Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 193: Chương 193: Ta phải về nhà




Yêu Tinh Tộc lúc bấy giờ buổi sáng tỏ tường, liền bị một phen cho kinh ngạc đến trợn mắt. Bởi lẽ khu vực hoang vu vốn dĩ nay lại xuất hiện một đám rừng rậm rất chi là mát mẻ.

“Oa.. nó sao lại như vậy a... Ta cũng nào có biết đâu... Này... này rừng cây to lớn này bao lấy hồ nước thì phải... Rồi sao.?... Còn sao nữa, chắc là cái tiên nữ bên trong hồ làm ra vậy đó.... Oa... là thật sao.?... Ai mà biết được chứ... x... x... o... o...”

Yêu Tinh Tộc chúng thị tất cả đều một suy nghĩ kinh ngạc không thôi, ngược lại ở một căn trại lớn thì thấy con trai lớn hiện đang cùng nói với cha hắn nói gì đó.

“Thật sao.?” Lão già danh trưởng làng ở xa vừa đến đây không lâu liền rất kinh ngạc.

“Thưa cha.! Con trai khi trước cơ duyên được đi theo Nhân Tộc, vậy nên sẽ không lạ gì với những cái đó đâu.”

Lão già trầm lặng một lúc bỗng nói. “Nhưng nữ nhân kia có chắc là không liên quan gì tới Nữ Thần.?”

“Sao có thể chứ.!” Đứa con trai này liền tỏ ra thông minh nói. “Chỉ là một nữ nhân không một chút khí tức gì ưu việt, vậy nên làm sao có thể liên quan đến Nữ Thần được chứ.”

“Nhưng...” Lão già vẫn còn chút do dự. “Nhưng không phải nói là có bốn hộ vệ rất mạnh sao.?”

“Tuy có vẻ mạnh hơn chúng ta một chút.! Nhưng chúng ta thì có tới bốn làng tụ hội đấy, vậy ra là có mạnh chút thì cũng có thể làm gì chứ.”

“Thế ba trưởng làng khác thì thế nào, còn có lão đệ hắn ở đây hình như cũng rất tin tưởng vào cái nữ nhân đó nữa.”

“Cha à.! Nếu không nhanh e rằng sẽ mất thời cơ đó.”

Lão già im lặng không đáp, được một lúc suy nghĩ thì không biết đã quyết định gì mà lập tức rời đi ngay.

Đứa con trai của lão thì nhẹ nhếch miệng cười phía sau, hai mắt thì tỏ ra mọi việc cũng chỉ là nằm hết vào trong tay hắn rồi.

- ---------...----------

Yêu Tinh Tộc hiếu kì với cánh rừng mỏng nhiều quả lạ chưa từng thấy qua, sau rất lâu cuối cùng cũng có kẻ đủ can đảm bước đến hái xuống ném thử đó là gì.

Vài giây trôi qua mọi người đều rất tập trung hòng muốn biết nó có ăn được không, có ngon không. Tên yêu tinh gan dạ một hơi nuốt xuống bụng, mất thêm vài giây như ngây người thì y mới bỗng bật thốt.

“Oa.... Ngon lắm... ngon lắm... Rất ngọt, hơi giòn, còn có nó cũng rất mát nữa. Ăn vào một miếng quả thật rất ngon.”

“Ồ...” Mọi người ồ lên vui mừng khôn xiết, tiếp liền tất cả đều muốn bước lên hái tìm thêm quả để ăn.

Bỗng lúc này rất đông chúng yêu tinh lực lưỡng ầm ầm chạy đến hô vang. “Khoan đã... Khoan đã...”

“Có chuyện gì.?” Một yêu tinh tuổi chút lớn liền thấy lạ với đám lực lưỡng đông đúc hỏi ngay. “Sao lại ngăn cản.! Có chuyện gì rồi sao.?”

Một tên cầm đầu nhóm lực lưỡng bước ra nói. “Các trưởng làng hiện vẫn còn đang họp bàn chuyện quan trọng nên cháu cũng chưa rõ, nhưng đã có lệnh phong cấm bao vây khu vực hồ nước rồi.”

