Hệ Thống Đấu Tu

Chương 6: Chương 6: Người Bị Lãng Quên




Không khí đại sảnh náo nhiệt cực kỳ,tiếng bàn luận tiếng hò hét inh ỏi vang vọng sảnh đường. Các người trưởng bối đã có mặt đầy đủ,họ nói chuyện với nhau khách sáo có, hào sảng có, ý ngay tình giả có, thật sự làm người ta cảm thấy gia tộc rất đoàn kết.

Diệp Viễn nhìn bố cục xung quanh, mặt không hiện ra rõ cảm xúc gì? Không ái ố hỉ nộ, chỉ bình thản nhìn xung quanh, cả người toát ra vẻ không dính líu gì tới mọi việc. Tiếng của người giám định vang lên xung quanh im lặng tức khắc, giọng nói vang vọng tứ phía:

_Bắt đầu kiểm tra tu vi.

Kiểm tra tu vi chính là dùng đấu khí thả vào quả cầu thủy tinh,các mà sắc sẽ nói lên tu vi của họ. Đấu giả - màu vàng, đấu sư - màu cam, đại đấu sư - màu đỏ, đấu linh - màu xanh, đấu vương - màu tím, đấu hoàng - màu xám, đấu tôn - màu nâu, đấu thánh - màu đen, đấu thần - màu trắng ngà, Thần vô cảnh là cửu sắc. Mà dựa vào độ đậm nhạt để biết kỳ giai, nhạt là sơ kỳ, hơi đâm là trung kỳ, đậm là hậu kỳ , đậm đặc là viên mãn kỳ.Gọi từng người lên kiểm tra, nhưng không hề gọi tên của Diệp Viễn, thẳng tới lúc giám định vang lên kết thúc kiểm tra. Thì giọng nói trong trẻo thêm mấy phần lạnh lẽo vang lên làm người ta chú ý không thôi:

_ Nếu kết thúc thì Diệp Viễn ta đây hắn không phải người họ Diệp đi.

Diệp Viễn, tên phế vật dị hợm đó sao lại tới, còn không sợ bị đánh chết sao? Một chiếc bóng người y phục trắng, dáng đi thong thả, khí chất lạnh lẽo, chiếc mũ che 2/3 khuôn mặt chỉ để lô đôi môi anh đào xinh đẹp. Hắn tiến đến chỗ giám định, thả đấu khí vào cầu thủy tinh, ánh sáng cam đậm đặc tỏa ra, làm mọi người trợn mắt, phế vật cự nhiên lại đấu sư hậu kỳ đại viên mãn sao? Người giám định nhìn thân hình gầy nhỏ ngạc nhiên, nhìn dáng người chỉ khoảng 12,13 tuế cự nhiên là đấu sư hậu kì đại viên mãn. Người giám định nhìn hắn rồi hỏi:

_ Ngươi tên gì? Thuộc chi nào?

Hắn bình thản trả lời, giọng nói sắc lạnh cùng chán ghét kết hợp với khí thế muốn phủ nhận :

_ Diệp Viễn, lục nhi tử của trưởng tộc Diệp thị - Diệp Kính Tâm. 13 năm lãng quên, ngay cả hạ nhân cũng có thể khi dễ.

Lạnh lẽo giáng cho trưởng tộc và mọi người một cái tát, phế vật rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ bị bỏ quên bị khi dễ mới 13 tuế đã trở thành đấu sư hậu kỳ đại viên mãn, lại có thân thể dị hợm, cha không thương mẹ không yêu, tự sinh tự diệt mà tồn tại. Hắn muốn nói cho mọi người biết, thiên tài là hắn, phế vật là bọn chúng.

Diệp Kính Tâm nhìn bóng hắn, trong lòng hiện lên hình ảnh phụ thân hắn, nam tử xinh đẹp, y phục trắng như tuyết, ung dung mà lạnh nhạt. Diệp Kính Tâm nàng cả đời chỉ rung động một lần, thân là tộc trưởng quyền lực, nắm trong tay hơn 7 phân thực lực của gia tộc thì cũng đủ thấy nàng có bao nhiêu tàn nhẫn và thông minh, cho nên thấy phụ thân của hắn thì sự độc chiếm, mọi thủ đoạn để có được y, nàng lấy người nữ nhân mà y yêu ép buộc để y lấy nàng. Điều kiện chỉ cần sinh cho nàng một hài tử, thì y có thể đi, nào ngờ y hận nàng đến mức sinh cho nàng một hài tử dị hợm,bất nam bất nữ mà bỏ đi hơn nữa lại là phế vật.Nàng tức giận đem uất hận quẳng lên người hài tử vô tội, mặc hắn tự sinh tự diệt. Chỉ là nàng không ngờ, hắn lại có thể cường đại như vậy.

