Dịch giả: Đường Huyền Trang
- A---! Tại sao lại đóng cửa!
- Chúng ta còn chưa xem thoải mái mà.
Mỗi khi mọi người xem đến thoải mái thì cửa tiệm này lại muốn đóng cửa!
Lập tức dẫn tới một trận kêu rên!
Nhìn Phương Khải một bên đóng cửa, một bên hướng về phía mọi người vẫy tay tạm biệt, An Thành quát to một tiếng:
- Bản thiếu muốn đập cửa tiệm!
- Xin mời!
Âu Dương Thừa cười ha ha một tiếng, làm một cái động tác mời.
An Thành lập tức co mặt lại:
- Được rồi, ngày mai đến!
- Nạp Lan tiểu thư, xem chưa đã nghiền a...
Lam Yên vừa đi vừa phàn nàn.
- Lão bản đáng chết, đóng cửa! Đóng cửa! Suốt ngày chỉ biết đóng cửa!
- Ừm.
Nạp Lan Minh Tuyết nhẹ gật đầu.
- Nếu không, sáng sớm ngày mai chúng ta tới đi.
“Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên.
Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!”
Bên ngoài quán nét, có người học theo bộ dáng của Tửu Kiếm Tiên, gật gù đắc ý ngâm thơ, bộ dáng rất tiên phong đạo cốt.
- Quá lợi hai!
Từ quán nét đi ra, mặc dù bây giờ đã đóng cửa, nhưng mấy người Tống Thanh Phong không kiềm chế được nội tâm hưng phấn, hét to một tiếng.
- Đến cùng Tửu Kiếm Tiên là người như nào? Sao lại lợi hại vậy?
Trên đường trở về, mấy người bắt đầu thảo luận.
- Làm sao lão bản lại không cho xem!
Lâm Thiệu quơ quơ quả đấm.
- Ngự kiếm phi thiên! Quá sung sướng!
Hứa Lạc nói:
- Ngay mai chúng ta sẽ thử một chút! Mở màn không phải Lý Tiêu Dao có thể bay trong mơ sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều ra khỏi quán nét, đương nhiên là bị đuổi ra ngoài.
Bởi vậy bên ngoài quán nét, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Thanh Thanh coi như còn tốt, đành phải chuyển cái chủ đề này:
- Ngày mai, mọi người cùng nhau học Ngự Kiếm Thuật chứ? Chờ học xong, cùng đi bay nha! (D/g: Đù, dân chơi đây rồi)
- Đúng đúng!
Lam Yên cũng kêu lên.
- Đến lúc đó, chờ mọi người học xong, cùng nhau ngự kiếm ra khỏi thành.
- Thêm chúng ta nữa!
Diệp Tiểu Diệp cũng tham gia náo nhiệt, lấy tu vi nàng, còn chưa khống chế được pháp chu, huống chi ngự kiếm phi hành còn tiêu sái hơn khống chế pháp sư quá nhiều!
- Còn có ta!
- Ta cũng tới!
------------
Đương nhiên, có người vui vẻ có người sầu, ví dụ như An Thành:
- Cứ như vậy, về sau tu sĩ chúng ta gặp phải võ giả Ngự Kiếm Thuật, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm?!
- Nói vậy cũng không chính xác.
An Hổ Uy lắc đầu nói.
- Cho dù võ giả có thể lấy khí ngự kiếm, nhưng việc phi hành là dựa vào lực khống chế của bản thân, nếu không khi bay lên chẳng khác gì cái bia sống.
- Lại nó, Ngự Kiếm Thuật thì tu sĩ chúng ta lại càng tốt hơn võ giả! Đối với chúng ta mà nói, về sau phi hành, có thể mượn pháp chu phòng ngự, đồng thời có nguy hiểm, thì tùy thời thoát ly khỏi pháp chu, vẫn có thể đảm bảo sức chiến đấu, chưa chắc đấy đã là một cái tin không vui!
An Hổ Uy tự tin nói, từ khi tu sĩ bắt đầu tu luyện, đã quen thuộc với việc khống chế linh khí, võ giả tuyệt đối không thể so sánh!
- Vẫn là An bá phụ nói hợp lý.
Đám tiểu bối Âu Dương Thừa nghe được liền sáng mắt.
- Vậy chẳng phải chúng ta...?
Mấy người nhìn nhau.
- Ngày mai cùng nhau đi học ngự kiếm!
- Thế nhưng.. Ngày mai 8 giờ Phương lão bản mới mở cửa.
Lập tức có người phàn nàn.
- Lại phải chờ 8 giờ...
- Có thể nghĩ biện pháp để Phương lão bản mở cửa sớm một chút hay không?
Mọi người vừa đi vừa thương nghị.
------------
Đêm này là một đêm không ngủ.
Vốn mấy người Tống Thanh Phong phải theo thói quen 8 giờ sáng mở cửa, nhưng hôm nay mới hơn 5 giờ, trời vừa tờ mờ sáng, liền mang đôi mắt thâm quầng đi tới trước cửa quán nét.