“Vậy nên mọi người trước đừng nên tiến vào làm gì, cứ chờ bốn vị trưởng làng họp bàn xong thì sẽ thông báo cho tất cả mọi người sau.”

Tuy chúng yêu tinh tộc và luôn cả những tên lực lưỡng cũng khó hiểu không biết là vì sao, nhưng do bản tính thật thà vậy nên tất cả mọi người đều rất vâng lời mà không tiến vào rừng mỏng hái quả nữa.

Út muội gần một bên thấy lạ mà khiu mi, tiếp cô bỗng nhanh chân đi đến một chỗ khác nhanh tiến vào rừng mỏng khuất mắt tầm nhìn của mọi người.

- ---------...----------

Hội họp bốn vị trưởng làng tại một trại lớn, bên cạnh mỗi người cũng có vị phó làng hay gì đó tuổi cũng chẳng khác mấy với trưởng làng của bọn họ.

“Mọi người nghĩ thế nào.?” Trưởng làng khu vực phía Nam, cũng chính là người nghe được thông tin từ con trai lớn bỗng hỏi mọi người một câu như vậy.

Trưởng làng phía Đông híp mắt nói trước. “Nếu quả đúng là vậy thì nó sẽ rất có ích với yêu tinh tộc chúng ta đó...”

Trưởng làng phía Bắc thì vẻ có e ngại nói. “Nhưng người đó qua lời kể thì xuất hiện rất oanh động đó, vậy nên theo lão thì chúng ta chớ nên làm càn.”

Trưởng làng gương mặt phúc hậu tại vị nơi này cũng gật đầu đáp. “Lão làng Bắc nói đúng đấy.! Chúng ta không nên chỉ vì một chút lợi nhỏ mà phạm úy đến Nữ Thần.”

Trưởng làng phía Nam lại tỏ ra cứng rắn tiếp nói. “Con trai ta từng vài năm sống bên ngoài cùng Nhân Tộc, vậy nên nó cũng có chút ánh mắt nhìn người.”

“Mà con trai ta khi quan sát hết một đêm tình hình thì đã rõ ràng nữ nhân kia chỉ là một người bình thường sức lực yếu nhược mà thôi.”

“Cho nên... Cô ta không thể nào là người của Nữ Thần được đâu, không lẽ Nữ Thần anh minh lại chỉ phái đến một người bình thường như vậy đến đây giúp đỡ cho chúng ta sao, nói như vậy nghe thì có lí không đây.”

“Với lại số linh khí thanh thuần kia số lượng rất nhiều, nó đủ để cho bốn làng chúng ta có thể trở mình đấy.!”

Trưởng làng phía Đông ngay từ đầu thì đã chẳng tin vào việc Nữ Thần rồi, vậy nên lão rất nhanh cũng đồng ý ủng hộ lão Nam. Trưởng làng phía Bắc thì vẻ ngập ngừng một chút, ấy nhưng rồi lão cũng chấp nhận thuận theo chiều gió.

Trưởng làng tại đây thấy vậy liền rất không an tâm. “Không được.! Nếu có chuyện không hay xảy ra thì làng của lão sẽ bị lãnh đủ đấy. Các ông... ông... đây là xa lửa nên không sợ lửa nóng có phải không hả.?”

“Ấy... Lão đệ chớ giận.!” Lão Nam vẻ tinh ranh nói. “Chúng ta bốn vị nhưng chỉ có lão đệ là không đồng ý, vậy... lão đệ cứ việc mà đứng ngoài chớ chen vào chuyện này là được.”

“Không được...”

“Thưa cha.!” Cảnh tình gây cấn thì bỗng con trai lớn của của lão trưởng làng nơi đây bước vào. “Cha.! Mẹ ở nhà xảy ra chuyện không hay rồi.”

“Có chuyện gì.?”

“Nhanh lên thưa cha.! Mẹ e rằng đã không còn chịu nổi nữa rồi.”

“Cái gì.?” Đầu óc choáng váng vì toàn những chuyện kinh động, liền mê muội lão làng nhanh chân vội rời đi trước xem có chuyện gì.

