Dịch giả: Đường Huyền Trang
Trung niên có râu dê vỗ vai Ngô Sơn, thấp giọng nói:
- Xem trước rồi hãng nói, đừng để Lương huynh đệ khó xử.
Lúc này Ngô Sơn mới hậm hực thu tay lại:
- Nếu như ta biết được nơi này của ngươi chỉ là trò lừa đảo, còn khiến ta chờ lâu như vậy, đừng trách ta đập cái quán này của ngươi.
- Chủ quán, hôm nay mở cửa hơi muộn.
Từ Tử Hinh có chút không vui.
Phương Khải giang tay ra:
- Hôm qua hơi mệt.
- Để cho ta với Tử Hinh đợi ở ngoài ròng rã nửa giờ, cũng không biết cái quán ven đường này có gì tốt!
Thiếu nữ áo xanh đi cùng Từ Tử Hinh cũng oán trách một câu.
Đúng lúc này, ánh mắt của hai tên khách quen là Lương Thạch và Từ Tử Hinh nhìn vào trong tiệm liền sáng lên. Chap