Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 169: Chương 169: Lão bản tỉnh lại đi! Có người đập cửa kính nhà ngươi!




Dịch giả: Đường Huyền Trang

Nhất thời hai mắt Trương thừa tướng sáng ngời, ngay cả toàn bộ thân hình đều có chút run rẩy:

- Vậy mà pháp khí này có thể giúp lão hủ tu hành?!

- Không ngờ còn tác dụng như thế?!

Nguyên bản hắn cho rằng, trò chơi tiệm này, cũng chỉ như Võ Công Tháp của Lăng Vân học phủ, là một kiểu xúc tiến tu luyện, chỉ có thể khiến người ta tăng tốc độ tu luyện mà thôi.

Nhưng hắn phát hiện, cái pháp khí tên gọi máy vi tính này so với tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn nhiều, lại có thể để người có thiên phú cực kém như hắn, cả đời cũng chưa từng luyện võ, mới hai ngày đã sinh ra khí cơ?!

Pháp khí như vậy tuyệt không phải Lăng Vân Võ Công Tháp có thể so sánh được, cứ như vậy, chẳng phải có nghĩa là người người trong Đại Tấn quốc có thể tu hành?

Mặc dù có khả năng vì vấn đề thiên phú, những văn nhân như bọn hắn, coi như sau khi thể nội có khí, thu được thực lực, vẫn không thể bằng những võ giả, tu sĩ có thiên phú chân chính kia, nhưng ít ra có thể có được thể phách khỏe mạnh cùng thực lực để có thể tự vệ, thậm chí ở vấn đề tuổi thọ cũng có thể sánh bằng những võ giả, tu sĩ kia!

Khỏi cần phải nói, văn thần như thế, thì có thể càng thêm an tâm thi triển tài năng cùng khát vọng của mình, có những người vừa đạt được chức vị cao, còn không kịp thi triển quyền cước thì vì vấn đề tuổi cao đã phải thối lui một cách đáng tiếc.

Trong nháy mắt, Trương thừa tướng đã nghĩ đến rất nhiều, rốt cuộc là cao nhân nào luyện chế ra những pháp khí này, hắn không cách nào suy đoán; mà cao nhân này lại có mục đích gì khi đem cửa hàng mở ở chỗ này, hắn cũng không thể nào phỏng đoán được.

Nhưng hắn lại biết được, cửa hàng này, mở trong Đại Tấn quốc, là có lợi ích cực lớn cho Đại Tấn quốc.

Về phần loại chuyện chiếm làm của riêng...

Ai cũng có lòng tham, thậm chí Cơ Võ phái hắn đến Giang Nam, cũng không tránh khỏi ý tứ này, nhưng khi hắn nhìn thấy dường như toàn bộ quyền quý ở Giang Nam tụ tập ở đây, thì hắn biết vẫn lên giao hảo là hơn.

Một là cân nhắc đến vấn đề thực lực để chấn nhiếp nhiều người như vậy, hai là rất có thể toàn bộ Giang Nam bởi vậy mà ngưng tụ thành một khối tấm sắt, nhà tiểu điếm này, đã bắt đầu cùng với quyền quý Giang Nam tạo thành một cái lợi ích tập thể, có động được hay không vẫn là hai chuyện khác nhau.

Mặc dù đã rất lâu rồi nhà tiểu điếm này không có người gây chuyện, nhưng chuyện đã từng chế phục tất cả Ảnh Vệ trong nháy mắt hắn đã từng nghe thấy.

Từ Nạp Lan Hồng Vũ không dám xuất thủ liền có thể nhìn ra, ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng phải kiêng kị.

Hắn liên tục cân nhắc, cuối cùng, lúc chạng vạng tối, phát đi tin tức cho Hoàng đế Cơ Võ ở kinh sư.

Lúc này, Cơ Võ đang luyện đao ngay tại hoa viên, hắn thu hồi trường đao:

- Trương thừa tướng?

Mặc dụ ngọc đưa tin của hắn liên thông cùng với chư vị đại thần, nhưng từ trước đến nay đều là không phải đại sự sẽ không sử dụng.

- Tạm thời xem ra vô hại đối với nước ta?

- Pháp khí thần kỳ có thể làm cho người bình thường không có chút thiên phú nào có thể tu luyện?

Một tin rồi lại một tin, trừ bỏ một vài lo lắng về việc suy đoán thân phận người đứng sau cửa hàng ra, thì dường như toàn bộ tin tức khác đều là tin tốt.

- Quả thật như vậy sao...!?

Ánh mắt Cơ Võ ngưng lại:

- Nếu thật là như thế, ngược lại vẫn có thể coi là một chuyện may mắn...

- Chỉ là...

Chỉ là có một vài chuyện, nếu như không phải tự mình thử một lần, thì sẽ không cam lòng!

Thí dụ như nói tiệm này có cao nhân tọa trấn hay không, thực lực hắn, có phải vô cùng vi diệu đúng như trong truyền thuyết hay không?

Hay là...

Hay là do thiếu niên kia đạt được bảo bối gì?

Mặc dù chuyện như vậy có khả năng rất thấp, nhưng vẫn phải thăm dò, tuyệt đối không thể thiếu!

