Nhiễm Thanh Vân không hề để đám ma vật xung quanh vào mắt, với tốc độ của Bất Vong, y có thể dễ dàng né khỏi công kích từ bọn chúng.
Một đường lao thẳng đến bên cạnh Phó Kim Phong.
“ Sư tôn!” Nhiễm Thanh Vân lớn giọng gọi, còn giúp Phó Kim Phong đỡ một kiếm của Nhãn Lang.
Đội hình của đám người Nhãn Lang không ngờ được là có người lao tới trợ giúp Phó Kim Phong, rối loạn mất một giây.
Phó Kim Phong cũng không ngờ là Nhiễm Thanh Vân sẽ rời kết giới mà lao lên đây, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Phó Kim Phong ngây ngốc để Nhiễm Thanh Vân tiến đến, nắm lấy tay:“ Sư tôn cẩn thận, bọn họ đặt bẫy ở phía kia.”
“ Hả?” Phó Kim Phong ngây ngốc.
Trước khi phát động trận chiến lần này, y đã kiểm tra một lượt rồi, ngoài pháp trận bảo vệ đám người kia thiết lập ở giảng đường thì không còn thiết lập nào khác. Y bởi vì biết giảng đường có kết giới bảo vệ nên mới kiên quyết muốn Nhiễm Thanh Vân tới đó, đồng thời cũng không lệnh cho đám ma vật tấn công bên trong.
“ Ngươi là ai?” Đột nhiên bị một tên nhóc chưa kết đan lao ra cản một kiếm, còn vạch trần kế hoạch mà bọn họ khó khăn lắm mới thiết lập xong cho ma tôn, Nhãn Lang cực kì tức giận nhìn Nhiễm Thanh Vân.
“ Nhãn tông chủ, hình như là vị trúc cơ hậu kì đoạt được cờ trong giải đấu tháng trước.” Người bên cạnh âm thầm nhắc nhở.
“ Hóa ra là ngươi... bảo sao có thể đoạt được cờ nhanh như thế, hóa ra là một tên tu ma.” Nhãn Lang nhìn động tác thân thiết của hai người bọn họ, không nghĩ nhiều, trực tiếp treo bảng tu ma lên ngực Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân tu tiên chân chính:“...”
Mặc kệ bọn họ, bọn họ nghĩ gì cũng không quan trọng.
“ Sư tôn, người tu ma sao không nói với con một tiếng?” Nhiễm Thanh Vân trách cứ chất vấn Phó Kim Phong.
“ Ta... nói với ngươi?” Phó Kim Phong không thể ngờ được Nhiễm Thanh Vân lại phản ứng như vậy, nhất thời không biết phải làm sao.
“ Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này... con dao này người cứ cầm lấy trước đi... một lát giải quyết xong bọn họ... chúng ta nói chuyện.” Nhiễm Thanh Vân lấy vỏ của Bất Vong đang trong hình dạng đoản đao một lần nữa đưa cho Phó Kim Phong, chính mình cầm lấy Bất Vong, chắn trước mặt Phó Kim Phong.
“ Chỉ là một tên chưa kết đan, khẩu khí cũng lớn quá đấy.” Nhãn Lang nhìn tư thế ngông cuồng của Nhiễm Thanh Vân, không nhịn được mà bật cười chế giễu.
“ Nếu đã như thế thì giải quyết hai người các ngươi một lúc luôn vậy.”
Đám người Nhãn Lang đồng loạt xuất kiếm, lưỡi kiếm sắc bén đủ loạt màu sắc điên cuồng xoay quanh trong không trung, tạo thành một vòng tròn quây quanh hai người bọn họ.
Chậc, còn tưởng là kịp thời ngăn cản lò sưởi trước khi y đi vào trận pháp của bọn họ, không ngờ vẫn chậm một bước.
Không khí xung quanh hai người họ điên cuồng nóng lên, Nhiễm Thanh Vân vẫn duy trì tư thế chắn trước mặt Phó Kim Phong, cẩn thận tìm mắt trận.
Mỗi trận pháp đều có một mắt trận riêng biệt, chỉ cần đánh gãy nó là có thể vô hiệu hóa trận pháp.
Thời điểm Nhiễm Thanh Vân pháp hiện mắt trận, môi mỏng không kìm được mà nhếch lên, cợt nhả cất giọng:“ Trò...” mèo.?!!!
?!!!
Bất Vong trên tay Nhiễm Thanh Vân không ngừng run rẩy, nó cộng hưởng với lưỡi dao sắc bén chứa đầy ma khí đang đấm xuyên ổ bụng Nhiễm Thanh Vân kia.
Nhiễm Thanh Vân không thể tin, mở lớn mắt nhìn máu tươi chảy ra từ vết thương.
Đậu xanh, lò sưởi làm cái quần què gì vậy?
Nhiễm Thanh Vân khó tin xoay người nhìn chằm chằm Phó Kim Phong.
Cánh tay nắm chuôi dao của Phó Kim Phong còn chưa kịp thu lại, ánh mắt nhìn Nhiễm Thanh Vân lại vô cùng lạnh lẽo.
“ Ta với y không quen.” Phó Kim Phong lạnh lùng nhả chữ, ngay lập tức tung ra một đạo chướng khí, đánh bay Nhiễm Thanh Vân ra khỏi vòng ảnh hưởng của pháp trận.
Không quen cái đầu ngươi, đậu xanh!
“ Khụ khụ...” Nhiễm Thanh Vân không nhịn được ấm ức, kết hợp với vết thương do vỏ kiếm gây ra khiến y không ngừng ho ra máu.
Hơn ai hết, Nhiễm Thanh Vân là người hiểu rõ nhất sát thương mà vỏ kiếm có thể gây ra.
Nhiễm Thanh Vân bị lò sưởi nhẫn tâm đạp xuống đất, đáy lòng không ngừng có thảo nê mã chạy qua, tầm mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía lò sưởi.
Phó Kim Phong bị ánh sáng pháp trận bao bọc, đến góc áo Nhiễm Thanh Vân cũng không thể nhìn thấy.
Bất Vong, ngươi lên đi.
Nhiễm Thanh Vân một tay ấn chặt miệng vết thương, một tay vỗ về Bất Vong.
Vừa rồi y đã tìm được mắt trận rồi, bây giờ chỉ cẩn để Bất Vong đánh trúng nó là được.
Bất Vong điên cuồng rung lên vài cái, ngay lập tức rời khỏi tay Nhiễm Thanh Vân.
Cái tên khốn dám đâm chủ nhân một đao, không thể để hắn chết trong tay kẻ khác... có chết cũng là chết vì bị ta chặt làm đôi.
- ---
Đồ vật có điều muốn nói:
Bất Vong: Tên khốn ăn cháo đá bát, ngươi dám đâm chủ nhân.
Vỏ kiếm: Ta không cố ý... không phải lỗi của ta.
Bất Vong: Có chút chuyện cũng không điều khiển được! Phế vật
Vỏ kiếm:...
Ta phế vật đó, phế vật nên mới làm vỏ kiếm cho một cái kiếm phế vật như ngươi.