Dịch giả: Đường Huyền Trang
Vuốt vuốt con mắt nhập nhèm, nhìn đám người xông vào quán nét như ong vỡ tổ, cả khuôn mặt Phương Khải đều đen.
- Sao các ngươi hôm nay lại đến cái giờ này?
Vẻ mặt Phương Khải bây giờ chẳng khác gì sắc trời bên ngoài.
- Chúng ta muốn học Ngự Kiếm Thuật!
Lam Yên nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
- Lão bản, kích hoạt cho chúng ta Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1!
Đối với bọn hắn mà nói, Diablo đúng là thú vị, các kỹ năng bên trong cũng lợi hại, nhưng việc cấp bách bây giờ là học Ngự Kiếm Thuật.
Diablo... Dù sao cũng có không ít người đánh qua phần 2, người chưa qua thì cũng sắp qua, còn phần ba chưa ra mắt, cho nên không vội.
Phương Khải:
-...
Bây giờ thì ngay cả Vương thẩm ở bên cạnh cũng chưa mở cửa, Phương Khải đành phải lấy ra một hộp kem Haagen-Dazs.
Thời gian này, ngoài trừ đám cuồng nhiệt Tiên Kiếm đến, căn bản không còn ai khác, Phương Khải ngồi ở đây khoảng một giờ, thì thấy Nạp Lan lão đầu đi tới.
- Ủa? Làm sao lại nhiều người như vậy rồi?
Sau khi vào cửa, Nạp Lan Hồng Vũ ngây cả người, chẳng qua thấy mọi người đều đã vào trò chơi, cho nên cũng tranh thủ trọn lấy một chỗ.
- Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên.
Nạp Lan Hồng Vũ còn chưa vào trò chơi, đã nghe thấy được có người trong quán nét hô lớn.
Lập tức lại có người nói tiếp:
- Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!
-...!
Mặt Phương Khải đen lại, vừa ăn Haagen-Dazs vừa nói:
- Muốn ngâm thơ thì thì đóng giao lưu ngoại tuyến lại! Ai còn hô có tin ta tắt máy tính của hắn hay không?
Nghe mấy câu trước mọi người còn không để ý, nghe thấy Phương Khải bảo tắt máy tính, mấy người vừa hô lập tức run một cái, đem giao tiếp đối ngoại đóng vào, lại tiếp tục học bộ dáng của Tửu Kiếm Tiên, một bên ngự kiếm, một bên ngâm thơ, cực kỳ tiêu sai!
------------------
Cửa hàng mới đã liên hệ tốt, hôm qua Phương Khải đã liên hệ với hai cửa hàng, ở ngay phía đối diện, chẳng qua còn phải xử lý một vài việc, cho nên phải 2 ngày nữa mới được sử dụng.
Mặc dù quán nét Phương Khải càng ngày càng nhiều người, nhưng còn chưa đến nỗi phải xếp hàng, vì thế Phương Khải cũng không vội.
Phương Khải cũng vào chơi trò chơi một lúc, nhoáng cái đến đến 8 giờ hơn, đó chính là thời gian mà quán mở cửa, Diệp Tùng Đào mang theo để tử Vân Hải Tông cưỡi phi thuyền vào thành Cửu Hoa, rồi lại ngồi xe đi về quán nét.
Ngay khi Diệp Tùng đao mang theo đám đệ tử đi vào quán nét...
Vốn tràng cảnh còn hô to gọi nhỏ, một đống người vây xem nay đã không thấy, chỉ thấy ai cũng an phận ngồi ở chỗ mình chơi?
- Bầu không khí hôm nay có chút gì là lạ?
- Đều không nói chuyện sao?
- Không xem người khác chơi?
Diệp Tùng Đào thấy nữ nhi hắn đang chơi một cái trò chơi cổ xưa, không phải là Diablo.
- Chơi cái gì mà mê mẩn vậy?
Diệp Tùng Đào tiến đến, không vui nói?
- Nha đầu, không phải đã nói hôm nay đi cùng cha sao, làm sao lại tự mình chạy trước hả?
- Bởi vì ta thích học tập!
Diệp Tiểu Tiểu vừa tập trung tinh thần ngự kiếm, vừa trả lời.
Gương mặt Diệp Tùng Đào co quắp lại:
-... Suốt ngày chơi với chơi, bây giờ lại nói thích học tập?!
Gương mặt Diệp Tùng Đào như đang nói: “Có phải ngươi nhìn thấy cha ngươi giống một thằng ngu“.
Buồn bực hỏi:
- Thế ngươi đang học cái gì?
