Hệ Thống Đào Tạo Thần Nữ Siêu Cấp Bá Đạo

Chương 2: Chương 2: Người thân




“Tiểu Diệp, mẫu thân đây, con có thấy khó chịu chút nào không?” Vân Thiển nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Tử hai mắt mở to nhìn người phụ nữ nhìn chỉ tầm hơn 25 tuổi trước mặt, không thể công nhận mẫu thân của khối thân thể này thật đẹp, vẻ đẹp kia như hoa sen thánh khiết, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy một trận thoải mái, như được mặt trời sưởi ấm.

Diệp Tử có chút ngẩn ngơ, kiếp trước nàng là một cô nhi, không được nếm trải qua sự ấm áp của tình thân, nàng cứ như vậy mà sống qua ngày, cuộc sống khó khăn chỉ đủ lo cơm áo gạo tiền.

Bốn năm theo học chuyên ngành thiết kế trang sức, tân tân khổ khổ mới tìm được một công việc đúng nghề thì bị đuổi, lý do không phải vì năng lực nàng không tốt, hay thái độ làm việc không đủ chuyên nghiệp, mà là vì không may đắc tội với cô con gái độc nhất của tổng giám đốc nơi cô làm việc.

Sau khi bị đuổi việc, Diệp Tử bị mắc chứng trầm cảm sau khi thất nghiệp.

Nàng tự nhốt mình trong nhà tận một tuần liền, suốt ngày đắm chìm trong phim ảnh và tiểu thuyết, không ăn không ngủ, không ngờ không được mấy ngày Diệp Tử đã hồn về Tây Thiên.

Đến tận lúc chết, Diệp Tử cũng không thể ngờ được, nàng lại có thể chết một cách lãng xẹt đến như vậy.

Không biết ông chủ cho thuê nhà lúc nào mới phát hiện ra nàng đã chết đây.

Cứ nghĩ đến đây là lại Diệp Tử thở dài, tiền trong tài khoản của nàng không còn mấy đồng, không biết có đủ để lo chi phí mai táng không nữa.

Đến chết nàng cũng chỉ có một mình . . .

Diệp Tử thất thần xong thì khó khăn mở miệng: “Mẫu . . . Mẫu thân . . .”

Cái từ ngữ này rất xa lạ với nàng, nàng chưa từng được dùng nó trong cả cuộc đời kiếp trước của nàng, không ngờ kiếp này nàng được trao cho cơ hội được nếm trải sự ấm áp của tình thân.

Vân Thiển nghe vậy liền rơi nước mắt, nàng ở trong mơ cũng muốn được nghe một tiếng gọi này của nữ nhi: “Thật tốt, Tiểu Diệp cuối cùng cũng tỉnh, Triệt, thiếp không nằm mơ phải không? Đúng không? Chàng nói cho thiếp biết đi.”

“Đúng vậy nàng không phải nằm mơ, Tiểu Diệp của chúng ta thật sự đã tỉnh lại, chuyện này là chuyện vui, sao nàng lại khóc, để Tiểu Diệp nhìn thấy sẽ cười nàng đó.” Lâm Hạo Thần yêu chiều vỗ về thê tử của mình, nữ nhi nhỏ nhất của bọn họ cuối cùng cũng tỉnh lại, sau này hắn sẽ không phải nhìn thấy thê tử của mình trốn một góc lén lau nước mắt nữa rồi.

Người vừa nói là một nam nhân anh tuấn, khí chất lãnh ngạo như một thanh hàn đao sắc bén đầy nguy hiểm, dù vậy khi đứng trước thê nhi của mình ánh mắt cũng trở nên ôn nhu như nước.

Lâm Hạo Thần dùng bàn tay thô ráp của mình, cẩn thận vuốt ve đầu tiểu nữ nhi.

“Tiểu Diệp, ta là phụ thân của con, mau, gọi một tiếng phụ thân.”

Tiểu Diệp rất biết phối hợp, lại mở miệng gọi: “Phụ . . . Thân.”

Gia gia Long Vô Khuyết vẻ mặt đầy hòa ái cũng không chịu thua kém xen vào: “Tiểu Diệp, ta là gia gia của con, hì hì, mau gọi một tiếng gia gia cho gia gia nghe thử xem nào.”

