Xử lí xong đàn tang thi thì cũng là năm giờ sau, mọi người cũng đều sức
cùng lực kiệt, trong đội ngũ của Tống Diễn có hai người thường bị
thương, tuy nhiên vết thương không lớn, nhưng nam nhân hói đầu luôn
tránh phía sau bảo tiêu đã quên mình bị tang thi cào trúng, giờ đã biến
thành tang thi, bảo tiêu quyết định thật nhanh đánh vỡ đầu nam nhân hói
đầu, cũng giữ lại được tính mạng.
Trong đội của Thạch Nghị thì Lí Chấn bị biến thành tang thi nên bị Thạch Nghị giết, mà Trương Vi bởi vì đêm qua Tần Y Y tạo ảo giác nên vẫn luôn đần độn, trong lúc đánh nhau
với Vương Tuyết Mạn bảo vệ tính mạng nên đẩy ra ngoài, không chút phản
kháng liền biến thành đồ ăn cho tang thi, bởi vì gần như toàn bộ đồ ăn
của đội hữu đều ở trong không gian của Trương Vi, nên họ chỉ còn một vài gói mì ăn liền và nước khoáng. Tuy nhiên số lượng đó cũng đủ cho họ ăn
trong khoảng ba ngày.
Khiến Tần Y Y kinh ngạc là bảo tiêu của nam nhân hói đầu, lần đầu nhìn thấy hắn thì Tần Y Y biết hắn không tình
nguyện bảo vệ nam nhân hói đầu, nhưng khi hói đầu nam nhân biến thành
tang thi bị hắn giết, ánh mắt khi đó tràn ngập thù hận, nhưng bây giờ
lại tràn ngập hối hận, đứng một bên không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Y Y không có tâm tư xen vào chuyện của người khác, chuyện này một lúc
sau đã bị nàng ném ra sau đầu, lúc này Tống Diễn cũng đã đi tới “Nghe
nói ba mẹ Âu Dương Lâm ở Vân thị đằng trước phải không”“Ân, bất quá nơi
đó tang thi rất nhiều, ta cảm thấy ngươi và anh em của ngươi nên đi
đường vòng thì tốt hơn.” Tần Y Y bởi vì Tống Diễn bất thình lình thông
báo theo đuổi nên quyết định cùng hắn phân rõ giới hạn. Nghe đượclời nói của Tần Y Y thì tươi cười trên môi Tống Diễm cứng lại, thầm than: Nha
đầu kia muốn phân rõ giới hạn sao? Bất quá gặp được hắn thì nàng làm sao có thể chạy thoát được?
“Y Y” Thanh âm trầm thấp mị hoặc lại
tràn ngập thâm tình, làm trái tim Tần Y Y nhảy lên một cách không theo
quy luật“Y Y, ngươi là lão bà tương lai của ta, ta lại là một nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể để lão bà của mình đi một mình vào chốn
nguy hiểm chứ? Về sau mặc kệ có chuyện gì ta cũng sẽ không để ngươi một
mình đối mặt với nguy hiểm.“lời nói của Tống Diễn thật nghiêm cẩn (
nghiêm túc+cẩn thận) , trái tim Tần Y Y dao động càng mạnh,
Ngay
tại lúc không khí tràn ngập ấm áp, Tống Diễn lại da mặt dày bổ sung một
câu, làm Tần Y Y trực tiếp bạo, hung hăng đạp Tống Diễn một cái, Tần Y Y tức giận trừng mắt nhìn Tống Diễm rồi đi về phía xe của mình, chiến đấu đã kết thúc , còn ở nơi này làm gì, Tần Y Y cũng không cảm thấy nàng có thể diễn trò trước mắt mọi người.
Tống Diễn thấy Tần Y Y không
vui cũng không theo sát, nhất định bảo trì khoảng cách một thước, trong
lòng cười khổ, khí lực của nha đầu kia cũng quá lớn đi, vì để cho nha
đầu kia hết giận hắn đã chịu một cước, hiện tại chân còn ẩn ẩn đau đấy.
Đi ở phía trước Tần Y Y hồi tưởng đến câu nói cuối cùng của Tống Diễm
“Đương nhiên, nếu Y Y nguyện ý mà nói, ngủ cái gì ta cũng nguyện ý cùng, hoặc tiến thêm một bước nữa.”“Sắc lang” Tần Y Y trong lòng thầm mắng,
hiện nay đã là mạt thế , câu nói kia là muốn gì chứ?
Xe Tần Y Y
đi phía trước, phụ trách dẫn đường, hai chiếc xe của Tống Diễn ở phía
sau, ngay cả mấy người sống sót cũng yên tĩnh đi sau, ở thời điểm xe rẽ, đi theo phía sau bọn Tống Diễn một cái cũng không thiếu, tất cả đều lựa chọn đi theo cùng đến căn cứ phía tây, Hoắc Lăng Hạo nhìn đoàn xe phía
sau huýt sáo, quay đầu nhìn Tống Diễm đang ngồi điều khiển xe nói “Lão
đại, những người này đây là nghĩ đi theo phía sau chúng ta, nếu tang thi đến , cũng là chúng ta đánh đầu tiên, bọn họ còn có thể lựa chọn tình
huống không tốt để chạy trốn .”
Thật sự không trách Hoắc Lăng Hạo khi nghĩ như vậy về mấy người phía sau, một đường đi này có gặp tang
thi những người kia không giúp không nói , còn có mấy nữ nhân hô to gọi
nhỏ không dứt, đừng nhìn khi đánh tang thi sức lực không lớn nhưng khi
hét lại rõ to, đưa đến số lượng tang thi rất “khả quan”.
