Trong lúc chờ đợi Bất Vong đi hốt lò sưởi, Nhiễm Thanh Vân liền tranh thủ thời gian xử lý qua vết thương do vỏ kiếm gây ra.
Cũng may không đâm trúng chỗ hiểm, chỉ là mất một chút máu, bị một chút ma khí xâm nhập mà thôi.
Nhiễm Thanh Vân cắn răng rút vỏ kiếm ra, máu cũng bởi vậy mà càng chảy nhiều hơn. Vỏ kiếm bị Nhiễm Thanh Vân ném trên mặt đất, không ngừng run rẩy nhận lỗi.
“ Được rồi, ta biết ngươi không cố ý, không sao.” Nhiễm Thanh Vân cắn răng dùng dây vải bịt miệng vết thương, còn cẩn thận an ủi vỏ kiếm.
Từ khi nào ta đã lưu lạc đến bước đường này rồi? Luôn là người chịu tổn thương nhưng luôn phải đi an ủi hung thủ?
Bất Vong sau khi rời khỏi tay Nhiễm Thanh Vân, không cần người điều khiển vẫn có thể bay thẳng tới pháp trận của đám người Nhãn Lang. Nhãn Lang nhìn thấy thanh kiếm lạ lao đến, liền muốn ngăn chặn, nhưng tốc độ của Bất Vong quá nhanh, Nhãn Lang chưa kịp xuất chiêu ngăn cản, Bất Vong đã lọt vào trong trận pháp.
“ Chuyện gì vậy?”
“ Cây kiếm đó là thế nào?”
“ Hình như là kiếm của tên trúc cơ vừa rồi.”
“ Hử...?”
Rừng cây che khuất tầm nhìn của bọn họ, từ trên nhìn xuống đương nhiên sẽ không thấy Nhiễm Thanh Vân ở đâu, Nhiễm Thanh Vân thì khác, y chỉ cần ngẩng đầy lên nhìn là có thể thấy bọn họ hoàn toàn.
Phó Kim Phong bị bao trong pháp trận, xung quanh nóng đến nỗi mồ hôi chảy dòng dòng, ma khí trong người y ồ ạt trào ra ngoài, tạo thành màn chắn bao bọc quanh người y.
Y quyết định nhân cơ hội này trả thù, đương nhiên đoán được bọn họ sẽ có chuẩn bị... nhưng y chính là không ngờ, y một lần nữa lại bị trúng bẫy của đám người Nhãn Lang kia.
* Vụt*
Phó Kim Phong khó khăn tránh né công kích, vạt áo bị lưỡi kiếm sắc bén chém đứt một mảng.
Kiếm của Thanh Vân?
Phó Kim Phong nhận ra Bất Vong, bởi vì ngoại hình của Bất Vong quá bình thường trong một đống kiếm khí sặc sỡ... đó cũng chính là lý do khiến nó nổi bật dễ nhận biết.
Bất Vong chém không trúng người, rung động mạnh mẽ, dường như muốn trống lại cái gì đó mà chém xuống một lần nữa... cuối cùng vẫn là không đạt được ý nguyện.
Dưới ánh nhìn của Phó Kim Phong, Bất Vong chuẩn xác chém vào mắt trận, đem trận pháp phá vỡ.
Kiếm khí xung quanh mất sinh lực, chẳng khác gì những thanh kiếm bình thường, điên cuồng rơi xuống rừng rậm.
Khí nóng bao quanh biến mất, ma khí bao bọc xung quanh Phó Kim Phong ngày càng lớn mạnh, sát khí cũng điên cuồng nổi lên.
Phó Kim Phong còn muốn hướng đám người Nhãn Lang đánh đấm, không ngờ Bất Vong còn hành động nhanh hơn, sau khi tỏa ra khí chất dọa người, Bất Vong quay đầu liền kéo theo Phó Kim Phong chui xuống rừng rậm.
Mọi việc diễn biến quá nhanh, đám người Nhãn Lang còn mất đi linh kiếm, không kịp trở tay, Phó Kim Phong đã bị Bất Vong đem ra khỏi tầm mắt bọn họ.
Bên dưới cánh rừng, Nhiễm Thanh Vân không còn sức lực ngồi tựa ở thân cây quanh thân được khí quang xanh lam bảo hộ, bên cạnh còn xuất hiện không ít linh kiếm cắm xung quanh. Nếu không phải có vỏ kiếm bảo vệ, có lẽ Nhiễm Thanh Vân đã bị cắm thành cái tổ ong rồi.
Thấy Bất Vong đem người về, kết giới của võ kiếm mới thu lại, Bất Vong hoàn thành nhiệm vụ đưa người đến bên cạnh chủ nhân liền tự cắm mình một bên.
Phó Kim Phong chứng kiến tình trạng thê thảm của Nhiễm Thanh Vân đáy lòng không nhịn được mà điên cuồng đau đớn... y mím chặt môi, tiến tới bên cạnh Nhiễm Thanh Vân, dùng y phục của mình, lau đi vết máu còn đọng trên vành môi Nhiễm Thanh Vân.
“ Xin lỗi, ta chỉ là không muốn kéo ngươi vào nguy hiểm.” Khi đó hai người bọn họ đều trúng bẫy của đám người kia, chỉ có thể làm như không quen Nhiễm Thanh Vân, y mới có thể không kéo người này vào phiền phức.
Nhiễm Thanh Vân hé mở mắt, gương mặt phóng đại của lò sưởi gần trong gang tấc, hơi ấm dịu dàng chỉ thuộc về một mình y cũng khiến Nhiễm Thanh Vân thoải mái hơn không ít.
Không thể quá nuông chiều lò sưởi nữa, dám chọc y một kiếm, lần này nhất định phải phạt.
Phạt thế nào bây giờ?
Mắng y một câu... đánh y một cái có đủ không?
Nhiễm Thanh Vân khó khăn nâng cánh tay hướng về phía Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong biết mình làm sai, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn cúi đầu chịu phạt.
“ Đại ngốc.” Nhiễm Thanh Vân nhỏ giọng, tay không ngừng dùng sức véo mạnh má nhỏ của lò sưởi.
Phó Kim Phong bị véo đến ngẩn người. Một mặt đáng yêu ngây ngốc đều bị Nhiễm Thanh Vân thu lại trong mắt.
“ Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa ta đi... ngồi đợi đám người kia tìm tới hay sao.” Nhiễm Thanh Vân túm lấy Bất Vong bên cạnh, cất vào không gian.
“ Được.” Phó Kim Phong lúc này mới thức sự hoàn hồi, bởi vì sợ chạm vào vết thương của Nhiễm Thanh Vân mà động tác của y trở nên vô cùng cẩn trọng, sau khi bế được người lên liền nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Đám ma vật không còn cảm nhận được khí tức của ma vương, không khác gì chim lạc đàn, lộn xộn chạy đông chạy tây, tràng cảnh còn hỗn loạn hơi cả trận chiến vừa rồi.