Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 1133: Chương 1133: Từ Lam bị phế




Từ Tiểu Bạch xâm nhập khốn trận, trên thân kiếm lôi đình nổ vang, hướng về phía Từ Lam mạnh mẽ xông tới.

Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất xông tới cứu muội muội của mình

Tư Thiên Hải nhìn thấy cảnh này, trên tay cầm trận bàn nhẹ nhàng phun ra linh lực, phía trong trận pháp bỗng nhiên lóe sáng, khốn trận bị kích hoạt.

Chỉ thấy một đạo ngăn cách giữa Từ Tiểu Bạch cùng Từ Lam lập tức hiện ra, giống như là nửa cái hình tròn đang dần dần bao phủ lấy mặt đất.

Từ Tiểu Bạch mạnh mẽ xông tới, nhưng cho dù tốc độ của hắn nhanh vô cùng, cũng không thể sánh bằng tốc độ của trận pháp, cuối cùng thất bại trong gang tấc, bị chắn ở bên ngoài màn sáng.

“ khốn kiếp, chỉ một chút nữa liền được rồi!”

Bành!

Từ Tiểu Bạch giận dữ vung lên Lôi kiếm mạnh mẽ đánh lên trận pháp phát ra trầm đục va chạm âm thanh.

Trận pháp màn sáng hơi lóe lên rung động một cái, cuối cùng lại trở về bình tĩnh.

Hắn không cam tâm cứ như vậy liền buông tha, trên người linh lực phun trào, lôi đình trên phi kiếm hóa thành lam sắc điện mang bắn mạnh về phía trận pháp.

Ầm ầm ầm!

lôi đình nổ tung, điện hoa bắn tung tóe, màn sáng cũng bị đánh cho liên tục lung lay, đáng tiếc cuối cùng nó vẫn là đứng vững Từ Tiểu Bạch công kích.

“ ha ha ha, Từ Tiểu Bạch, vô ích thôi.

Trận pháp này nếu không có được kim đan trung kì lực công kích ngươi là không thể nào phá vỡ được trận pháp đấy.

Ngoan ngoãn đầu hàng đi thôi, đừng khiến ta mất công xuất thủ thu thập ngươi!”

Từ Tiểu Bạch ánh mắt tràn đầy nộ hỏa nhìn về phía Tư Thiên Hải, lạnh lùng hừ lạnh một cái

“ hắc hắc, xem ra ngươi quyết tâm phản kháng đến cùng phải không? Không sao, tất cả đều trong dự tính của ta.

Đã vậy ta chỉ có thể sử dụng trận pháp uy lực, trước tiên cầm xuống ngươi!”

Tư Thiên Hải nói ra, trận bàn trong tay lần nữa sáng lên bạch sắc quang mang, linh khí trong khốn trận một trận lộn xộn, Từ Tiểu Bạch ánh mắt đảo quanh một vòng lập tức nhận ra sát trận đã bị kích hoạt lên.

Phốc!

Một đạo phong nhận to lớn từ trước mặt xông tới, Từ Tiểu Bạch vội vàng vận chuyển linh lực chém ra một đạo lôi đình kiếm khí đón đỡ.

ầm!

phong nhận cùng lôi đình kiếm khí va chạm vào nhau nổ tung, nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu, lập tức không ngừng có phong nhận từ bốn phương tám hướng liên tục đánh tới.

Từ Tiểu Bạch tay phải cầm kiếm liên tục múa tung tạo thành từng đạo tàn ảnh, lôi đình kiếm khí không ngừng bị hắn đánh ra, nhanh chóng triệt tiêu sát trận tấn công tới hắn vị trí này phong nhận.

Từ Tiểu Bạch kiếm pháp cảnh giới không thấp, múa kiếm phòng ngự vô cùng kín kẽ, giọt nước không lọt, trong thời gian ngắn vẫn là có thể đứng vững hàng trăm đạo phong nhận công kích.

Nhưng hắn linh lực là có hạn, hơn nữa độ tập trung cũng có hạn.