- Ngự Kiếm Thuật!
Diệp Tiểu Diệp đối với việc Diệp Tùng Đào quấy rầy rất bất mãn.
- Ta không nói nhiều với cha nữa, ta còn phải chuyên tâm học Ngự Kiếm Thuật! Bản cô nương muốn trở thành một nữ Kiếm Tiên!
Diệp Tùng Đào:
-...
Diệp Tùng Đào thầm nghĩ không phải hôm qua ngươi nói muốn chuyên tâm học Băng Phong Giáp sao? Làm sao hôm nay đã đổi thành cái gì mà Ngự Kiếm Thuật rồi?
- Ngươi không thể học ít đi một chút tà môn...
Lời còn chưa nói xong, hắn nhìn thấy trong màn hình Diệp Tiểu Diệp đang thao túng một nhân vật nhảy từ trên vách núi nhảy xuống, liền lập tức ngây người.
- Cái này là thứ gì?
Diệp Tùng Đào nhìn thấy nữ nhi mình điều khiển một nhân vật giẫm lên thanh kiếm bay lên.
-!!??
Năm đó lão phu học khống chế pháp khí phi hành không biết bao lâu, nha đầu ngươi tiện tay ném ra thanh kiếm là có thể bay lên trời.
Diệp Tùng Đào trừng to mắt mà nhìn vào màn hình, lúc nào có cái chuyện này?
- Đây là cái gì? Chức nghiệp mới?
- Đúng vậy, một cái chức nghiệp gọi là Kiếm Tiên.
Diệp Tiểu Diệp nhẹ nhàng nói:
- Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, mệnh ta do ta không do trời!
Diệp Tùng Đào cảm giác như muốn thổ huyết, vốn còn tưởng cùng nhau chơi trò chơi, thì khoảng cách giữa hai thế hệ sẽ gần lại, nào biết được mới qua một đêm...!
Làm sao giao lưu cũng trở lên khó khăn?!
Thế mà lại có pháp thuật giẫm lên thanh kiếm là có thể bay lên trời?
Chẳng lẽ đầy là... Trò chơi mới?
Trâu như vậy?!
Ánh mắt hắn chuyển sang bảng đen ở cạnh quầy, quả nhiên là thấy được trò chơi mới: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1, kích hoạt 20 Linh Tinh.
Gương mặt của Diệp Tùng Đào lại co quắp một trận, hôm qua mới mỗi người 8 Linh Tinh kích hoạt Diablo, hôm nay lại có cái Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện? Lại còn mất 20 Linh Tinh?!
Diệp Tùng Đào nhìn một đống đệ tử ở phía sau, sờ lên túi Linh Tinh, cảm thấy: Cái chức Chưởng môn này cũng khó làm a!
- Mặc kệ, thử trò chơi mới này một chút xem có thật lợi hại như vậy không?
Diệp Tùng Đào hô.
- Lão bản! Kích hoạt cho ta cái Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1!
Về phần đại sự ngày hôm qua nói, Diệp Tùng Đào thầm nghĩ: “ Để bản tọa chơi trước một lúc rồi lại nói...”
---------------------
Một khoảng thời gian qua đi....
Chỉ thấy mấy người An Hổ Uy, Âu Dương Chấn, Nạp Lan Hồng Vũ đứng ở bên ngoài quán nét, trong tay mỗi người đều cầm một thanh bảo kiếm, trong miệng thì lẩm bẩm.
- Không đúng, không đúng! Cái này ngươi luyện không đúng!
Nạp Lan Hồng Vũ một bên luyện Ngự Kiếm Thuật, một bên nhìn về An Hổ Uy khinh bỉ nói.
- Ngự kiếm chi thuật, là lấy khí ngự kiếm...
- Tựa như này!
Nạp Lan Hồng Vũ chỉ tay một cái, bảo kiếm lập tức bay ra khỏi vỏ, dừng trên không trung, ngay dưới chân hắn.
Chì là gió thồi qua, lập tức mũi kiếm liền lắc lắc đung đưa, nếu không phải hắn là võ giả cường đại, có năng lực lăng không phi hành, thì chỉ sợ đã té ngã trên mặt đất!
Diệp Tùng Đào vội vàng nói:
- Không đúng, không đúng! Lão tiền bối! Cái Ngự Kiếm Thuật này, mặc dù là lấy khí ngự kiếm, nhưng cũng phân chia thành thanh khí và trọc khí, bởi vậy mới có cái gọi là thanh khí thăng, trọc khí giảm... Vị Tửu Kiếm Tiên kia nhất định là lấy pháp lực cực kỳ cao thâm hội tụ thanh khí bản thân...