Toàn trường im lặng, không khí dương cung phạt kiếm, giám định lên tiếng phá vỡ không khí bế tắc:

_ Diệp Viễn, 13 tuế, đấu sư hậu kỳ đại viên mãn, ngọc sơ tỷ thí.

*******_*******

Lớp Ngọc sơ tý thí, gồm 30 sơ kỳ, 20 trung kỳ, 10 hậu kỳ, 4 đại viên mãn. Nam tử duy nhất đạt đại viên mãn trong lớp Ngọc sơ, trên người Diệp Viễn rơi vào đủ loại ánh nhìn từ ngưỡng mộ, ghen tị hay khinh thường đều có.

Lần lượt đấu mấy trận, hắn không tốn bao nhiêu sức để vào vòng chung kết, ảo diệu đi vào top 12 người đứng đầu, vì sao á? Rất đơn giản, hắn xem đám người kia như đám ma thú, đập đánh không thương tiếc, nửa cái nương tình không có. Bất kể trai gái đều đánh thành cái đầu heo, trong lòng hắn sinh ra một cảm giác muốn phát tiết, cảm giác này không phải một mình hắn mà còn là ý niệm của người kia còn xót lại.

Hắn rất không thích người khác nhìn thấy khuôn mặt mình nên đeo một cái mặt nạ trắng che gần hết 2/3 khuôn mặt. Với hắn mà nói khuôn mặt như vậy rất gây họa, che được bao lâu thì che hơn nữa rất thần bí không phải sao? Nghỉ ngơi vài ngày hắn nhưng mà nghe Mộc nãi cha luôn cằn nhằn, rồi nói hắn rất gầy nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến gây họa kia làm Mộc Tâm xuýt khóc mấy lầ, luôn miệng nói rằng hắn rất giống cha hắn, hơn nữa lại được sở hữu những gì đẹp nhất của mẹ hắn. Sau khi kì thi đấu sơ kết và bán kết, chất lượng cuộc sống của hắn thẳng tắp đi lên, đình viện cũ nát được thay thế bởi trang viện lớn không tính là xa hoa nhưng cũng rất tốt, thức ăn tốt thì khỏi nói, thêm vài người hầu, bọn người hầu gặp phải chào hắn một tiếng ' lục thiếu'.

Trận chung kết diễn ra và đối thủ đầu tiên của hắn là Diệp Thư, nữ nhân nhìn có khí khái lại tuấn mị, làm hắn có chút ghen tị, được rồi hắn thừa nhận là mình rất ghen tị, tại sao hắn là nam nhân mà nhìn yểu điệu thục nữ như vậy, hắn muốn khí khái nam tử của kiếp trước nhưng mà hắn không biết nếu có khí khái của kiếp thì hắn sẽ nhìn giống nữ nhân nơi này và điều đó nói lên rằng: Nếu các hạ không nhiều tiền và thực lực hoặc giả như gặp người có sở thích thích đặc biệt thì các hạ ế chổng chơ.

Diệp Thư năm nay vừa 15 tuế, đấu sư hậu kỳ đại viên mãn, nàng là người phong lưu lại ưu nhã cho nên mới đối với nam tử luôn nhẹ nhàng. Thân là người thừa kế của đại trưởng lão, đương nhiên nàng có ưu việt của nàng, là song hệ đấu khí thủy lôi, thiên phú luyện khí giả nhưng quá nhiều tài năng cũng làm chậm trễ tu vi của nàng. Tính là một cái thiên tài nhưng mỗi lần đột phá rất khó khăn phải có linh dược phụ trợ mới hoàn hảo vượt qua. Nàng đối với Diệp Viễn có mấy phần hứng thú, bí ẩn che đi khuôn mặt, nàng nghe nói hắn có vết sẹo lớn trên mặt. Nàng đương nhiên thương tiếc mỹ nhân, nàng biết hắn nhất định rất xinh đẹp, với bản tính phong lưu,tổn thương mỹ nhân là việc trời đất bất dung đi. Nàng ưu nhã cười, giọng nói trầm ấm:

_ Ta chấp ngươi 3 chiêu, đánh trước đi.

Hắn không biết suy nghĩ của Diệp Thư, khẳng định sẽ biến nàng thành cái bàn châm. Hắn cao ngạo nhìn nàng, hắn mới không thèm, bảo hắn để nữ nhân chấp mình chẳng khác đạp vô mặt hăn giống nhau. Hắn chỉ lạnh lẽo nhìn nàng, giọng băng lạnh:

_ Không cần. Bao nhiêu phô ra đi. Quá phiền phức.

Nàng cười hứng thú càng sâu, tâm dấy lên dục vọng chinh phục. Hắn vui vẻ nói:

_ Được, sảng khoái.

Hắn rút kiếm, nàng rút quạt sắt, không khí dương cung phạt kiếm làm toàn trường mong đợi vô cùng, trận đấu với tinh anh thật sự rất hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.