Rất nhanh căn phòng chỉ còn lại ba lão Nam, Bắc, Đông. Một lão thấy lạ nên liền lên tiếng nói.

“Xem ra chuyện này còn chưa có xong được rồi.!”

“Ai bảo.?” Lão Nam lãnh mắt nhìn qua lên tiếng. “Không phải là dù thế nào thì cũng chỉ có ba chúng ta là được rồi hay sao.?”

“Hả... Không lẽ...” Lão Bắc, Lão Đông đều kinh ngạc hiểu ra gì đó.

“Mọi chuyện tiếp theo cứ để ba chúng ta giải quyết là được.!”

- ---------...----------

Thời gian lặng trôi êm đềm tựa như rất yên bình chốn thanh cảnh, ấy nhưng bóng tối bao trùm đêm đen hôm nay thì lại có chuyện không hay sắp xảy ra.

Tiên tử vẻ vẫn ngây ngô chẳng biết được điều gì sắp đến trên đầu mình, lúc này tiên tử vẫn đang ngồi cùng hồ ly nhỏ nhỏ to vui vẻ lắm.

“Yêu ly này.! Nói thật cho ngươi một chuyện nha.”

“Ô... ô...” Hồ ly nhỏ vẻ rất thích được bên cạnh tiên tử, vậy nên cái gì nó cũng là đồng ý hết.

“Thật ra...” Tiên tử bỗng ghé tai nói khẽ nhỏ xíu như sợ có người khác nghe được vậy.

“Thật ra ta là một nam nhân.!”

“Ố...” Sét đánh ngang tai, hồ ly nhỏ chết lặng mất vài giây. Tiếp nó bỗng ngã lăng ra đất lăn lộn không ngừng.

“Ố... ô... ô.....” Nhìn ra liền biết là nó đang cười sắp điên luôn rồi.

Tiên tử gương mặt phụng phịu đáng yêu vô cùng tỏ ra có chút giận dỗi, ấy rồi liền mắt nhìn ra cảnh trời đêm nhiều sao khẽ thở dài.

“Ta... còn nhớ rõ... Ta tên là... La Thần.!”

“Yêu ly này.!” Tiên tử bóng lưng vẻ rất cô tịch đến lạ. “Ta tỉnh lại chỉ luôn muốn che đi nổi niềm này của mình mà thôi.”

“Ô....” Hồ ly nhỏ ngâm khẽ dài một tiếng, hai mắt bỗng như chết lặng khi nhìn thấy rõ cái bóng lưng cô tịch đó.

“Yêu ly này.! Thật ra ta chỉ đang là cố vui mà thôi...” Tiên tử vẻ ưu tư khó thấy lúc này mắt long lanh trong đêm ngước mặt nhìn trời rất xa cách.

Hồ ly nhỏ bỗng sợ hãi điều gì nhanh chóng chạy đến nhảy lên vai nhỏ của tiên tử mà ngoan ngoãn đến lạ thường.

“Yêu ly này.!” Tiên tử đã quá quen chẳng quan tâm hồ ly nhỏ loạn động. “Thật ra La Thần ta là đang chờ đợi một thứ mà thôi.”

“Có lẽ là vài ngày... hoặc cũng có thể là vài tháng... Khi đến lúc thì ta nhất định sẽ không lưu luyến mà rời đi ngay.”

“La Thần ta ở Tân Đại Lục có nhiều lắm người nhà đang chờ đợi ta quay lại... Ta nhất định không thể tốn thời gian cho ở nơi này được đâu.”

“Yêu ly này.! Ngươi thấy không.? Rừng cây trái mọng rất nhiều, giàn nho nó cũng là rất ngon, đúng không.?”

Hồ ly nhỏ nghe hiểu tiếng người nào giờ, nên hiện rất thông minh mà im lặng chẳng dám mở miệng nói điều gì. Nó chỉ dám nhẹ chi trước vuốt nhẹ vai mềm của tiên tử tỏ vẻ rằng nó rất lưu luyến chẳng rời.