Do để sớm có thể tu luyện Ngự Kiếm Thuật, dường như tất cả mọi người chỉ chơi một nửa thời gian, sau khi tim được Tửu Kiếm Tiên học Ngự Kiếm Thuật đều chạy ra ngoài quán nét thí nghiệm.
Giữa trưa là giờ cao điểm của quán nét, lại thêm việc có trò chơi mới, người lại càng nhiều, khi mọi người về quán nét, thì phát hiện ra đã hết chỗ.
- Chờ đến tối ít người thì chơi!
Mọi người đành tự an ủi mình,
- Đi thử Ngự Kiếm Thuật một lần nữa...
Đến hơn chín giờ tối, mấy người An Thành quay lại:
- Có chỗ!
Không ít người xuống máy tầm này, như vậy khẳng định là không thiếu chỗ!
- Đi đi! Chơi Tiên Kiếm đi!
Hai mắt mọi người đều tỏa sáng.
- Vừa lúc ta luyện Ngự Kiếm Thuật đến thời khắc mấu chốt!
An Thành tự tin nói.
- Chỉ nhìn một lần nữa, nhất định sẽ có chút thành tựu!
- Nạp Lan tiểu thư, ngươi thấy thế nào?
Lam Yên cũng cao hứng nói.
- Ta có cảm giác, luyện thêm một chút nữa là có thể cho kiếm bay ra khỏi vỏ!
- Ta nghĩ, nhìn thêm một lần, hẳn là có thể xuất ra bộ thứ nhất của Ngự Kiếm Quyết.
Nạp Lan Minh Tuyết lạnh nhạt nói.
- Nhanh như vậy?!
Một đám người trẻ tuổi nghe thấy Nạp Lan Minh Tuyết nói, đều hít một hơi thật sâu!
Thiên phú này, quá đáng sợ đi!
- Ai! Lão bản! Làm sao ngươi lại khóa cửa?
Đúng lúc này, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến,
- Ta còn hơn hai giờ chưa chơi! Không phải bây giờ mới hơn chín giờ sao?
- Khóa cửa?
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, chuyện gì thế này? Bây giờ khóa cửa?
Mọi người chỉ thấy Phương Khải ngáp một cái.
- Bản lão bản hôm nay không ngủ đủ giấc, không chịu nổi! Đóng cửa sớm!
-!!??
Tất cả mọi người nhìn nhau, đều choáng váng!
- Này! Ngươi chờ một chút---! Ta còn hai giờ chưa chơi!
Lâm Thiệu vội vàng gõ cửa!
- Ta còn ba giờ!
Âu Dương Thừa gào to.
- Lão bản! Bản tọa còn có việc muốn tìm người đám phán!
Lúc này Diệp Tùng Đào mới nhớ tới.
Chi thấy trong tiệm tối đen, Phương Khải đã đi lên lầu đi ngủ!
- MK!
Mọi người ngoài cửa lập tức kêu rên!
- Trước đó ai đề nghị gọi cửa?!
Tất cả mọi người đều quét mắt, dự định tìm ra kẻ cầm đầu!
- Ai nói Phương lão bản không có cách nào bắt được chúng ta!
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi!
- A.. Bản cô nương về trước!
Lam Yên cười gượng hai tiếng, kéo Nạp Lan Minh Tuyết tranh thủ thời gian chuồn mất!
- Ắc...
Mặt An Thành đỏ lên.
- Ta nhớ ra rồi, hôm qua ta cũng ngủ không đủ giấc...
- Đều đứng lại cho lão phu!
Nạp Lan Hồng Vũ nằm mà cũng bị thương, mặt đen lên: Hại lão phu chơi thiếu ba giờ, ta trêu ghẹo ai chứ?!
Nạp Lan Minh Tuyết vỗ vỗ cái trán bóng, đau đầu nói:
- Hình như chúng ta gây họa...
Lam Yên nhìn Nạp Lan Hồng Vũ mà lệ rơi đầy mặt:
-...
An Thành:
-...
- Hẳn là phải nghiêm trị!
Diệp Tùng Đào nhớ tới đại sự cần làm, xụ mặt, tăng thêm dầu vào lửa.
- Đúng, còn gọi cửa cái gì? Là ai làm?
Phúc Lão đồng dạng nằm thôi cũng bị thương, sắc mặt khó coi quét mắt nhìn mấy người, tiếp tục thêm lửa.
Tất cả mọi người:
-....
Cảm giác muốn tự tử!