“Ông thật là, bọn trẻ không hiểu chuyện cũng không sao, ông còn theo chúng nó chơi đùa, Tiểu Diệp mới tỉnh dậy, là lúc cần nghỉ ngơi, người đâu, mau đi kêu Mộc thần y đến đây.” Người nói mấy lời này là nãi nãi, Lam Hạ, tuổi nhìn quá bất chỉ tầm 40, là một mỹ nhân hiếm có.

“Đúng, bà nói đúng, là tôi già rồi nên hồ đồ.”

Mọi người cũng vì vậy mà thấp thỏm không yên, bọn họ chỉ sợ Mộc thần y bắt mạch xong sẽ nó với họ chuyện Tiểu Diệp tỉnh lại là do hồi quang phản chiếu.

Mộc thần y, Mộc Trạch, là một người nam nhân tuấn mỹ vô cùng, đó là một nét đẹp thanh nhã như lan, chỉ tầm hơn 20 tuổi, hàng lông mày kiếm sắc sảo, đôi mắt phượng hẹp dài đầy quyến rũ, bờ môi hình trái tim đầy đặn no đủ, không thiếu không thừa, là một tạo hóa tuyệt đẹp do trời đất tạo nên, đáng nhẽ Mộc thần y phải vì vẻ đẹp này mà nên trở nên tà mị âm nhu mới đúng.

Nhưng may nhờ hắn có khí chất trầm ổn thong dong nên vẻ đẹp có phần nữ tính kia của hắn được ẩn đi.

Một bàn tay có chút lành lạnh đặt lên cổ tay Tiểu Diệp, đôi mắt phượng của Mộc Trạch hơi nheo lại, nghiêm túc bắt mạch, cả phòng cũng theo đó mà lâm vào im lặng, ai cũng không dám thở mạnh, thời gian nửa chén trà sau Mộc Trạch mới vui vẻ nói: “Mọi người yên tâm, Thất tiểu thư không có gì đáng lo ngại, chỉ cần điều dưỡng tầm một tuần là khỏe mạnh, có thể bắt đầu tu luyện như người thường.”

Cả phòng thở phào nhẹ nhõm, thật tốt quá.

“Bây giờ Mộc mỗ sẽ giúp nàng điều hòa và cường hóa thân thể, Phong, ngươi đi xuống dựa theo tờ giấy này mà bốc thuốc, dùng linh tuyền mà nấu, sau đó ngao vào nước để Long tiểu thư tắm.” Mộc thân y phân phó với tiểu dược đồng ở bên cạnh.

“Tiểu Diệp, Trạch ca ca sẽ truyền mộc linh khí vào cơ thể giúp muội điều hòa cơ thể, nuôi dưỡng thân thể đã bị suy thoái của muội.”

Mộc Trạch ngừng một lúc, rồi lại lấy ra hai lọ đan dược đưa cho phụ thân của Long Vân Diệp Tử: “Bá phụ cho nàng ăn viên đan dược ngũ phẩm Nhuận Mạch đan này hai lần một ngày, dùng mười ngày liền không được ngưng, nếu không thì là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhớ kỹ, dùng xong phải có một người có mộc linh khí giúp nàng điều tức để tác dụng của đan dược là tốt nhất, không thì thủy linh khí cũng được.”

“Còn đây là sáu viên lục phẩm Dưỡng Tâm đan, năm ngày dùng một lần, sau khi dùng xong cũng cần người giúp nàng điều tức giống viên đan dược kia, còn nước tắm thì ta sẽ bảo Phong đưa đến hằng ngày, nàng ngâm trong đó một canh giờ mỗi ngày, dùng bảy ngày liền là được.”

Mọi người nghe xong đều nhất nhất ghi nhớ trong lòng, Mộc Trạch là thần y nổi tiếng, trình độ về y lý không cần bàn cãi, nghe nói chỉ cần là người mà hắn muốn cứu thì Diêm Vương cũng cướp không được, rất nhiều người tìm hắn xem bệnh, nhưng tung tích của hắn luôn là một ẩn số.

Long Hạo Thiên không ngờ rằng Mộc Trạch lại là nhi tử của lão bằng hữu, Mộc Kỳ, chuyện Mộc Trạch là chủ nhân của Dược Vương Cốc chỉ có phụ mẫu của hắn biết, nên khi lão bằng hữu hay tin về bệnh tình của nhi nữ của hắn đã giúp hắn mở lời, Mộc Trạch liền vui vẻ nhận lời ngay.

Nhưng Mộc Trạch cũng không thể nào làm Diệp Tử tỉnh lại, hắn cảm thấy nàng không khác gì là đang ngủ cả.

