Hệ Thống Đào Tạo Thần Nữ Siêu Cấp Bá Đạo

Chương 3: Chương 3: Thu hoạch lớn




Sáng ngày hôm sau, đang lúc Diệp Tử chần chừ động đũa thì nghe thấy tiếng Tiểu Điềm càu nhàu: “Chủ nhân, cái này là thứ tốt, nó là Bào Ngư Tam Lân canh, để nấu được món này cần có 32 loại nguyên liệu quý hiếm, linh dược sư lục phẩm mới đủ trình độ để nấu ra nó, dùng thời gian sáu canh giờ ninh mà thành, rất tốt cho việc mở rộng kinh mạch, dù hiệu quả không phải tức thì, nhưng vì tác dụng ôn hòa nên được mọi người rất ưa chuộng.”

“Chủ nhân, cái này cũng tốt nha, nó là trứng chiên cà chua, người đừng vì cái tên này mà coi thường nó, trứng này không phải là trứng thường đâu, đây là trứng của Hỏa Điêu Sư ngũ phẩm, là một món linh dược thiện ngũ phẩm rất tốt cho người có linh căn hệ hỏa.” 

“Chủ nhân, món này cũng thế . . .”

“Chủ nhân, cả món này nữa . . .”

“Rồi, ta sẽ bắt đầu ăn đây, không cần ngươi giải thích nữa, món Trạch ca ca làm cho ta chả nhẽ lại không tốt.” Diệp Tử không kiên nhẫn lên tiếng.

Tiểu Điềm rất có tiềm năng làm bà quản gia, nếu sau này Tiểu Điềm có thể gia ngoài, nàng sẽ giao chức vụ đó cho nó.

“Nhưng những món này đều là lục phẩm và ngũ phẩm linh dược thiện, ta mới Trúc Cơ kỳ, ăn vào không bị bạo thể mà chết sao?”

“Chủ nhân yên tâm đôi khuyên tai Băng Phách Minh Tâm mà Trạch ca ca tặng người chiều hôm qua có tác dụng hấp thu linh khí, nó có tác dụng như một vật chứa vậy, những linh khí trong những linh dược thiện kia, nếu người hấp thu được thì nó sẽ giúp người hấp thu và cô đọng lại, sau này khi người cần dùng tới linh khí thì có thể lấy từ đó ra. Nó rất tiện lợi cho việc tu hành.”

“Trạch ca ca cơ đấy, bây giờ thì chịu nhận người quen rồi sao, lần trước ai còn nghĩ người ta tranh công với mình nhỉ?”

“Ai vậy, ai vậy, hì hì, không nói đến chuyện này nữa, người mau ăn mấy món này đi, linh dược thiện mà nguội linh khí sẽ bị xói mòn.”

“Ta biết rồi.”

Dù sao mấy món này cũng đều ăn rất ngon miệng, ăn nhiều một chút cũng không có thiệt, chẳng qua kiếp trước sống khổ cực đã quen, tự nhiên được sống một cuộc sống sung sướng như vậy nàng có chút sợ hãi, tạm thời chưa thích nghi được, có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mộng.

Thôi kệ đi, đến đâu tính đến đó vậy.

Diệp Tử ăn xong, sau khi đi tản bộ, thì đang nằm trên giường xoay qua xoay lại ngẩn người, một ngày thôi mà nàng đã thấy người mình sắp mốc meo lên rồi, suốt ngày hết ăn uống dược rồi lại ngủ, thật nhàm chán, ở đây không có internet, nàng nhớ phim của nàng, bộ phim Đấu Phá Thương khung mới ra được mấy tập, chưa kịp đợi nó ra hết đã ngỏm củ tỏi, còn mấy bộ truyện tranh nữa chứ.

May ở đây nàng còn có Tiểu Điềm để tâm sự, Tử Vi và Phù Dung cũng rất tốt, nhưng nàng sợ lỡ miệng nói ra mấy lời khó hiểu thì lại phải tốn công giải thích, nên khi nói chuyện với hai người bọn họ vẫn còn mất tự nhiên.

Mọi người trong nhà cũng sợ nàng buồn chán nên hay đến đây giúp nàng giải sầu, nhưng mà ai cũng có việc trong người và sợ nàng mệt mỏi nên chỉ ở tầm nửa canh giờ liền đi.

Diệp Tử hào hứng lấy một đống pháp khí ra bầy là liệt lên giường, chúng nó là tiểu kim khố của nàng.

Diệp Tử nào biết rằng mỗi một vật trong đây đều có thể dấy lên tranh đấu giữa các đại thế lực, nàng chỉ biết rằng chúng nó bất phàm mà thôi, còn chuyện chúng nó quý giá đến đâu thì nàng chưa từng nghĩ đến, nàng chỉ biết đây là vật mà những người yêu thương nàng tặng cho nàng, nàng sẽ giữ gìn chúng nó cẩn thận.