Chỉ cần Từ Tiểu Bạch lộ ra một chút mỏi mệt, thiếu một chút tập trung, như vậy sát trận phóng ra phong nhận sẽ để hắn vạn kiếp bất phục.

Sát trận tiêu hao chính là đại lượng Linh thạch, chỉ cần Tư Thiên Hải ném vào số Linh thạch đầy đủ, cho dù là trúc cơ kì đỉnh phong hắn cũng có thể từ từ mài chết chứ đừng nói là Từ Tiểu Bạch dạng này trúc cơ kì cửu trọng đỉnh phong cảnh giới.

ầm ầm ầm!

phong nhận cùng lôi đình kiếm khí liên tục phóng xuất va chạm cùng với nhau giữa thiên không nổ tung tạo thành từng đợt mạnh mẽ linh lực sóng xung kích tản mát ra bốn phương tám hướng.

Từ Tiểu Bạch đối mặt với hàng loạt phong nhận công kích sắc mặt không có chút nào lung lay sợ hãi, nhưng thái độ vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì cứ như vậy đánh xuống, hắn sợ không thể kéo nổi cái này trận pháp.

Hắn nhất định sẽ so trận pháp trước cạn kiệt linh lực, cuối cùng rơi xuống bị đối phương tùy ý nhào nặn hạ tràng.

Từ Tiểu Bạch đầu óc nhanh chóng suy nghĩ cách phá cục, ánh mắt liên tục đảo qua bốn phía cố gắng tìm trận tâm của trận pháp.

Xoẹt!

một phút lơ là, Từ Tiểu Bạch phía sau lưng bỗng nhiên bị một đạo phong nhận đảo qua làm bị thương.

Cho dù hắn đã sớm vận lên cương khí hộ thể cũng không thể chống đối được sức cắt chém sắc bén của đạo này phong nhận, đủ thấy trận pháp này cũng không phải là trò đùa.

May mắn cương khí hộ thể đã giúp hắn đỡ đi phần lớn uy lực của phong nhận, đồng thời Từ Tiểu Bạch cũng ở nguy cơ lâm đầu thời khắc né tránh yếu hại, phong nhận chỉ để lại trên lưng hắn một cái vết thương không quá sâu mà thôi.

Cảm giác sau lưng đau rát, máu tươi đang không ngừng chảy ra, Từ Tiểu Bạch sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt mấy phần.

“ ha ha ha, Từ Tiểu Bạch, ngươi chống cự là vô ích mà thôi!”

Từ Tiểu Bạch cắn răng nghiến lợi nói ra:

“ uổng cho ngươi là trúc cơ kì đỉnh phong tu sĩ, cùng ta trực diện chiến đấu cũng không dám, vậy mà còn phải nhờ trận pháp uy lực đến vây giết ta, quả thật buồn cười đến cực điểm!”

Tư Thiên Hải không cho là đúng:

“ hắc hắc, đối phó với mấy tên giảo hoạt Thanh Vân Tông đệ tử các ngươi ta chỉ có thể dùng biện pháp đảm bảo chắc chắn thành công nhất mà thôi.

Ngươi chính là con mồi quan trọng nhất trong kế hoạch của ta, bởi vậy ta không muốn ngươi có bất kì cơ hội nào ở chỗ này lật bàn!”

Tư Thiên Hải đã không chút nào cần mặt mũi nói ra như vậy lời nói, Từ Tiểu Bạch cũng biết được hôm nay sự tình nghiêm trọng.

Hắn giống như rơi vào Tư Thiên Hải tính toán, mà chuyện này đã không có chỗ thương lượng chỗ trống.

Nhưng cho dù được chọn lại một lần nữa, Từ Tiểu Bạch cũng sẽ như vậy lựa chọn, bởi vì hắn không thể bỏ qua muội muội của mình như vậy được.

Phốc!

Lại một đạo phong nhận thành công đột phá hắn phòng ngự,ở bên cánh tay vẽ ra một đạo huyết hoa, máu tươi nhanh chóng thấm ướt tay áo của hắn.

Ánh mắt Từ Tiểu Bạch nhìn về phía Từ Lam lóe lên lo lắng cùng xin lỗi thần sắc.