Hơn nữa
để cho Hoắc Lăng Hạo phản cảm là khi chiến đấu để mình không gặp nguy
hiểm còn có người đẩy anh em của hắn vào đàn tang thi, bọn họ cũng không nghĩ lại, nếu không có những người anh em đó thì họ có còn sống để giở
trò xấu sao? Tuy nhiên thông qua chuyện này cũng để hắn biết ai là người tốt ai là kẻ xấu, cái gì kêu bạch nhãn lang. Nếu trước khi mạt thế đến
những người này không đủ để anh em hắn đặt vào trong mắt, nhưng mạt thế
đến, ngày ngày đối mặt với tang thi làm hắn có cảm giác thân thiết hơn
với con người, cho nên mới đi cứu, không nghĩ tới thiếu chút nữa vứt
luôn cả mạng, người kia còn ở phía sau xe bị mắng đấy.
“Bọn họ
muốn đi theo liền đi theo, về sau thời điểm chiến đấu bảo các anh em cẩn thận một chút, cho dù muốn cứu thì cũng phải cứu người đáng giá.” Tống
Diễn một bên dùng tinh thần lực quan sát cảnh vật chung quanh một bên
nói. Hắn biết những người đi phía sau đều có cảm giác quân đội bắt buộc
phải bảo vệ bọn họ, cho nên tin tưởng một khi gặp được nguy hiểm đến bản thân quân lính sẽ cứu bọn họ. Tống Diễn không biết những binh lính khác trong mạt thế có như vậy không, nhưng những anh em của hắn không có
nhiệm vụ cứu những người kia, trên đời không ai quy định cứ mặc quân
phục, đi xe quân đội là quân lính.
Trong đội ngũ trừ bỏ bản thân
hắn có cái hàm thiếu tướng thì những người còn lại trong xe đều không
phải quân lính chính tông, Hoắc Lăng Hạo tuy trước kia cùng Tống Diễm
lớn lên trong đại viện nhưng hắn cũng không phải người an phận, không
thích những trói buộc của quân đội nên không nghe theo lời của người lớn trong nhà vào quân doanh, về phần những người khác tuy nói là bộ đội
đặc chủng nhưng đều là lính đánh thuê trong hắc đạo, chẳng qua phục vụ
cho quân đội thôi, chẳng qua am hiểu phương diện không giống nhau thôi,
lần này ở trong rừng rậm huấn luyện không phải mấy hạng mục trong quân
doanh mà là huấn luyện theo tiêu chuẩn của từng người.
Có thể nói hắn và những người này hàng năm đều chạy trong giới hắc đạo, làm sao
lại có cái loại gọi là kính yêu, đồng tình chứ? Tống Diễn cảm thấy hắn
chưa từng làm sai, kiếp trước hắn cũng là quân nhân, nhưng là loại quân
nhân không thể công khai, mỗi ngày đều ngầm đi giải quyết một ít chuyện
quốc gia không thể ra mặt giải quyết, khi đó hắn rất cô độc , trong lòng chỉ có hắc ám, nhưng tối hôm đó đã có một luồng ánh sáng chiếu thẳng
vào tim hắn.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tần Y Y khi nàng sinh
nhật mười tám tuổi, mới gặp thì cứ ngỡ như gặp một thục nữ danh viện,
một thân thanh nhã cao quý không phải dùng vàng bạc châu báu xây dựng
nên mà xuất phát từ bên trong, trừ lần đó ra hắn cũng không có cảm giác
gì nhiều. Yến hội luôn nhàm chán , cùng người khác tùy ý hàn huyên vài
câu hắn đi một mình vào hậu viện Tần gia, ở nơi đó hắn cũng gặp được
nhân vật chính của yến hội.
Ánh trăng trong sáng, như giải xuống
mặt đất một tầng lụa bạc, Tần Y Y ngồi bên cạnh suối phun, làm gì có cảm giác cao quý như trong yến hội, lúc này nàng đang chơi đùa rất vui vẻ
cùng với con mèo nhỏ trong lòng, vẻ mặt ý cười, khiến hắn hàng năm đi
trong bóng tối cảm nhận được ánh mặt trời, sau đó Tống Diễm càng kinh
ngạc khi phát hiện ra TầnY Y biến ra đồ vật từ hư không, đầu tiên là một mâm anh đào, tiếp theo là mấy con cá nhỏ đã nướng tốt, cùng con mèo nhỏ hai người ăn uống rất thoải mái. Ăn xong sau nàng và con mèo nhỏ cư
nhiên biến mất, Tống Diễn cả kinh lập tức muốn đi ra ngoài, nhưng lại có cảm giác gì đó nên vẫn đứng yên một chỗ, chỉ chốc lát một người một mèo lại xuất hiện tại trước mắt hắn.
Lúc đi ra Tần Y Y có chút ảo
não, nói thầm với con mèo trong lòng “Tuyết cầu, lực cảm ứng của ta rất
chuẩn, xung quanh thật sự không có người sao?” Sau này hắn nảy sinh hứng thú với Tần Y Y, chưa từng nghĩ nàng không nguyện ý cùng hắn gặp mặt,
tốt xấu gì bề ngoài cùng gia thế của hắn ở kinh đô này cũng bài danh thứ nhất, từ trước tới nay hắn đều nghĩ hắn có hứng thú với nàng bởi vì dị
năng kia, nhưng đến khi hắn nhận ra trái tim của mình thì mới biết ngay
từ đầu hắn lạc vào trong nụ cười kia, nụ cười khiến hắn cảm thấy ấm áp.