
Diệp Tử lễ phép gật đầu một cái, đưa tay đỡ Nhị trưởng lão dậy, vị gia gia không biết đã mấy ngàn tuổi, nhận cái lễ này chắc nàng bị tổn thọ mất.
Nàng đưa mắt nhìn những chông sách cao ngất mà bị choáng ngợp.
“Nhị trưởng lão, ta muốn tìm một quyển công pháp địa giai hệ hỏa, ông có thể dẫn đường cho ta được không?”
“Vâng, tiểu thư đi hướng này.”
“Tiểu thư để lão giới thiệu qua về nơi này cho người, Tàng Thư Các có tất cả năm tầng, chia theo cấp độ của công pháp và vũ kỹ: gồm mật tịch, thiên, địa, huyền, hoàng, mỗi tầng được chia thành nội điện và ngoại điện, mỗi khi đệ tử tăng một cảnh giới sẽ có một công pháp làm phần thưởng, không thì có thể dùng điểm tích lũy để đổi, nhưng con đường dùng điểm tích lũy này cần rất nhiều thời gian, nhưng công pháp được đổi cũng nằm trong phạm vi ngoại điện mà thôi, sách trong nội điện đều có huyền cơ, số lượng ít ỏi, chỉ những đệ tử có thành tích xuất sắc mới có cơ hội được cốc chủ ban thưởng.”
“Bây giờ lão sẽ dẫn người đến tầng ba, khu công pháp hệ hỏa, người có thể tùy ý chọn lựa.”
“Ta có thể vào nội điện xem một lượt không?”
“Tiểu thư, cốc chủ đã phân phó người có thể tùy ý đi lại trong Tàng Thư Các, trừ tầng mật tịch trên cùng ra.”
“Vậy thì tốt, cảm ơn Nhị trưởng lão.”
“Không có gì, mười năm tiểu thư mới tỉnh lại, lão rất là vui mừng, người nên chú ý một chút, mỗi bộ công pháp và vũ kỹ đều có hồn của nó bảo vệ, phẩm chất càng cao tính công kích của hồn càng bá đạo, người nên cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Được, ta sẽ chú ý, tạ ơn người đã nhắc nhở.”
“Người cứ từ từ ở đây lựa chọn, đây là chìa khóa để tiến vào nội điện. Lão ở tầng một đợi người.”
“Được.”
Diệp Tử nhìn từng quấn trục quấn được xếp đặt ngay ngăn trên từng kệ sách trước mặt, mỗi quyển đều được trạm khác tinh xảo, xunh quanh có trận pháp bảo vệ, người không có chìa khóa Tàng Thư Các trên người, khi thò tay vào cố gắng lấy công pháp và vũ kỹ sẽ bị trận pháp công kích.
“Tiểu Điềm, muội có biết quyển nào thích hợp với ta không?”
“Đinh! Chủ nhân, người đợi Tiểu Điềm một chút, quá trình thu thập thông tin bắt đầu.”
Sau thời gian mười cái nhịp thở, Tiểu Điềm lên tiếng tranh công: “Chủ nhân ở tầng này có hai quyển trục cuốn phù hợp với người, một quyển là hỏa hệ công pháp, một quyển là hỏa hệ vũ kỹ. Bọn chúng đều nằm trong nội điện, người đi về phía đó đi, muội sẽ chỉ đường cho người.”
“Quyển đầu ở giá sách thứ hai, hàng thứ ba, quyển thứ năm.”
“Là quyển Ngự Hỏa Kỳ quyết này sao?”
“Đúng chính là nó, đây là một nửa quyển thiên giai công pháp, năm xưa Vô Tâm lão nhân đã dùng nó mà trở thành một truyền kỳ trong giới luyện đan sư, đến tận bây giờ cũng không có ai vượt qua được ông ấy, sau này nếu tìm được nửa quyển còn lại thì tốt quá.”
“Có vẻ rất lợi hại, vậy chọn nó đi.”
Diệp Tử cẩn thận dùng hỏa linh khí bao bọc bàn tay phải của mình, thò vào trong hộc sách.
“Bùm.”
Mẹ kiếp, may mà nàng có một đống pháp khí trên người bảo vệ, mới không bị đốt cháy thành than, Diệp Tử đưa tay lau lau cái mặt mèo vừa bị đốt cháy đen thui của mình.
“Tiểu Điềm chỉ đường!”
“Quyển thứ hai ở giá sách thứ sáu, hàng thứ tư, quyển thứ mười tám.”
“Là quyển Hoả Ma ảnh này sao?”
“Chủ nhân, thật ra Tiểu Điềm không biết rõ lai lịch của vũ kỹ này, nghe nói nó là một quyển vũ kỹ thất truyền được lưu truyền từ thượng cổ uy lực kinh người, hồn của quyển này có chút lợi hại, nên chắc nó rất bất phàm, khi lấy nó người phải cẩn thận gấp đôi lúc nãy đó.”
Dù cẩn thận thế nào cũng sẽ bị cháy đen thôi, ai bảo năng lực của nàng lúc này quá yếu, kệ đi, muốn đốt nàng thì cứ đốt, dù sao cũng không đốt cháy được nàng.
“Bùm . . . bùm . . . bùm.”
“Tỷ tỷ, tiểu thư không sao thật chứ?” Tử Vi ở tầng một lo lắng hỏi.
“Muội nghĩ tiểu thư là ai, trên người nàng có nhiều pháp khí bảo mệnh như vậy, sẽ không vì mấy quyển địa giai công pháp mà mất mạng đâu.” Phù Dung nhẹ nhàng trả lời, vị muội muội này dù trong lòng biết rõ tiểu thư sẽ không sao nhưng vẫn phải nghe nàng khẳng định mới an tâm, đây đã trở thành một thói quen của muội ấy mất rồi.
Vì có nàng che chở mà muội ấy càng ngày càng thêm ỷ lại và thiếu quyết đoán, Phù Dung thở dài, cái tính cách này phải nên sửa lại sớm mới được, nếu không sau này sẽ có ngày gây họa.