Hắn cũng không biết, Tư Thiên Hải đạt được mục đích sau sẽ đối với nàng thế nào, nhưng Từ Lam chỉ là con cờ dùng một lần sự việc đã hết sức rõ ràng.

Đối với loại này con cờ, cái chết chỉ sợ cách nàng đã không xa.

Từ Tiểu Bạch là ca ca của nàng lại không thể cứu được nàng, hắn trong lòng vô cùng cảm giác có lỗi.

“ kết thúc ở đây thôi!”

Tư Thiên Hải đắc ý nói ra, linh lực thúc dục càng tấp nập, phong nhận bắn ra càng lúc càng nhiều, khiến cho Từ Tiểu Bạch chống đỡ càng lúc càng khó khăn, trên người rất nhanh liền bị vạch thêm mấy đạo vết thương.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt hiện lên quyết tuyệt vẻ.

Hoặc liều mạng nhất kích, hoặc là bị đối phương mài chết, hắn chỉ có thể ở hai thứ này chọn một thứ mà thôi.

Từ Tiểu Bạch quanh thân bỗng nhiên tụ tập đại lượng linh lực, từ trong đan điền của hắn cũng nhanh chóng phóng xuất lượng lớn linh lực khiến cho Từ Tiểu Bạch trong nhất thời khí thế đại tăng.

Hơi vung vẩy kiếm một chút, một vòng lôi điện kiếm quang quét ngang đem toàn bộ phong nhận mạnh mẽ quét ngang.

Tư Thiên Hải nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng trầm xuống một chút, hắn biết Từ Tiểu Bạch thật muốn liều mạng rồi.

Trên bầu trời lôi vân tụ tập, Từ Tiểu Bạch kiếm chỉ thiên khung, từ lôi vân dẫn dắt xuống một tia to lớn lôi điện nhắm thẳng vào khốn trận màn sáng:

“ Thiên dẫn thần lôi kiếm!”

Từ Tiểu Bạch một tiếng quát to vang lên, từ trên trời một đạo huyết hồng sắc kiếp lôi bỗng nhiên thiên hàng mà xuống, mạnh mẽ đánh vào trên khốn trận màn sáng.

“ là huyết sắc thiên lôi, vậy mà lại là huyết sắc thiên lôi!”

Tư Thiên Hải sắc mặt ngưng trọng vô cùng, hắn có thể từ đạo này thiên lôi cảm nhận được nồng nặc nguy hiểm khí tức.

Hắn cũng không thể ngờ, Từ Tiểu Bạch kiếm pháp kêu gọi ra cũng không phải cái gì bạch sắc phàm lôi giống như mấy cái tông môn đệ tử hắn gặp qua mà là cùng Trúc cơ kì đột phá kim đan kì huyết sắc thiên lôi.

Không biết đối phương rốt cuộc là như thế nào làm được, nhưng cho dù hắn dựa vào trận pháp uy lực cũng không thể xem thường.

Tư Thiên Hải đương nhiên không biết đây chính là Từ Tiểu Bạch dung hợp Hắc Trí Âm Lôi cùng Thiên cương dương lôi mới có thể tạo thành huyết sắc thiên lôi

Từ thời điểm hắn hành công dung hợp đến nay cũng không quá lâu, bởi vậy Huyết sắc thiên lôi một phát này đánh xuống cũng không quá tráng kiện tia sét.

Đổi lại nếu Từ Tiểu Bạch ở trúc cơ kì chìm đắm mười năm trở lên, chỉ sợ cái này khốn trận cũng không chịu nổi hắn như vậy công kích mà sẽ trực tiếp phá tan.

Đây chính là lôi hệ kiếm tu chỗ kinh khủng.

Sức công phá hoàn toàn không thể dùng cảnh giới đến xem xét.

Tư Thiên Hải từ nhẫn trữ vật bên trong lập tức bay ra đại lượng Linh thạch, linh lực cũng mạnh mẽ sôi trào bổ sung vào bên trong trận bàn.

Khốn trận trong nháy mắt quang mang đại thịnh, chuẩn bị đối kháng đạo này thiên lôi.