“Yêu ly này.! Những thứ này nó sẽ đủ cho ngươi mặc sức mà không sợ đói bụng rồi.”

“Ô... ô...” Khẽ ô... nhỏ nhẹ đáng thương, chi nhỏ cố bấu vai tiên tử như muốn nói xin đừng đi.

“Không được đâu.!” Tiên tử hiểu được hành động của nó chứ, ấy nhưng tiên tử là có chuyện thật chẳng thể ở lại đây được.

“Ở đó nếu ta không về kịp... muội ấy sẽ..... Vậy nên ta phải nhanh chóng quay về nhà thôi.”

“Cô là muốn về nhà.?” Bỗng một giọng nói phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của tiên tử.

Tiên tử không quay đầu nhưng cũng biết rõ đó là ai. “Cô Dận Âm tìm ta có việc gì sao.?”

“Cô hãy trả lời ta trước, có phải cô vừa nói là muốn về nhà.?” Tri Chu Dận Âm vẻ lãnh mắt nhìn chằm chằm lấy bóng lưng của tiên tử.

Thở trút xuống một hơi dài, tiên tử đáp. “Đúng vậy.! Ta sẽ đi về ngay khi có thể.”

“Tại sao.?” Tri Chu Dận Âm bỗng gằn giọng.

Tiên tử khiu mi một cái đáp. “Còn là tại sao nữa sao.? Không phải việc ta muốn về nhà thì cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường sao.?”

“Hừ... Nhu nhược.!” Tri Chu Dận Âm nhiếc răng. “Thật không ngờ... người mà Nữ Thần luôn nói đến lại chỉ là một nữ nhân vô dụng đến vậy.”

Tiên tử chẳng tức giận mải mai chi. “Đúng vậy.! Ta thật đúng là vô dụng.”

Tiên tử ánh mắt càng sầu nhớ về những chuyện không hay trước kia, cứ vậy lòng càng thêm trách móc tại bản thân quá vô dụng.

“Được thôi.!” Tri Chu Dận Âm lời nói sắc bén, một tay rút ra đen tuyền sắc nhọn nanh vuốt sắc lẽm.

“Muốn động thủ sao.?” Tiên tử chẳng quay đầu ấy nhưng dường như tất cả đều là ở trong mắt tất cả.

“Hừ... giả thần giả quỷ.! Cô thì là Hắc Kỳ Lân kinh thiên hãi tục gì chứ, rõ ràng ngay khi cô đến thì ta đã nhìn ra cô chỉ là một nữ nhân bình thường.”

“Ở đó mà còn dám trêu đùa với bọn ta nữa sao.! Đi chết đi...” Tri Chu Dận Âm quả thật tàn độc, dứt lời liền vung nanh vuốt muốn một phát cắt đầu tiên tử.

Hồ ly nhỏ kinh hãi phóng lên nhắm nghiền mắt vì sợ chết, ấy nhưng nó cũng là đủ can đảm mà quyết đỡ cho tiên tử một nhát tử mạng.

“Bang....” Một âm thanh lớn chấn động của binh khí va vào nhau.

Hồ ly nhỏ tim thình thịch mở mắt thấy rõ nanh vuốt sắc lãnh chỉ còn cách mình một chút nhỏ.

Bình tình ngước lên hồ ly nhỏ lại thấy đó là một cây thiết bản xù xì cứng rắn đón chặn nanh vuốt của Tri Chu Dận Âm.

“Cô không thích cô ấy thì cứ việc rời đi.! Hà cớ gì phải làm như vậy.?” Người đến chẳng ai khác mà chính là Tinh Y Sư gương mặt hốc hác quỷ bệnh, tai dài nhận biết Yêu Tinh Tộc.

“Y Sư cô muốn ngăn ta.!” Tri Chu Dận Âm lạnh như băng trừng mắt.

“Hừ... Ngăn cô thì thế nào.!” Dứt lời Tinh Y Sư vung thiết bản mạnh một phát hô.

“Phong Bạo......” Lập tức ma pháp động mình vận chuyển hút mạnh bay Tri Chu Dận Âm ra ngoài.