Nhớ lại chuyện chiều tối ngày hôm qua khiến Diệp Tử không kìm được nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Hôm qua, lão gia gia tặng cho nàng một mảnh ngọc bội hình rồng, nhìn rất sống động, không nhìn kỹ thì không sao, một khi nhìn kỹ, nàng có cảm giác hình rồng được khác trên miếng ngọc bội kia rất có linh tính, giống như là thật vậy.

Lúc gia gia đưa miếng ngọc bội này cho nàng, cả phòng đều là một trận hút khí, phụ thân nhất quyết không cho nàng nhận nó, hình như nó đại biểu cho một cái gì đó, mọi người không nói nên Diệp Tử cũng không thể đoán ra.

“Phụ thân, miếng Long Phù này quá quý giá rồi, người vẫn nên giữ lại thì hơn.”

“Thằng tiểu tử này, ta là cho Tiểu Diệp, chứ cho người đâu, Tiểu Diệp, miếng ngọc bội này rất hợp với con, con nhớ phải đeo trên người, lúc nào cũng không được tháo ra nhớ chưa, ngay cả lúc tắm con cũng không được tháo nó ra đâu đó.”

“Gia gia đã nhớ một đại luyện khí sư, biến nó thành một cái vòng cổ. Nó rất lời hại con đừng coi thường nó, có nó bên cạnh con, gia gia cũng yên tâm.” Gia gia cẩn thận dặn dò nàng, đợi nàng nhỏ máu nhận chủ thì tỉ mỉ đeo nó lên cổ nàng.

Dù không biết nó quý giá đến thế nào, nhưng khi nhìn thấy nãi nãi không đành lòng, nàng cũng đủ hiểu, vật này chắc chắn bất phàm.

Thực ra trong nhà chỉ có gia gia và nãi nãi biết được sự bất phàm của nó, nó được gọi là Long Phù, bên trong nó là một tiểu thế giới, long thần cư ngụ bên trong miếng Long Phù này, nghe nói nó là một thần khí thượng cổ được Long gia truyền từ đời này qua đời khác, mỗi khi chủ nhân bị người tấn công, chân long sẽ giáng thế, người đeo nó sẽ được long khí nuôi dưỡng tẩm bổ, tu vi định sẵn sẽ bất phàm.

Long Vô Khuyết đạt được cảnh giới Đại Thừa kỳ nhanh như vậy cũng là nhờ cả vào nó.

“Đa tạ gia gia.”

“Xì, nói không là không được, thơm gia gia cái coi.”

“Chụt.” Diệp Tử ngại ngùng thơm gia gia soái ca một cái.

Gia gia nàng nhìn còn khá trẻ, tầm bốn mươi tuổi nhưng thực ra người đã hơn ngàn tuổi rồi.

Phụ thân đại nhân nói người có tu vi rất mạnh, là một trong số ít người đạt được cảnh giới Đại Thừa kỳ trên bốn mảnh đại lục, vì có gia gia trấn giữ mà Thần Long cốc mới được mọi người kính trọng và bình yên tồn tại đến ngày nay.

Nãi nãi mỹ nhân tặng cho nàng một chuỗi vòng tay, có tên là Lưu Ly Liên cũng bất phàm không kém, nghe nói người đeo nó có thể bách độc bất xâm, trên người còn luôn tỏa ra mùi thơm hoa sen thanh nhã, vì nó dính hơi thở của phật nên những thứ bẩn thỉu không dám đến gần.

Phụ thân đại nhân thì tặng cho nàng một cái nhẫn trữ vật có diện tích rất lớn, điểm hơn người của nó là có thể chứa được vật sống, tu vi người đeo nó càng cao, thì diện tích trữ vật càng lớn.

Mẫu thân thì tặng cho nàng một chiếc đai lưng hình phượng hoàng rất đẹp, lúc mẫu thân đưa nó cho nàng, phụ thân đại nhân cũng khá ngạc nhiên, chắc vật này có ý nghĩ rất lớn với nàng.

“Chiếc đai lưng này là một kiện thần khí, mang thuộc tính phòng ngự, nhưng bây giờ nó đang ngủ say chỉ được coi là bán thần khí, sau này tu vi của con tăng nên sẽ đánh thức được nó, ở dạng bán thần khí nó có thể ngăn được ba lần công kích của Luyện Hư kỳ cường giả, còn ở dạng bán thần khí, nó có thể ngăn được ba lần công kích của Hợp Thể kỳ cường giả. Nó tên là Hư Nhật Đai, hình dạng thiên biến vạn hóa, con có thể tùy tâm mà thay đổi.”

