Có chuyện lớn xảy ra rồi...
Môn hộ của nhiều môn phái lớn không có quay trở lại nơi tập trung, thời gian chờ đợi đã hết, bọn họ phải nhanh chóng thiết lập truyền tông trận.
“ Chắc chắn là do tên ma tu kia làm.”
“ Chắc chắn! Bí cảnh này đã mở rất nhiều lần, nó vốn không còn nguy hiểm nữa... môn hộ của tôi không trở về, chắc chắn là do tên ma tu kia.”
“ Mọi người bình tĩnh, đầu tiên chúng ta phải liệt kê danh sách những người hành động đơn lẻ trước đã.”
“ Mọi người đều đã nghe qua tình hình rồi, có nhiều môn hộ biến mất trong bí cảnh, để nhanh chóng tìm kiếm đối tượng khả nghi, mong mọi người có thể đồng lòng chỉ ra những ai hoạt động riêng lẻ.”
Hoạt động riêng lẻ?
Nhiễm Thanh Vân nhìn sang Phó Kim Phong ở bên cạnh, mặc dù biểu cảm vẫn lạnh nhạt nhưng rõ ràng đáy mắt nhiều thêm một tia bất an.
“ Sư tôn, phải làm sao đây, chúng ta đều là tách nhau ra...” Lại Lợi lo lắng hỏi.
“ Sợ gì chứ! Chúng ta cứ chung thực thẳng thắn mà làm làm thôi.” Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng nói, còn nắm lấy tay Phó Kim Phong, kéo lên phía trước.
Phó Kim Phong không muốn bước lên, cực kì bài xích động chạm của Nhiễm Thanh Vân.
“ Sư tôn đừng lo lắng, tin ở ta.” Nhiễm Thanh Vân ghé vào tai Phó Kim Phong nhỏ giọng.
Tâm Phó Kim Phong như bị một cây kim nhỏ hung hăng đâm vào, vừa cộm vừa đau, Nhiễm Thanh Vân kiên quyết muốn kéo người đi lên, Phó Kim Phong không muốn bị người khác để ý, chỉ có thể tiên lên phía trước theo Nhiễm Thanh Vân.
Bàn tay vẫn bị Nhiễm Thanh Vân nắm lấy, truyền đến nhiệt độ mát lạnh.
Lại Lợi ôm theo tinh thần lo lắng nhìn Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong tiến lên phía trước, đành phải chậm rãi bước lên theo.
“ Cảm ơn mọi người đã tự giác, những người đã tiến lên phía trước, có thể rời đi rồi.” Nhãn Lang nhìn chút người ít ỏi tiến lên phía trước, chậm rãi đưa ra kết luận.
“ Cái gì? Sao có thể như thế? Nhãn tông chủ nhầm lẫn rồi sao?”
“ Không có nhầm lẫn... những người dám tiến lên phía trước, chắc chắn là kiếm tu.” Nhãn Lang khẳng định.
Ông ta vốn không tin việc kẻ ma tu kia sẽ tự giác tiến lên phía trước, ông dùng cách này, chỉ là để giảm bớp quy mô điều tra mà thôi.
Phó Kim Phong cùng Lại Lợi không nghĩ mình đã chót lọt, không tưởng hướng mắt nhìn Nhiễm Thanh Vân.
“ Kinh ngạc gì chứ! Chúng ta vẫn là về thôi, sư tôn.” Nhiễm Thanh Vân hướng lò sưởi mỉm cười, cẩn thận đỡ lấy tay y.
Ngồi trên thuyền nhỏ, Lại Lợi ở ngoài mui thuyền cực kì vui vẻ nhìn túi càn khôn đầy áp thảo dược trung cấp, phía bên trong, Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong ngồi bên bàn trà, lặng mặt nhìn nhau không hề nói gì, không khí giữa hai người cực kì kì quái.