Ầm!

Thiên lôi ở giữa thiên khung nổ tung mạnh mẽ theo Từ Tiểu Bạch mũi kiếm chỉ phương hướng đánh xuống, ầm ầm đập vào trên khốn trận màn sáng, lập tức đánh cho khốn trận như là hồ nước bị ném vào một hòn đá, sóng nước nhộn nhạo.

Tư Thiên Hải sắc mặt trầm xuống, trên trán nhẹ nhàng chảy ra một đạo mồ hôi, bàn tay siết chặt đem trận bàn mạnh mẽ bóp trong tay của mình, linh lực điên cuồng hướng về bên trong quán chú.

Thiên lôi ầm ầm đánh lên trận pháp, lôi hoa văng tung tóe, bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm.

Nhìn màn sáng điên cuồng lắc lư sắp vỡ, Từ Tiểu Bạch ánh mắt lộ ra điên cuồng chi sắc.

Một chút nữa, chỉ một chút nữa!

Hắn nhất định phải đánh tan cái này khốn trận, cứu ra của hắn muội muội, không thể để nàng chết một cách vô ích như vậy được.

ầm ầm ầm!

răng rắc!

thiên lôi điên cuồng nổ vang, trận pháp bên dưới Linh thạch cũng tiến vào cao tốc tiêu hao trạng thái, không ít Linh thạch tại chỗ nổ tung, tạo thành những tiếng vỡ nát thanh thúy, đồng thời cũng cung cấp cho trận pháp đại lượng linh lực.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt tràn đầy tơ máu, mà Tư Thiên Hải thì sắc mặt trầm trọng vô cùng.

Hắn lúc này cũng không thể nào hiểu rõ, Từ Tiểu Bạch làm sao có thể phát ra mạnh mẽ như vậy công kích.

Cái này khốn trận có thể chịu được kim đan kì cường giả lực công kích a, Từ Tiểu Bạch chỉ là trúc cơ kì mà thôi, tại sao lực công kích lại có thể mạnh như vậy.

Từ Tiểu Bạch lúc này trong lòng cũng rất gấp, nếu không phải một chiêu này không dễ đánh trúng người, nếu nhằm vào Tư Thiên Hải có thể bị đối phương né tránh hắn đã sớm đánh chết Tư Thiên Hải mà không phải nhắm vào cái này khốn trận rồi.

Chỉ cần Tư Thiên Hải vừa chết, trận cũng dễ dàng bị phá giải.

Nhưng hắn không tin trúc cơ kì đỉnh phong như Tư Thiên Hải lại không có cái gì chiêu thức bảo mệnh để né tránh hắn xuất ra loại này cần thời gian tụ lực chiêu thức.

Từ Tiểu Bạch cùng Tư Thiên Hải điên cuồng quán chú linh lực, trận pháp lung lay như sắp đổ, hàng loạt bóng nước liên tục ở trên khốn trận tản ra, nhưng mà cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Thiên lôi dần dần yếu xuống, trên bầu trời lôi đình cũng như là hao hết sức mạnh, bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng tản đi.

Từ Tiểu Bạch một kích toàn lực, suýt chút nữa liền thành công phá trận, đáng tiếc vẫn là thiếu chút nữa mà thôi.

Hắn lực công kích không thấp, nhưng cũng không thể cùng kim đan kì so sánh.

“ nếu như ta là trúc cơ kì đỉnh phong, ta đã có cơ hội phá tan cái trận pháp này rồi a.

Khốn kiếp!”

Từ Tiểu Bạch trong lòng vô cùng không cam lòng mắng to, nộ khí xung thiên nhìn về phía Tư Thiên Hải.

Tư Thiên Hải lúc này trên mặt trầm trọng chi sắc mới rút đi toàn bộ, thay vào đó chính là đắc ý chiến thắng vẻ mặt.

Hắn đối với Từ Tiểu Bạch đắc ý vênh vang lên tiếng:

“ ha ha ha, một chiêu liều mạng đã vô ích, ngươi xong rồi!”

“không, người thua là ngươi!”

