Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Hóa ra là cái cửa sổ này có gì đó quái lạ mới dám an tâm ngủ như thế?
Trong bóng tối, sắc mặt đạo thân ảnh kia đã đen đến nỗi cùng ban đêm hòa làm một thể.
Hắn đứng ngay trước bệ cửa sổ Phương Khải, mặt đen thêm chút suy tư:
- Xem ra gian phòng của tiểu tử này có đề phòng, bất quá...
Hắn liếc nhìn về gian phong ngay cạnh phòng Phương Khải:
- Gian phòng bên kia hình như là phòng của nhân viên, sẽ không có đề phòng đi...
Hắn nghĩ vậy, lập tức đi tới bên ngoài bệ cửa sổ phòng Khương Tiểu Nguyệt.
Nhìn qua cửa kính trong suốt, chỉ thấy một tấm chăn màu trắng thêu một con mèo hoa, còn lộ một cái đầu nhỏ ra ngoài:
- Nha đầu này cũng ngủ rất ngon, hẳn là sẽ không kinh động.
Hắn dùng sức đẩy cửa sổ.
Không nhúc nhích tí nào.
-...
Bỗng nhiên trong nội tâm của hắn sinh ra một loại dự cảm không tốt.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy bên ngoài cửa sổ phòng tiểu la lỵ vang lên một trận âm thanh phá cửa “bang bang bang”!
Nửa giờ sau...
Chỉ thấy một thân ảnh toàn thân được bao bọc bởi lớp vải đen nhánh, đặt mông ngồi trên nóc phòng Phương Khải mà thở dốc.
- Không nghĩ tới ngay cả cửa sổ phòng nhân viên cũng có huyền cơ!
Lập tức hắn giẫm một cước lên ngói trên nóc phòng.
- Ngói?!
Hắn nhìn xuống dưới chân, ngay sau đó trong lòng hơi động, cười nói:
- Coi như ngươi phòng bị thế nào thì cấu tạo khu dân cư này cũng chỉ như thế, chẳng lẽ lại còn có thể không cho ta tháo ngói hay sao?
Ngay sau đó đưa tay dỡ ngói.
Không nhúc nhích tí nào!
Dùng chút sức, vẫn là bất động!
- Uống ——! A ——!
Dùng ra toàn bộ sức mạnh.
- Hô! Hô! Hô!
Thở mệt mỏi.
Ước chừng lại qua nửa giờ, chỉ thấy tên quái nhân toàn thân bao bọc trong miếng vải đen này chậm rãi rút trường đao bên hông ra, đứng ở trước cửa tiệm.
Đao quang ảm đạm, dường như bởi vì dính quá nhiều máu tươi, mà hiện ra một màu đỏ sậm vô cùng thâm trầm.
- Chẳng lẽ khắp nơi ở cái tiệm này đều là tường đồng vách sắt hay sao?!
Hai tay hắn cầm đao, trên đao tản mát ra một cỗ khí tức cường đại âm trầm mà đáng sợ, toàn bộ thân đao, đều theo đó mà vang lên một tiếng khàn khàn trầm đục, giống như là tiếng gào thét trước khi người ta tử vong!
Toàn thân hắn đều được bao phủ bên trong một cỗ khí tức cường đại đáng sợ, nhưng lại cực kì nội liễm, không phân tán ra ngoài một chút nào.
Toàn bộ không khí trên con phố dài cũng bắt đầu đảo lưu, bầu trời vốn âm trầm, cũng trở lên càng ngày càng lạnh lẽo, chớ nói ánh trăng, ngay cả ánh sao cũng dường như bị một cỗ lực lượng nào đó che giấu!
Đao lập tức động, tựa như hào quang của tử thần vạch phá giữa đêm tối!
Mạnh mẽ trảm vào cửa kính của CLB Internet Khởi Nguyên.
Bang!
Cũng không lâu lắm, trong bóng tối liền vang lên một loạt tiếng điên cuồng phá cửa “bang bang bang”!
------------
- Ặc... Buồn ngủ quá a...
Phương Khải vẫn còn đang ngái ngủ, sắc trời bên ngoài mới vừa vặn tảng sáng.
Lúc này, Vương đại thẩm ở ngay cạnh tiệm Phương Khải cũng vang lên tiếng mở cửa.
Tiếng phá cửa dừng lại im bặt!
Sau khi Vương Đại thẩm mở cửa ra, chỉ thấy một người võ giả ăn mặc kỳ quái, toàn thân quấn bên trong miếng vải đen, đang vác cây trường đao chậm rãi đi về phía cuối con đường.
Vương đại thẩm thuận mắt liếc qua, chỉ thấy cánh tay cầm đao của tên võ giả này đang run rẩy.
- Đao còn cầm không vững cũng có thể làm võ giả...?
Vương đại thẩm có chút kỳ quái, lầm bầm một câu, sau đó tiếp tục bày bánh bao lên.
-...
- Hình như nằm mơ đêm qua có người đập cửa sổ nhà ta...?
Phương Khải vỗ vỗ cái trán:
- Có phải gần đây hay xem Tru Tiên cho nên bị ám ảnh rồi...