“Đây là mẫu thân ta truyền lại cho ta, nay ta truyền lại cho con, con nhớ bảo quản cho tốt.”

“Vâng, tạ ơn mẫu thân.”

“Bao giờ rảnh rỗi ta sẽ dẫn con đến thăm nãi nãi của con, chắc người cũng rất mong được gặp con.” Vân Thiển nói đến đây thì có chút nhớ nhà, giọng mang mác buồn.

“Vâng.”

Phụ thân soái ca rất nhanh đánh lạc hướng mọi người: “Tiểu Diệp, đại ca công việc quấn thân, chưa thể về được, nhưng hắn nhờ phụ thân truyền lời cho con, từ phàm giới trở về, hắn sẽ mang một đống sản vật phong phú khắp nơi về làm quà cho con.”

“Tiểu Diệp, đừng quan tâm đến đại ca, muội xem này, cái này là Tuyết Tâm kiếm, là tác phẩm luyện khí tâm đắc nhất của nhị ca, nó chỉ thiếu một bậc nữa là có thể trở thành thần khí, muội có hỏa linh căn và băng linh căn, muội dùng nó thì quá tuyệt. Muội phải thay nhị ca chăm sóc nó cẩn thận, nó là tâm can bảo bối của nhị ca đó.”

“Hiên ca ca yên tâm, Tiểu Diệp sẽ dùng nó thật tốt.”

Diệp Tử đưa mắt về phía tam ca, chớp chớp mắt, hai mắt không ngừng phóng điện.

Tam ca che miệng cười ra tiếng, giọng nói đầy ấm áp: “Đây, sao thiếu được phần của ta cơ chứ.”

“Đây là Lưu Viêm dị hỏa, đứng thứ ba trong mười loại thiên địa dị hỏa, muội có hỏa linh căn, sau khi luyện hóa dị hỏa này sẽ như hổ thêm cánh.”

“Tiểu Diệp Tử, con mau thu vào đi, cẩn thận tam ca con đổi ý đó.” Long Hạo Thần rất ngạc nhiên, không ngờ đứa con trai thứ ba của mình lại đưa ra Lưu Viêm dị hỏa, nó cũng có hỏa linh căn, dị hỏa rất hữu ích cho nó.

“Chụt!”

“Đa tạ tam ca nha.”

Diệp Tử hôn lên má tam ca một cái để bầy tỏ lòng biết ơn, nhờ có hệ thống nên nàng biết được tu vi và hệ linh căn của từng người, nên không cần phụ thân nói, nàng cũng biết loại dị hỏa này tam ca đã cất giữ từ lâu để cho bả thân mình dùng, nhưng không ngờ là nàng cũng có hỏa linh căn, nên huynh ấy liền nhường nó lại cho nàng.

“Tiểu Diệp, Trạch ca ca không có gì bất phàm, chỉ có một đôi khuyên tai bằng bạch ngọc này, nó được chế tạo từ Băng Phách Minh Tâm, nó sẽ rất có ích cho việc tu luyện của muội.” Mộc Trạch vừa nói, vừa giúp Diệp Tử đeo nó lên.

Ai nhìn qua cũng cảm thấy đây chỉ là một đôi khuyên tai có chút hơn người mà thôi, nhưng Long Vô Khuyết người có tu vi Đại Thừa kỳ rất nhanh liền nhìn ra điểm khác thường của nó, bên trên đôi khuyên tai kia có Chướng Nhãn trận pháp, vì vậy hình dáng mà mọi người nhìn thấy không phải là hình dáng thật của nó. 

Đến hắn cũng không biết chiếc trâm kia có bí ẩn gì, nhưng Long Phù không có phản ứng gì thì có thể khẳng định rằng đó là vật tốt. 

“Đinh! Chủ nhân, vật này không tầm thường, bên trong nó có sinh mệnh chi lực.”

“Sinh mệnh chi lực? Nó là cái gì?”

“Sinh mệnh chi lực là một loại lực lượng thần bí rất khó tìm, nó hầu như đã tuyệt chủng, nghe nói loại năng lực này có thể trị bách bệnh, cứu người chết sống lại, bên trong dược viên cũng có một cái sinh mệnh tuyền, về đồ nồng đậm của sinh mệnh chi lực thì không thể so sánh được với chiếc trâm cài tóc kia, nhưng sinh mệnh tuyền cũng rất lợi hại, nó có thể giúp người tẩy tủy, giải được bách độc, dùng nước trong sinh mệnh tuyền tưới linh thụ có thể gia tăng đẳng cấp và rút ngắn thời gian phát triển của nó.”

“Ồ, vật này đúng là không tầm thường.” 

“Đúng vậy chủ nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.