Tư Thiên Hải ngửa mặt lên trời cuồng khiếu, vốn đã cho rằng Từ Tiểu Bạch lúc này ắt phải bại, không ngờ một cái không hợp quần giọng nói đột nhiên vang lên.

Ở đây còn có người khác?

Hắn kinh hãi nhìn lại, một người một thú không biết từ lúc nào đã nhanh như chớp xuất hiện ở bên ngoài khốn trận của hắn, đem lớp ngoài cùng khốn trận vô cùng dễ dàng đánh tan.

Sau đó cả hai tiến quân thần tốc nhanh chóng xông tới lớp khốn trận thứ hai đang vây khốn ngăn cách Từ Lam cùng Từ Tiểu Bạch, bày ra công kích tư thế.

Người tới cũng không phải cái gì xa lạ người, mà là hắn Tư Thiên Hải người quen, chính xác hơn thì là kẻ thù.

Tới không ai khác chính là Triệu Vô Cực cùng Tiểu Hoàng.

Triệu Vô Cực từ lúc ở Tiên Vị Lâu thấy Từ Tiểu Bạch rời đi hắn đã trong lòng mang nghi ngờ.

Từ trước tới nay, Từ Tiểu Bạch chưa bao giờ ở trước mặt hắn thể hiện ra thái độ giận giữ cùng trong mắt lóe lên một tia sát ý như vậy.

Hắn cũng cực ít đối với Triệu Vô Cực câu hỏi lảng tránh không trả lời, trừ khi là liên quan tới bản thân cùng tông môn cơ mật không thể nói, mà những thứ này Triệu Vô Cực trước giờ cũng không mấy khi hỏi tới.

Mà mấy thứ này đều là từ lúc Từ Tiểu Bạch nhận được cái kia truyền tin phù mà lên.

Truyền tin phù bình thường không phải muốn truyền tin cho ai cũng được, mà phải từ chính tay tu sĩ kia lấy ra truyền tin phù, khắc lên bên trong của mình tinh thần ấn kí, như vậy tin tức truyền ra sau mới có thể chính xác tìm tới đúng chủ nhân cần đưa tin.

Từ Tiểu Bạch không có nhiều bằng hữu, hắn truyền tin phù cũng không phải thuộc loại loạn ném cho người khác, bởi vậy có được truyền tin phù của hắn đa số đều là người hắn tin tưởng cùng quen biết.

Mà người quen lại khiến Từ Tiểu Bạch tức giận như vậy rời đi, Triệu Vô Cực cảm giác được ở trong này có một tia không ổn, bởi vậy chờ hắn rời khỏi tông môn, lập tức thu liễm khí tức đi theo ở phía sau hắn.

Bởi vậy Tư Thiên Hải dùng Từ Lam đe dọa muốn kéo Từ Tiểu Bạch nhập trận pháp thời điểm hắn đã sớm thấy, cũng quyết định tiềm hành thâm nhập tới phá trận.

Mà lúc này cũng chính là lúc Triệu Vô Cực quyết định ra tay.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực khí thế như bẻ cành cong thẳng tắp xông tới, Tư Thiên Hải khóe mắt sắp nứt, nổi giận đùng đùng rống to:

“ khốn kiếp Triệu Vô Cực, lại là ngươi! Muốn chết!”

Tư Thiên Hải trong lòng cuồng loạn.

Hắn chính là muốn mượn nhờ Từ Tiểu Bạch làm mồi nhử dụ giết Triệu Vô Cực, kế hoạch cũng sớm đã tổ chức hoàn hảo.

Đầu tiên chính là bắt giữ Từ Lam, dụ ra Từ Tiểu Bạch.

Vốn tưởng rằng ở chỗ này sẽ mất chút công phu, không ngờ bắt Từ Lam thời điểm,hắn vậy mà phát hiện trên người Từ Lam có một đạo đặc chế truyền tin phù của Từ Tiểu Bạch để lại cho nàng.

Từ Tiểu Bạch cái này truyền tin phù cũng là đặc chế truyền tin phù, không cần có linh lực cũng có thể thúc dục được, là hắn để lại cho Từ gia lúc nguy cấp cầu cứu chính mình con bài tẩy.

