- Ngươi đang nghĩ cho ta?
Cao Trang nhẹ nhàng nói. Hoàng Minh gật đầu cái rụp. Hắn là thật nghĩ như vậy.
- Ngươi không thích ta sao?
Cao Trang cắn môi hỏi, hai mắt nàng có chút đượm buồn. Hoàng Minh không
biết trả lời thế nào. Từ khi đến thế giới này, nữ nhân xung quanh hắn
liên tục liên tục xuất hiện. Hắn mặc dù cũng biết là nơi này tam thê tứ
thiếp là bình thường, thế nhưng mà...
- Ngươi đi đi!
Cao
Trang lên tiếng tiễn khách. Hoàng Minh thở dài một hơi, kệ vậy, đến đâu
thì đến. Hắn đứng dậy, định quay đầu bước đi thì bỗng nghĩ tới một
việc.
- Này, ta hỏi chút!
Cao Trang trong lòng thất vọng
vô cùng, thấy Hoàng Minh quay đi, nàng có cảm giác vô cùng khó tả. Thế
nhưng Hoàng Minh đột nhiên quay lại nói làm nàng hơi nhíu mày.
- Nàng là người thiết lập tất cả trận pháp ở đây?
Hoàng Minh hỏi.
- Đúng vậy, là ta làm!
Hoàng Minh gật đầu, hắn cũng đoán vậy. Bố cục nơi ở hiển nhiên là người chủ nhà nên là người bố trí rồi.
- Nàng có biết Tụ Linh Thiên trận không?
Hoàng Minh hỏi vào vấn đề chính. Hắn từng nhớ Chu Du đã từng nói qua với hắn. Phú Quốc đảo nếu có Tụ Linh Thiên trận thì Thiên Sát đại đội có thể
tiến cảnh vô cùng nhanh.
- Tụ Linh thiên trận!
Cao Trang
hơi nhíu hai hàng lông mày, nàng ngẫm nghĩ vô cùng chuyên chú. Hoàng
Minh nhìn nàng biểu hiện, phải công nhận một điều, nàng rất xinh đẹp. Ở
nàng toát ra sự cao quý, khí chất sang trọng.
- Có rồi, ta nhớ ra, ta đã từng đọc qua!
Cao Trang miệng nhỏ thốt ra. Hoàng Minh gật đầu, nhanh chóng hỏi lại.
- Nàng có thể bày trận sao?
Hoàng Minh vui mừng hỏi. Cao Trang lắc đầu, đáp:
- Tụ Linh Thiên trận đòi hỏi phải có Linh mạch Hoàng Cấp, còn có rất
nhiều Bán Nguyệt thụ làm mắt xích, cuối cùng là cao thủ Huyền Thần mới
có thể bố trí.
Hoàng Minh lắc đầu, khó như vậy. Huyền Thần cảnh
giới, nếu Hoàng Minh không nhầm, Hùng Phương dường như là Huyền thần
cảnh giới rồi. Bán Nguyệt thụ, hắn có nhìn thấy ở khu vực cấm Hùng thiến sâm lâm. Chỉ còn Linh mạch. Không biết Phú Quốc đảo Diệp Mặc chế tạo,
liệu có linh mạch không?
- Nàng có thể tìm ra Linh mạch không?
Hoàng Minh hỏi. Cao Trang hơi ngẫm nghĩ một chút, sau đó đáp lời.
- Có thể!
Hoàng Minh mừng rơn, phải về một chuyến xem thế nào.
- Theo ta đi một chuyến được không?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi.
- Không được!
Cao Trang lắc đầu, Hoàng Minh ngẩn tò te.
- Sao mà không được?
Hoàng Minh lại hỏi.
- Ngươi nói ta có xấu xí không?
Cao Trang nhí nhảnh hỏi. Hai mắt còn nháy một cái. Hoàng Minh như bị sét đánh đứng yên nhìn vậy.
- Không, nàng xinh đẹp, thề!