Tri Chu Dận Âm từ tầng hai thủy đình văng xuống chẳng vừa liền xoay mình đáp đất lành lặng lạnh mắt nhiếc răng nói.

“Được thôi.! Cứ xem như hôm nay Y Sư cô và ta so tài một chút đi.”

“Này.! Hai cô làm gì vậy.?” Huyết Lưu Tinh bỗng ngắt lời lên tiếng hỏi.

“Hừ...” Tri Chu Dận Âm lạnh lùng liếc xéo. “Huyết Quỷ cô là muốn bảo vệ cho nữ nhân kia luôn có phải không.?”

“Hử...” Huyết Lưu Tinh bỗng lạnh lẽo sắc lãnh. “Hình như Âm Ma cô là muốn động đến người đó thì phải.?”

“Phải rồi sao.?” Tri Chu Dận Âm tức giận mù quáng. “Từ khi cô ta đến đây thì chỉ biết nằm yên bất động suốt liền ba ngày, từ đầu nhìn vẻ có chút đáng thương một chút nhưng...”

“Nhưng cô ta trong lòng là có bao giờ chịu nghĩ qua cho chúng ta chưa.? Cô ta có bao giờ là nghĩ muốn ở lại nơi này chưa.?”

“Hả.? Là ý gì.?” Thủy Yên Tinh trên tay con bạch tuộc quen thuộc vừa đi đến nghe vậy thì liền thẫn người buông tay. “Âm tỷ.! Tỷ nói... nói là cô ta muốn đi phải không.?”

- ----------...----------

Vòng rừng mỏng quanh hồ nước nơi thủy đình, lúc này bỗng có rất... rất nhiều chúng yêu tinh tộc đang giàn trần chuẩn bị xông vào bên trong nơi hồ nước.

Cung tên, nỏ đá, thạch hỏa, vũ khí thô sơ nhưng độ nhiều thì không thể xem thường. Dẫn đầu không ai khác chính là con trai lớn của lão Nam.

Út muội cả ngày quan sát lúc này cũng chưa dám vọng động gì, bỗng nhị tỷ của cô xuất hiện bên cạnh lên tiếng.

“Út muội.! Tình hình không ổn.”

“Có chuyện gì.?” Út muội không hiểu sao bỗng thấy chút lo lắng.

“Yêu Tinh Tộc ba làng hợp kích xuất động cùng vũ khí muốn tiến vào nơi này.!”

“Vũ Khí.?” Út muội tròn mắt. “Bọn họ muốn làm gì.?”

“Không biết.! Chỉ được bảo là hôm nay sẽ tiến vào gặp người ở trong này thôi.”

“Gặp người sao còn mang theo vũ khí.?”

Về cái này thì chính nhị tỷ cô ấy cũng chẳng rõ sao bọn họ lại làm như vậy nữa. Bỗng lúc này có một người lên tiếng cắt ngang nói.

“Cái này ta biết.!” Không ai khác chính là con trai thứ hai của trưởng làng nơi đây.

“Huynh biết.?” Út muội lo lắng quên luôn hỏi sao hắn lại đến đây.

“Tiên nữ thủy đình có rất nhiều hắc thạch linh khí rất tinh thuần.! Vậy nên lòng tham của vài người đã trỗi dậy.”

“Cái gì.?” Út muội chấn kinh. “Nhưng bọn họ chẳng lẽ không sợ mạo phạm Nữ Thần.?”

“Trưởng làng phía Nam có con trai có mắt nhìn người đã nói rằng người đang tại ở thủy đình chỉ là một nữ nhân Nhân Tộc bình thường.”

“Sao có thể.! Bọn họ có phải là bị điên rồi không.?” Nhị tỷ cũng sững sờ trước tin tức này.

“Thiên không Vân Sắc, cánh lớn rực lửa, bọn họ cũng nói chỉ là do một điểu thú chuyên dùng di chuyển của Nhân Tộc thôi.”

“Không thể.!” Út muội bất kham. “Bọn họ đây là muốn chết hết có phải hay không.?”