- Mà cái chuyện này không liên quan đến ta...
Phương Khải nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, kéo chăn che đầu, ngủ tiếp.
-------------------
Trong hoàng cung.
Sắc trời dần sáng, dường như Hoàng đế Cơ Võ đã nhận ra quanh mình có một chút động tĩnh nào đó, mở miệng hỏi:
- Tình hình thế nào?
- Đúng là chủ nhân cửa tiệm kia lợi hại, thuộc hạ vốn định bắt lấy tên lão bản trẻ tuổi kia, ép buộc phải xuất thủ, kết quả...
- Kết quả như thế nào...?
Cơ Võ liền vội vàng hỏi:
- Thực lực rất mạnh sao?
-...
Tên quái nhân kia có chút xấu hổ:
-... Thuộc hạ cố gắng một đêm, ngay cả cửa cũng không thể đi vào...
Cơ Võ:
-...
- Nhất định bên ngoài căn phòng kia có trận pháp cấm chế, đao thuộc hạ chém đi tới, không tổn hao gì, cho dù vận dụng toàn bộ khí lực, cũng là như thế...
Người kia giải thích nói.
- Lại có tạo nghệ trận pháp lợi hại như thế?
Cơ Võ sờ lên cái cằm:
- Khó trách có thể chấn nhiếp vị lão Vương gia kia, nghe nói người kia có tạo nghệ về lôi pháp cũng cực cao, xem ra vẫn cứ như lời Trương thừa tướng nói, tạm thời không nên khinh cử vọng động là tốt nhất...
- Nếu không, được không bù mất.
- Tay của ngươi... Bị thương rồi?
Cơ Võ lại hỏi.
-... Không sao.
- Vậy là tốt rồi, đi xuống đi.
- Rõ!
Cái âm thanh này qua đi, dường như lại không còn một tiếng động.
Đương nhiên, hắn tuyệt sẽ không nghĩ đến, tên thủ hạ cao thủ nhất mà hắn dựa vào, lại đứng ngoài đập cửa kính nhà người ta cả một đêm.
---------------
Phương Khải rời giường, nhìn qua mỗi tập Tru Tiên hôm trước có người xem đều ước chừng là hơn một trăm, mà đến lúc đóng cửa ngày hôm qua thì mỗi tập Tru Tiên đã có số người xem đạt đến một trăm sáu mươi bảy.
Chiếu theo cái tốc độ này, hẳn là hôm nay hoặc ngày mai là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mà vừa lúc này, Phương Khải lần nữa nhận được nhắc nhở của hệ thống:
Hệ thống tối nay sẽ thăng cấp.
Sau khi thăng cấp:
1. Tăng lên không gian trong tiệm, tăng lên gấp 4 lần.
2. Máy tính gia tăng
Chức năng còn lại sẽ mở sau
-----------------
Lúc này ở kinh sư, ước chừng là thời gian lên triều.
- Lão thừa tướng, ngươi nói cái cửa hàng kia có thật sự lợi hại như vậy không?! Ngay cả văn nhân chúng ta cũng có thể tu luyện?!
Chỉ thấy quan viên đang tốp năm tốp ba đi về phía Kim Loan điện, vừa đi vừa nói một hai câu chuyện phiếm.
- Đây là tất nhiên!
Trương thừa tướng mở miệng nói:
- Lão phu lại lừa gạt các ngươi hay sao? Lão phu đã ở cửa tiệm kia trải nghiệm, xem hai ngày phim truyền hình, lập tức cảm nhận được võ khí sinh sôi! Ngay cả Biên hộ vệ cũng đã nghiệm chứng qua!
- Pháp khi tu sĩ này thật đúng là... Ngày càng thần kỳ a!
Sau lưng hắn, một người trung niên quan văn cả kinh nói:
- Thế mà ngay cả văn nhân chúng ta cũng có thể tu luyện được?!
- Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh...
Một quan văn cảm thán nói:
- Nếu quả thật như thế, ngày sau không còn ai dám nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!
- Thế giới to lớn, năng lực của tu sĩ, thật đúng là không thiếu cái lạ! Ha ha ha!
Một tên quan viên khác cười vang nói.
- Lão thừa tướng, tuy nói hạ quan không nên hoài nghi, nhưng...
Cũng có người không tin tưởng lắm:
- Có thể để cho ta cảm thụ võ khí của ngài một chút hay không?
- Đương nhiên!
Trương thừa tướng đưa tay ra nói:
- Chân kim không sợ lửa!
Trương thừa tướng chạm vào cánh tay tên kia quan viên kia, rất nhanh tên kia quan viên liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu kỳ dị chảy vào thể nội, mặc dù yếu ớt, nhưng hoàn toàn chính xác là tồn tại:
- Thế mà thật sự là võ khí?!
- Các vị! Đợi chút nữa bãi triều, cùng đi Giang Nam một chuyến, xem cái gì mà phim truyền hình kia, thế nào!?
Có người đề nghị:
- Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng theo lời lão thừa tướng nói, đáng giá đi một lần!