Tư Thiên Hải vừa vặn tìm được cái này truyền tin phù, bởi vậy cũng bớt đi rất nhiều phía sau chuẩn bị.

mượn nhờ truyền tin phù của trên người Từ Lam lừa ra Từ Tiểu Bạch, khống chế Từ Tiểu Bạch sau đó câu đến Triệu Vô Cực.

Tư Thiên Hải biết rõ Từ Tiểu Bạch đối với Triệu Vô Cực rất có cân lượng.

Chỉ cần bố trí tốt một chút, Triệu Vô Cực nhất định sẽ giống như Từ Tiểu Bạch như vậy cắn câu, dễ dàng bị hắn bắt được.

Tư Thiên Hải ở đâu ra tự tin như vậy chắc chắn Triệu Vô Cực sẽ cắn câu?

Bởi vì hắn hai tháng nay đã điều tra qua, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch trước đây ở trên giang hồ giao tình rất tốt, còn có sinh tử tương giao sự tình.

Bọn hắn rất nói nghĩa khí.

Hai cái thanh niên nhân giảng nghĩa khí, đồng bạn gặp nạn đương nhiên sẽ tới cứu giúp.

Cho dù Triệu Vô Cực tài trí hơn người, hắn đối mặt với cái này bằng hữu gặp nạn chỉ sợ trí tuệ cũng sẽ nhanh chóng không dùng được, bởi vì hắn nhất định sẽ không cung cấp cho Triệu Vô Cực thời gian suy nghĩ cùng tính toán mà chỉ có thể lựa chọn cứu hoặc không cứu mà thôi.;

Cho dù Triệu Vô Cực không cứu Từ Tiểu Bạch, hắn cũng thành công dụ ra Triệu Vô Cực, như vậy giết chết hắn cũng không có gì là khó.

Trúc cơ kì đỉnh phong còn sợ một cái trúc cơ kì lục trọng hay sao?

Nhưng mà lúc này Triệu Vô Cực thế như chẻ tre xông vào trận pháp, đồng thời dễ dàng tìm ra điểm yếu kém của khốn trận bên ngoài đồng thời phá tan khiến hắn trong lòng cuồng loạn vô cùng.

Bởi vì hắn có cảm giác cực kì mãnh liệt, Triệu Vô Cực có thể phá tan trận pháp của hắn.

Đối với cái này khốn trận có thể chịu được kim đan kì cường giả công kích mà nói, Triệu Vô Cực đúng ra không thể nào thành công, nhưng hắn chính là như vậy cảm giác.

Hắn cũng tin tưởng, cảm giác này không sai.

Lập tức Tư Thiên Hải làm ra quyết định, trận bàn trên tay sáng lên một đạo bạch quang, sát trận kích hoạt, một luồng linh lực mạnh mẽ bắn về phía Từ Lam.

Từ Lam ánh mắt kinh hãi gần chết nhìn lấy đạo kia bạch quang xông về phía mình.

Đối mặt với tử vong uy hiếp, nàng cũng không thể nào giống như thường ngày giữ được bình tĩnh cùng thông minh.

Nàng đã hoàn toàn bị bóng ma tử vong cho dọa sợ.

“khốn kiếp!”

Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực đồng thời mắng to một tiếng, Triệu Vô Cực tức đến nổ phổi dữ tợn nhìn về phía đạo kia bạch quang.

Hắn lúc này chỉ cách trận pháp màn sáng mấy bước ngắn, đối phương không ngờ vậy mà làm ra tiêu diệt con tin hành động, quả thật đáng giận đến cực điểm.

Tuy Từ Lam không phải hắn muội muội, nhưng đối phương là Từ Tiểu Bạch muội muội.

Nếu hắn không thể cứu được Từ Lam, lúc đối mặt với Từ Tiểu Bạch hắn chỉ sợ cũng sẽ rất khó xử.

Triệu Vô Cực lập tức rống to:

“ Tiểu Hoàng, phá cho ta!”