“Huynh lớn của ta cũng bị lợi nhỏ mà mù mắt rồi, hiện đã giam lỏng cha ta ở lại trong làng. Cha ta thấy không ổn liền bảo ta âm thầm đến báo cho người ở thủy đình trước một tiếng.”

“Trưởng làng bị giam.?” Út muội và nhị tỷ thật rất sốc trước tình hình lúc bấy giờ.

“Hai cô nhanh trước quay lại đi.! Ta sẽ nhanh chóng bơi đến thủy đình một chuyến đây.”

“Ầm... Ầm... Ầm...” Chấn động cắt ngang tất cả.

“Đã đánh rồi.?” Út muội kinh ngạc thất kinh.

Nhị tỷ nhanh mắt hơn nhìn về thủy đình lên tiếng. “Không phải.! Đó chính là do bốn hộ vệ của người đó.”

Nam nhân yêu tinh cũng nhìn qua khó hiểu. “Sao họ lại đánh nhau lúc này.?”

“Ai mà biết được.!” Nhị tỷ cũng chẳng biết chuyện gì.

“Không được.! Ta phải nhanh đi báo cho họ mới được.” Dứt lời nam nhân yêu tinh liền lao mình xuống nước bơi nhanh.

Út muội im lặng một lúc bỗng nói. “Nhị tỷ.! Tỷ quay lại báo với tam tỷ mau cùng đem đại tỷ rời khỏi làng ngay đi.”

“Hả.! Còn muội thì sao.?” Nhị tỷ kinh ngạc.

“Muội sẽ cùng đi gặp người đó đây, thời gian gấp gáp muội muốn nhanh đi cầu người đó cứu giúp cho đại tỷ.”

“Nhưng....” Nhị tỷ còn chút do dự.

“Nhanh đi tỷ.! Không còn nhiều thời gian nữa đâu.” Út muội dứt lời cũng nhảy xuống nước bơi nhanh.

Nhị tỷ biết đã không thể nào cản được Út muội nữa, vậy nên cũng nhanh quay đầu rời đi ngay lập tức.

- ---------...----------

Trưởng làng tại vị nơi đây hiện đang bị giam lỏng trong chính lều trướng của mình, Lão hai mắt tức giận nhìn đứa con trai lớn nói.

“Ngươi đã được bọn họ hứa những gì rồi hả.?”

“Thưa cha chớ giận.!” Tên con trai vẫn bình thản đáp. “Con trai lớn trưởng làng Nam quả thật ánh mắt không sai đâu, vậy nên xin cha cứ yên tâm đi.”

“Nghịch tử.!” Trưởng làng càng thêm tức giận. “Rốt cuộc là bọn họ đã nói cho ngươi những gì hả.?”

“Cũng không gì.!” Y vẫn rất thản nhiên. “Con đây cũng chỉ là muốn tốt cho làng mình mà thôi, còn có con trai người đây cũng đã lớn rồi.”

“Cũng lớn rồi.?” Trưởng làng khiu mi ngẫm nghĩ một chút thì bỗng hai tay run rẩy kịt liệt vì chấn kinh. “Ngươi.... ngươi.... đây là có phải điên rồi hay không Hả...”

“Bốp...” Trưởng làng tức giận đứng bật dậy giáng một bạt tay mạnh vào người con trai lớn mà ông luôn yêu thương ngày nào.

“Cha...” Đau rát da, hắn cũng giận dỗi nói. “Cha già hồ đồ rồi, việc này tốt nhất cha cũng đừng có xen vào làm gì.!”

Dứt lời hắn liền bước nhanh ra ngoài, trưởng làng vẫn rất giận tột cùng hô rống phía sau.

“Đứng lại... Nghịch tử ngu xuẩn đứng lại cho ta.... Khụ... khục... khục...”

Tuổi già yếu sức trưởng làng liền tức giận ho khan rất kịt liệt, lão bà yêu tinh của trưởng làng thấy vậy chỉ biết lo lắng.

“Ông có sao không.?” Lão bà tay già thương lão nhân mà nhanh tiến lên đỡ lấy.

- ---------!!!----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.