“ Rốt cuộc là ngươi có ý gì?” Phó Kim Phong mặc dù có kinh nghiệm một đời làm ma tôn dọa nạt người khác nhưng vẫn phải chịu thua khí tức của Nhiễm Thanh Vân, lạnh mặt, không tình nguyện mở miệng.
“ Đâu có ý gì, đệ tử chỉ là muốn tránh phiền phức thôi, dù sao chúng ta cũng không có ai tu ma.”
Lò sưởi luôn chạy theo thiết lập hiền lành dịu dạng, thiếu niên dương quang, tỏa sáng lấp lánh trước mặt trời chân lý, cho nên chắc chắn lò sưởi sẽ không tu ma đâu.
Đúng không?
“ Vậy sao?” Phó Kim Phong đáy lòng buồn bực, ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt.
“ Đồ đệ không phải tu ma đâu, sư tôn nghi ngờ con sao?”
Lò sưởi mê đắm đuối chính nghĩa, nếu y bị nghi ngờ là tu ma, liệu lò sưởi có trói ta lại rồi ném về bên kia ngay trong đêm không?
Nhiễm Thanh Vân bị suy nghĩ của mình dọa sợ, âm thẩm nuốt nước bọt, kiện định túm lấy tay lò sưởi, nhìn thẳng vào mắt y:“ Sư tôn, người tin ta, ta thật sự không tu ma.”
Phó Kim Phong đột ngột bị nắm tay, trái tim trong lồng ngực bất giác lệch đi một nhịp.
Phó Kim Phong ngượng ngùng che mặt, rút tay về:“ Ta... ta biết rồi, người đừng có động tay động chân.”
“ Con chỉ động tay động chân với người thôi.” Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu tình ngại ngùng của lò sưởi, không kìm được trêu trọc.
“ Người đừng có cợt nhả, nghiêm túc lại cho ta!”
“ Con vẫn luôn rất nghiêm túc mà.”
“ Hai người đang nói chuyện gì thế?” Lại Lợi ở bên ngoài thò đầu vào.
“ Không... không có gì!” Phó Kim Phong gấp gáp tẩy trắng, đứng bật dậy, rời khỏi bàn trà.
“ Sư tôn đi nghỉ ngơi sao?” Nhiễm Thanh Vân nhìn phải ứng đáng yêu của lò sưởi, tiếp tục mở miệng trêu chọc.
“ Ngươi im miệng.” Phó Kim Phong thẹn quá hóa giận, trừng mắt đe dọa y.
“ Chúc sư tôn nghỉ ngơi thật tốt.”
“ Nhiễm sư đệ, sao hôm nay sư tôn đi nghỉ sớm thế?”
“ Có lẽ là một ngày mệt mỏi đi! Sư huynh cũng nghỉ ngơi đi, để ta giúp ngươi chèo thuyền.”
“ Vậy thì tốt quá, ta cũng muốn kiểm tra lại thảo dược thu thập được, vậy để chèo giúp ta nha.” Lại Lợi vui vẻ ném mái chèo cho Nhiễm Thanh Vân, chính mình ngồi một góc, bắt đầu lôi đống thảo dược từ trong túi càn khôn ra phân loại.
Nhìn bộ dạng ngây thơ của Lại Lợi, ánh mắt của Nhiễm Thanh Vân trở nên phức tạp.
Đã bao lâu rồi y không nhìn thấy biểu cảm này của người khác?
Sống lâu trên đời toàn lừa lọc, ghen tuông, đố kị gặp một đứa nhóc như Lại Lợi. quả thật hiếm có.
Không biết lò sưởi ở bên ngoài kia sẽ là bộ dạng như thế nào!
Nhiễm Thanh Vân ngồi trên thuyền nhỏ, cúi đầu nhìn trăng trên mặt nước, trong đầu bất giác hiện lên một đống cảnh không thể miêu ta.
[...] Chủ nhân, người...
Khụ khụ...