Tiểu Hoàng tâm ý lĩnh hội, trên móng vuốt một đạo hắc mang lấp lóe

Thần thông - không gian nhất trảm!

Một cái toàn thân lông tóc vàng óng to lớn yêu thử nhanh như chớp xông lên, đưa ra móng vuốt hướng về màn sáng vỗ tới.

Đây chính là sau khi ăn sạch đầu kia Bạch Long huyết nhục Tiểu Hoàng từ ngủ say trạng thái tỉnh lại.

Tiểu Hoàng ngủ cũng có mấy tháng nhiều, lúc tỉnh lại Triệu Vô Cực kém chút cũng không nhận ra nó.

Một thân màu nâu đất lông tóc toàn rụng hết, bây giờ Tiểu Hoàng cả người lông tóc lấp lánh kim quang, vô cùng óng mượt, vừa nhìn liền biết huyết mạch trở nên tinh khiết không ít.

Mà nó thân hình càng trở nên to lớn tráng kiện, so với trước đây phải cao lên mấy phần.

Móng vuốt cùng răng cũng trở nên vô cùng sắc bén cứng cáp, cho dù là cảnh giới cao hơn nó, thiên về phòng ngự loại hình yêu thú chỉ sợ cũng phải e sợ mấy phần.

Không có âm thanh to lớn, cũng không có tiếng xé rách, Tiểu Hoàng vô cùng im ắng sử xuất ra thần thông của mình, lập tức đem khốn trận xé ra cái lỗ hổng lớn.

Triệu Vô Cực trực tiếp ở một bên xông tới, một chân đá vỡ một mảnh lớn linh quang trực tiếp xông thẳng vào.

Ngũ Quỷ mật tịch toàn lực phát động!

Triệu Vô Cực cả người bỗng nhiên biến hư ảo, dưới chân một đóa kim liên nở rộ, một cái nháy mắt sau, hắn đã đứng ngay trước người Từ Lam.

Đẩu chuyển tinh di!

Ầm!

To lớn âm bạo vang lên, Triệu Vô Cực dưới chân mặt đất lún xuống một cái hố sâu, mà hắn dựng lên đẩu chuyển tinh di màn sáng lúc này lung lay sắp đổ cuối cùng không chịu nổi “răng rắc” một tiếng vỡ nát.

Triệu Vô Cực cũng theo đó phun ra một ngụm máu tươi.

Tư Thiên Hải vừa rồi biết tình huống không ổn, hắn thôi động toàn bộ trận pháp, dồn lực nhất kích muốn đem Từ Lam cho giết chết.

Như vậy cho dù Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực hôm nay có cùng đến đây, kết quả một trận chiến thế nào, bọn hắn cũng đừng hòng cứu được Từ Lam

Mà Triệu Vô Cực đứng vững một cái trận pháp dồn lực nhất kích có thể so với kim đan kì cường giả đánh ra sức mạnh, cho dù là hắn gần đây cảnh giới có tăng lên, cũng không phải là dễ dàng như vậy chịu được.

“không tốt!”

Triệu Vô Cực bỗng nhiên ánh măt kinh hãi nhìn lấy ở bên cạnh người mình một đạo dư quang cuối cùng lọt qua.

Đây chính là trận pháp cuối cùng một tia năng lượng công kích nhưng hắn không đỡ được, bởi vậy mới ở lúc này xông tới công kích.

Đạo này linh lực không mạnh, nếu đánh lên người hắn chỉ hơi làm hắn đau nhói một chút, nhưng nếu đánh lên Từ Lam, chỉ sợ...

A a a!

Một tiếng thê lương kêu gào vang lên, Triệu Vô Cực kinh hãi nhìn về phía sau, Từ Lam lúc này phần bụng đã trúng chiêu, khóe miệng chảy ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt xụi lơ xuống.

Hắn cảm giác được, nàng trên người cỗ kia yếu ớt nội lực cùng linh lực đang đồng thời tản mát mà đi.

Nàng, đã bị phế!