- Bây giờ...
Lâm Thiệu nhìn cửa tiệm đang đóng chặt cửa đầy buồn bực.
- Có phải chúng ta đến sớm quá không?
Thẩm Thanh Thanh cũng ngáp một cái, từ chỗ ngoặt ngoài đường đi tới, liền nhìn thấy mấy người Tống Thanh Phong, ngẩn ra:
- Sao các ngươi tới sớm thế?
Mặc dù là hẹn đến sớm một chút, nhưng đây không phải là quá sớm sao?
- Có thể không sớm sao? Không ngủ được!
Tống Thanh Phong phàn nàn nói.
Vừa nghĩ tới có thể học được Ngự Kiếm Thuật, có thể lên trời xuống đất, ngủ được mới có quỷ.
Mấy người An Hổ Uy, An Thành cũng đến từ sớm, so với dĩ vãng thì còn sớm hơn nhiều!
- Chúng ta đến sớm như thế, lão bản có mở cửa sớm hay không?
An Thành có chút hoài nghi.
- Nếu không mở cửa, chẳng phải chúng ta đến mất công?
Lời còn chưa nói xong, đã nhìn thấy trước cửa tụ tập một đống người.
- Làm sao các ngươi đến sớm vậy?
- Vào Tiên Kiếm học Ngự Kiếm Thuật!
Tống Thanh Phong nói.
- Không phải đã nói là tới sớm một chút hay sao.
Vốn An Thành còn tưởng mình đã đến đủ sớm:
-... Ai biết các ngươi nói đến sớm một chút là cái giờ này?
- Vấn đề là bây giờ làm sao chúng ta có thể đi vào?
Âu Dương Thừa chỉ vào quán nét đang đóng chặt cửa.
- Thời gian này, tỉ lệ lão bản mở cửa là không.
Nạp Lan Minh Tuyết cũng đến từ sớm, lãnh đạm phân tích.
- Vậy ngươi còn tới?
- Không phải chúng ta có thể gọi lão bản rời giường ra mở cửa sao!
Nạp Lan Minh Tuyết mở miệng nói.
-...
Nếu như bây giờ là 7 giờ còn đỡ.
Nhưng 5 giờ đã kêu người ta rời giường mở cửa...?!
Gương mặt của tất cả mọi người đều đen.
Nghĩ thôi mà có chút thấp thỏm.
- Chẳng lẽ chư vị có biện pháp tốt hơn?
Nạp Lan Minh Tuyết hỏi.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
- Chẳng lẽ... thật sự muốn gọi?
Tống Thanh Phong thấp thỏm, lúc này mới hơn 5 giờ a!
- Không gọi thì ngươi định đứng ở đây hơn 2 giờ?
Lâm Thiệu cảm nhận được gió lạnh lúc sáng sớm, sờ lên cánh tay.
Đứng ở đây hơn 2 giờ hóng gió Tây Bắc, cùng với gọi cửa, hai chọn một, không cần nghĩ cũng biết đáp án.
- Ai đến hô?
Mọi người nhìn nhau một cái.
- Đương nhiên là tất cả cùng hô!
Lam Yên lấy từ trong ngực ra một viên pháp khí.
- Viên châu này tên là Truyền Âm Châu, có thể tập hợp âm thanh của chúng ta, sau đó truyền đến gian phòng của Phương lão bản...
Mặt mọi người lập tức co lại.
- Chúng ta làm vậy không sao chứ?
- Có gì mà không tốt?
An Thành mỉm cười:
- Đệ nghị tốt như vậy, chúng ta cũng không vi phạm quy định của quan nét! Chẳng lẽ lão bản lại vĩnh viễn không tiếp đãi chúng ta?
Âu Dương Thừa nghe thấy như vậy, hai mắt đồng thời sáng lên:
- Lão bản cái gì cũng tốt, tốt hơn nữa là càng tuân thủ quy định! Mà chúng ta cũng không nháo sự trong quán nét, hắn có thể bắt chúng ta sao?
- Hình như là...?!
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ!
Trời vừa tờ mờ sáng, đúng lúc Phương Khải đang mơ hồ.
Bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh cực lớn! Dọa cho Phương Khải nhảy dựng lên trên giường.
Ngay sau đó, Phương Khải lập tức nghe được một tiếng hô như sấm:
- Phương lão bản! Rời giường mở cửa------!
Thiếu chút nữa thì Phương Khải rời từ trên giường xuống.
- Ta đệch! Đây cmn là cái chuyện gì?
Phương Khải mặc đồ ngủ, mặt đen thui, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy dưới lầu đang đứng một đống người, trước mặt mọi người còn cố một hạt châu kỳ quái đang bay, mấy người rõ ràng gọi ở dưới, âm thanh lại vang trên lầu, Phương Khải đang ở trạng thái mơ hồ lập tức liền tỉnh lại.
Xem sắc trời bên ngoài vẫn còn đen nhánh, nhìn lại thời gian, 5h30!
- Cmn!
Phương Khải có cảm giác muốn chửi người!