Sau này khi gia gia của Diệp Tử xem trộm thiên cơ cũng nói ra cái kết quả giống như thế thì mọi người trong nhà cũng an tâm hơn.

Nhưng ngày qua ngày thấy nàng vẫn không tỉnh lại, trong lòng họ vẫn không tự chủ được mà thấp thỏm không yên.

Mặc dù Mộc Trạch không thể giúp Diệp Tử tỉnh lại, nhưng ngày ngày hắn vẫn đến truyền mộc linh khí để nuôi dưỡng cơ thể nàng, sau đó thì dành một hai canh giờ ở bên nàng, có khi là trò chuyện vu vơ, có khi là đọc sách, có khi là đánh đàn.

Không hiểu vì sao dù chưa tiếp xúc với nàng ngày nào nhưng Diệp Tử lại mang lại cho hắn một cảm giác rất thân thiết, cảm giác này rất khó hiểu, tựa như hắn và nàng đã quen nhau từ kiếp trước vậy.

Cảm giác này càng mãnh liệt khi nàng mở mắt.

“Tiểu Diệp, ta là Trạch ca ca, hằng ngày ta đều đến đây thăm muội, muội yên tâm ta sẽ giúp muội khỏe lại, một tuần sau muội có thể bắt đầu tu luyện rồi.” Mộc Trạch ôn nhu nói, bàn tay tinh xảo thon dài còn không quên chơi đùa với mái tóc của nàng như mọi ngày.

Hắn đã từng rất tò mò không biết ánh mắt ẩn dưới đôi mắt nhắm chặt kia là như thế nào, không đáng ngạc nhiên, chúng rất thật đẹp như trong tưởng tượng cuẩ hắn, đôi mắt to tròn đầy nét trẻ thơ kia long lanh như những vì sao đêm, chúng như có ma lực làm hắn thổn thức, bị hãm vào không cách nào thoát ra được.

“Đúng đó Tiểu Diệp, may mà có A Trạch con mới mau tỉnh lại như vậy đó. Sau này con khỏe lại nhớ phải cảm ơn Trạch ca ca tử tế biết chưa?” Vân Thiển rất biết ơn tiếp lời.

“Đinh! Chuyện đó là hoàn toàn phi thực tế, chủ nhân tỉnh lại sớm như thế là vì hệ thống, chứ không phải do cái người tên A Trạch kia.” Giọng nói đầy tính phản bác của Tiểu Điềm vang lên trong đầu nàng.

“Rồi! Tất cả là công lao của hệ thống nhà muội được chưa.” Tiểu Diệp cảm thấy thật đau đầu, bị một đống người vây xem như xem động vật quý hiếm đã thấy đủ mệt rồi, không ngờ tiểu nha đầu Tiểu Điềm kia còn không chịu thua kém.

“Chủ nhân, giọng nói của người như vậy là sao? Tiểu Điềm sẽ không chỉ vì chuyện nhỏ xíu này mà tranh công lao đâu, sự thật là như thế, đúng, Tiểu Điềm là đang trần thuật một sự thật.”

“Rồi, Tiểu Điềm và hệ thống là giỏi nhất. Không gì không làm được.”

“Đó là sự thật mà.”

Diệp Tử chỉ muốn được an tĩnh, đầu của nàng vẫn đang rất khó chịu.

“Tiểu Diệp! Con sao vậy?” Thấy nàng ngẩn người, Vân Thiển khẽ lay nàng.

“Không sao . . .” Tiểu Diệp vẫn chưa thể quen được với giọng nói mới này của mình.

“Tiểu Diệp, để phụ thân giới thiệu từng người với con, đây là . . . , đây là . . . “

Tiểu Diệp là một người có trí nhớ siêu ngắn, không kém gì cá vàng là bao, phụ thân soái ca, người giới thiệu nhiều người như thế một lần, nữ nhi của người không nhớ nổi đâu, trong khi Tiểu Diệp đang vò đầu bứt tai cố gắng ghi nhớ mấy cái tên mới xa lạ này thì lão cha đã giới thiệu xong.

“Được rồi, chúng ta ai nên làm gì thì nên làm nấy đi, con không thấy Tiểu Diệp khó chịu à, nó mới tỉnh dậy cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng, mỗi ngày vào giờ Thìn và giờ Thân ai muốn thăm Tiểu Diệp thì đến vào giờ đó, nhớ kỹ, làm gì thì làm không được để cháu gái bảo bối của ta mệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.