Triệu Vô Cực thấy cảnh này trong lòng nộ khí xung thiên, ánh mắt nhìn về phía Tư Thiên Hải như muốn giết người, nhưng hắn biết bây giờ cái gì mới là quan trọng

Ngửa đầu lên phía trên, Triệu Vô Cực lập tức có thể thấy được gốc này Từ Lam bị trói vào đại thụ bỗng nhiên mọc ra một cái duy nhất quả thực vô cùng không hài hòa.

Hắn mạnh mẽ phi thân lên, nhanh như chớp đem cái quả thực này cho đánh nát.

“ răng rắc!”

Giống như là đánh vỡ chai lọ âm thanh vang lên, xung quanh hắn bốn phương tám hướng trận pháp bỗng nhiên lấp lóe một cái sau đó lập tức triệt tiêu, trận pháp cứ như vậy liền bị hoàn toàn phá vỡ.

Đây cũng là Triệu Vô Cực ở bên ngoài thôi tính suy diễn ra trận tâm kết quả vị trí.

Cái này trận pháp đẳng cấp không cao, cũng không quá tinh xảo.

Hắn đã sớm nhìn ra mánh khóe, nên mới dám xông tới phá trận.

Nhưng đáng tiếc, động tác vẫn là chậm một chút, cuối cùng để Từ Lam bị trúng một chiêu.

Triệu Vô Cực thân hình rơi xuống, lập tức bắt lấy tay Từ Lam, đưa vào cơ thể nàng một đạo linh lực đi thăm dò.

Lập tức lông mày của hắn nhíu lại.

Từ Lam quả thật đã khai khí hải, đáng tiếc nàng linh lực xuất hiện chưa lâu, nội lực cũng chưa bị thôn phệ dung hòa hết.

Một kích linh lực tràn ra vừa rồi liền đem cái này khí hải đan điền cho đánh vỡ, khiến nàng bị phế công.

Đối với một cái giang hồ võ giả cùng tu sĩ mà nói, bị đánh nát đan điền khí hải phế công quả thật là so giết bọn hắn càng khó chịu.

Bởi vì kể từ nay về sau, bọn hắn không còn được tận hưởng cảm giác cao cao tại thượng so với phàm nhân kia, mà trở thành một cái bất cứ lúc nào cũng có thể bị người cho giết hại kẻ yếu đuối.

Mà Từ Lam lúc này, chính là cái kia kẻ yếu đuối, sắc mặt của nàng cũng đã tái nhợt đến cực hạn.

Triệu Vô Cực cắn răng một cái, ôm lên Từ Lam phóng tới trên lưng Tiểu Hoàng nói ra:

“ tránh xa một chút!”

Tiểu Hoàng lập tức gật đầu, chở Từ Lam hướng về phương xa chạy vội, tránh xa chiến trường.

Từ bây giờ, chiến trường liền nhường lại cho Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.

Mà hai người, đều ánh mắt băng lãnh phẫn nộ nhìn lấy Tư Thiên Hải.

Khí thế này, chính là không chết không thôi cục diện.

“nàng có sao không?”

Từ Tiểu Bạch băng lãnh hỏi, Triệu Vô Cực thở dài một tiếng:

“ đã phế, từ này về sau chỉ sợ phải làm một cái phàm nhân!”

Từ Tiểu Bạch nghe xong run lên một cái, hai tay siết chặt, nhìn về phía Tư Thiên Hải cắn răng nghiến lợi:

“ ta muốn đem hắn linh hồn cho vào đọa hồn đăng!”

Triệu Vô Cực gật đầu:

“ ta cũng chính muốn làm như vậy!”

Tư Thiên Hải nghe xong lập tức ha ha cười to:

“ hai cái ngu xuẩn cuồng vọng tiểu tử.

Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, có thể chiến thắng được ta sao?

Còn muốn lấy linh hồn của ta cho vào Đọa Hồn Đăng?

Ha ha ha, cười chết ta!

Triệu Vô Cực, Từ Tiểu Bạch, hai ngươi nếu đã ở đây, vậy hôm nay chúng ta tính toán sổ sách nợ nần một lần cho xong.

Các ngươi,hôm nay nhất định phải chết!”

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đồng thời nộ rống:

“ chết chính là ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.