Người mạnh nhất Đại Tấn, mặc dù đã trở thành lịch sử, nhưng lại lưu lại không ít lực lượng cường đại thủ hộ Đại Tấn, Quan Tinh Tháp là một, toà cung điện nhìn tráng lệ cũng là một, nhưng có rất ít người biết, khi Đại Tấn mới bắt đầu khai quốc, vì áp dụng chính lệnh, thúc đẩy chế độ pháp lệnh, đã từng một tay thành lập một thế lực ma giấu ở bên trong toàn bộ Đại Tấn.

Một khi có bất kỳ ảnh hưởng đến việc thi hành chính lệnh, bọn hắn sẽ xuất thủ, đã từng có không ít hoàng thân quốc thích, vương công đại thần, hôi phi yên diệt trong tay bọn họ.

- Là chân chính có thực lực cường hoành đặt chân tại phương thế giới này, hay vẫn là giả thần giả quỷ...

Cơ Võ nắm chặt nắm đấm, âm thanh lạnh lùng nói:

- Hôi, thay Cô đi điều tra một phen.

Một trận gió nhẹ thổi lên, cuốn một trận bụi bặm bay lên không trung, trong vườn hoa này, dường như có người nào vừa rời đi.

-----------------

Đến khi đêm tối thâm trầm bao phủ lên phiến đại địa này, đã là nửa đêm.

Tiểu điếm của Phương Khải, cũng đến thời khắc đóng cửa.

Mà khi Phương Khải vừa mới đóng cửa cẩn thận, tắt đèn lên lầu, trên đường phố, một đạo thân ảnh đen nhánh như là ác mộng, bỗng nhiên xuất hiện giữa con đường này, ngay trước cửa tiệm Phương Khải.

- Bệ hạ lo lắng... Chính là một tiểu điếm như này sao?

Đạo thân ảnh âm trầm kìa thấp giọng tự nói, âm thanh thâm thúy mà lại khàn khàn, không biết là nam hay nữ, lại mang theo một loại lạnh lẽo coi thường mọi thứ.

Sau một khắc, chỉ trong nháy mắt, đạo nhân ảnh trên đường phố này, đã biến mất không thấy.

Liền giống như là một con u linh lúc nửa đêm!

Nóng bức của ngày mùa hè, trong đêm vốn phải vô cùng náo nhiệt, âm thanh côn trùng, ếch kêu, tất cả điều này lại dường như vô cùng an tĩnh, chung quanh chỉ còn lại một mảnh vắng lặng trống rỗng.

Cư dân ở xung quanh, càng là ngủ như chết, ngay cả một tiếng ngáy cũng không nghe thấy.

Trên bệ cửa sổ ở lầu hai, nhìn qua màn cửa không kéo rèm, mơ hồ có thể thấy, Phương Khải đã chơi trò chơi cả một ngày đã mặc nguyên áo mà ngủ.

- Thế mà ngủ sâu như vậy, thật đúng là con sâu cái kiến không có chút kinh nghiệm nào với đời...

Ở một bên bệ cửa sổ, không biết lúc nào, lại xuất hiện một đạo hắc ảnh, hắn đứng ngay ở ngoài cửa sổ tiệm Phương Khải, mà Phương Khải lại không phát giác gì.

Thậm chí có thể nói, không ai phát giác.

Nếu như giờ phút này có người ở bên ngoài nhìn về phái cửa sổ trên lầu hai tiệm Phương Khải, thì sẽ nhìn thấy, đạo nhân ảnh này, trực tiếp đứng ở giữa không trung!

Giống như là dưới chân của hắn, có một bệ đỡ vô hình!

Chân đạp hư không, việc này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được!

Võ giả có cảnh giới như này, cho dù là tại toàn bộ Đại Tấn quốc, đều cực kì hiếm thấy!

- Ra tay từ con sâu kiến này đi.

Đạo nhân ảnh kia tự nói một câu, lập tức đưa tay phải ra phất một cái.

Cửa sổ...

Hẳn là phải mở rộng! Mới đúng!

Nhưng bỗng nhiên hắn ngẩn người, bởi vì cửa sổ trước mặt hắn, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra!

- Hử?

Đôi lông mày của đạo nhân ảnh này giấu trong hắc ám hơi nhíu lại, lập tức tay trái lại phất một lần nữa!

Cửa sổ vẫn không phản ứng chút nào.

- Hử...

Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc khó hiểu, ngay sau đó phất tay lần thứ ba, thứ tư!

Lại tiếp sau đó, dùng nắm đấm nện!

Bang! Bang! Bang!

Dùng chân đạp!

Oanh! Oanh! Oanh!

Dùng chuôi đao nện!

Ba! Ba! Ba!

Cuối cùng, chỉ có thể thấy một bóng người ở ngoài cửa sổ tiệm Phương Khải đang điên cuồng đập cửa kính!

Một tiếng lại một tiếng yếu ớt vang lên, nhìn cửa kính như lung lay sắp đổ, nhưng lại không có chút buông lỏng nào! Thậm chí dường như ngay cả âm thanh cũng bị hấp thu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.