Thác nước đổ xuống ầm ầm, nước suối trong vắt nhìn rõ được vài con cá đang
bơi. Ngang lưng thác nước, một thanh niên cao lớn, hai mắt nhìn xa xăm
về phương xa.
- Ngươi muốn học kiếm pháp của ta?
Dương
Quá lên tiếng hỏi. Phía sau hắn Lệnh Hồ Xung mặt mũi đã hồng hào rồi.
Chỉ là, một bên tay áo của hắn buông thõng xuống, giống y hệt Dương Quá ở phái trước, cánh tay áo của hắn cũng như vậy.
- Đúng vậy! Ta muốn học kiếm pháp!
Lệnh Hồ Xung kiên nghị đứng đấy. Hắn đã từng nhìn qua kiếm pháp của Dương
Quá, kiếm pháp vô cùng lợi hại. Lực sát thương vực cao, biến hóa vô
cùng.
- Ngươi học để làm gì?
Dương Quá vẫn chậm rãi hỏi.
Lệnh Hồ Xung một chút suy nghĩ cũng không, đáp lại ngay.
- Giết kẻ thù, báo thù cho tỉ tỉ ta, cho các huynh đệ của ta, bảo vệ người thân còn lại của ta.
Lệnh hồ Xung không biết là đám Điêu Thuyền cùng Linh San đã được cứu, lúc hắn đi vẫn chưa biết tình hình thế nào.
Dương Quá đứng phía trước, không biết nghĩ gì, nhắm mắt thả hồn vào không
gian. Lệnh Hồ Xung cũng rất kiên nhẫn đứng phía sau, cả hai cứ đứng như
vậy cho tới tối. Dương Quá mở mắt, quay về, lúc hắn đi qua Lệnh Hồ Xung, nói nhẹ:
- Sang mai bắt đầu luyện kiếm!
Ngọn đồi toàn một màu đen, hoang vu vô cùng. Một đám thiếu niên đang lảo đảo chạy, quần
áo rách nát vô cùng, phía sau bọn hắn là một đám xương khô, rõ ràng là
người xương mà.
- Chết tiệt, đám khốn nạn này, đánh mãi không chết, khốn kiếp thật!
Lê Hùng vừa chạy vừa chửi thề. Phía sau hắn đám còn lại cũng không kém gì. Nhất là trong đám lại có ba nữ, thể lực yếu hơn được bảo đảm bên
trong.
- Chúng ta chưa mất ai, vậy là tốt lắm rồi. Thức ăn mang đi sắp hết, chết tiệt, đám kiếm mà thiếu gia nói rốt cuộc là ở đâu.
Lưu Vân mặt mũi đã đen nhẻm, hai chân hắn đã chạy đến cuồng rồi. Đứng lại cũng không được.
- Cố lên mọi người, phải dứt được đám người xương đáng ghét này, tìm nơi nào đó nghỉ ngơi đã.
Một thiếu nữ cất tiếng nói. Nàng lúc này đã sức kiệt rồi, nhưng không muốn
ảnh hưởng tới tập thể, vẫn cố gắng kiên trì đến cùng, nghiến răng nghiến lợi mà chạy. Cả đám mười bốn người đã ở nơi này ba ngày ba đêm rồi.
Tinh thần ai cũng căng cứng, không dám loe là một chút nào.
- Các ngươi xem kìa, phía trước có điểm lạ.
Lê Hùng bỗng nhiên hét lên. Tay chỉ về cánh trái. Mọi người đều quay sang
hướng hắn chỉ. Một tấm đá lớn vô cùng, chắn ngang một thảm cỏ. Cả đám
nhanh chóng chạy qua thảm cỏ. Đám xương xẩu kia dường như sợ hãi, không
dám đi qua cỏ, chỉ đứng hò hét. Càng chạy lại gần, cả đám càng kinh ngạc cùng vui mừng. Lưu Vân không nhịn được rơi nước mắt. Trước mặt bọn hắn, tấm đá lớn tách làm hai bên, một mặt đen, một mặt trắng. Hai bên đều
cắm bảy thanh kiếm!!!