Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 192: Chương 192: Tiên Tử Mỹ Nhân




Màn đêm ngày thứ ba kể từ Tiên Nữ Giáng Thế, bầu trời Kinh Hồng Vân Sắc hiện đã nhạt nhoà chẳng còn lại bao nhiêu. Út muội vẫn như hôm trước, hôm nay cô ấy cũng là lặng lẽ đứng bên bờ hồ nước trông đợi một điều gì đó.

“Út muội.! Trời đã trễ lắm rồi, chúng ta quay lại thôi.”

“Nhị tỷ.! Muội muốn ở lại thêm một chút nữa.”

Nhị tỷ chỉ biết khẽ nhẹ lắc đầu thở dài. “Người đó có lẽ sẽ không xuất hiện hôm nay đâu.”

“Muội biết.!” Út muội hốc hác gầy gò hai mắt khuyết sâu thăm thẳm vẻ rất cô liêu, mắt nhìn hồ nước ngấn lệ trào. “Yêu Tinh Tộc... Chúng ta cùng người đó...”

“Ầm... Ầm... Ầm...” Bỗng hồ nước động mình, nước cuồn cuộn bị tách rời.

Liền tiếp một ốc đảo nho nhỏ từ phía dưới lòng hồ mọc lên ngay giữa, khiến cho Út muội hai mắt bỗng trân lên nhãn cầu khởi sắc.

Mái ngói đen tuyền, cửu trụ kim sắc chống đỡ hai tầng rộng rãi, một ngôi đình mát sừng sững giữa hồ được mọc lên. Khoảng thừa xung quanh ốc đảo thảm cỏ xanh tốt một màu rất tươi, vài cây hoa đào nở rộ một màu hồng phấn rực rỡ.

Cánh hoa nhẹ đưa trong gió, giàn nho tím liệm gần đó kết trái từng chùm rất thích mắt. Đình mát hai tầng trên tầng hai có một vị tiên tử hai mắt khẽ nhắm, tay mềm khẩy đưa trong gió tựa đang vũ khúc.

Hồ nước váy bẩn vạn năm huyễn hóa một màu xanh thanh thuần trong như ngọc lệ, xung quanh bán kính một dặm xung quanh hồ cũng cây lá xanh tốt đan hoa không ngừng khởi sắc huyễn sinh.

Út muội cùng nhị tỷ trong lòng cực đại chấn kinh trước sự thay đổi không thể tin nổi này. Nào là cây xanh, nước trong, gió mát đan hoa, toàn bộ đều là những thứ mà bọn họ chưa từng được thấy qua bao giờ.

“Nhị tỷ.! Hoa.... Đó có phải là hoa như lời Đại tỷ từng kể qua không... Nó... nó thật đúng là rất xinh đẹp như lời của tỷ ấy nói.”

“Út muội.! Cây lớn này... Cái này... cái này chắc đúng rồi a....”

Út muội nước mắt rơi xuống ngước nhìn Tiên tử phía xa. “Người đó... Người đó rất giống với truyền thuyết về Nữ Thần.”

“Út muội.! Có quả... Muội xem.! Cái cây này nó còn có cả quả nữa.”

Nhị tỷ cùng Út muội đứng bên bờ toàn cây xanh vốn chưa từng có thể ngờ được nó có thể xuất hiện ở chốn này. Nhị tỷ ngơ ngác vui thích tim nhỏ rung động trước sự kì tích, Út muội chăm chăm chẳng rời khỏi tiên tử.

Tiên tử sau một hồi động thân, một giọt mồ hôi khẽ lăng qua mặt mềm, nhanh tay nhẹ lau qua bỗng mở mắt tiên nữ mĩm cười xinh đẹp tuyệt mĩ muôn phần.

“Quá mệt rồi.! Ta đây đúng là đã quá xem thường cái Hồng Hoang Đại Pháp này rồi a...”

“Ô... ô... ô...” Một con hồ ly nhỏ bỗng từ dưới nhảy nhanh lên vai tiên nữ, miệng cứ liên hồi ô.. ô... những lời chẳng ai có thể hiểu được.

Tiên nữ nhẹ cười vuốt đầu nhỏ hồ ly. “Ngươi thích sao.?”

“Ô... ô... ô...” Hồ ly đầu nhỏ gật gật vẻ rất ưa thích.

Tiên nữ tiếp hít lấy một hơi thật sâu cái không khí rất trong lành nơi đây, kiển chân tiên nữ tiến đến giữa ngôi đình.

Một giường ngọc thạch vãi mềm tinh xảo, lụa trắng từ trên trần nhà buôn thõng từng đường nhẹ đưa vì không khí mát lạnh.

Tiên nữ vẻ mặt rất mệt mỏi nhanh ngã lưng khẽ nói. “Hồ ly ngươi cứ chơi đi.! Ta cần phải nghỉ ngơi một chút...”

Dứt lời liền thiếp đi lập tức, hồ ly nhỏ ô.. ô.. tiến đến cạnh khẽ chạm vào gương mặt tuyệt mĩ kia, trong lòng nó thì là một dòng suy nghĩ lưu luyến khó tả.

Tiên nữ tỷ tỷ.! Tỷ là đến nơi này vì chúng sinh ở đây sao.? Tỷ biết không, nơi này nó rất nguy hiểm, một mình tỷ thì biết phải làm sao đây.

Hồ ly thần thức khẽ mềm lòng trước tiên nữ đẹp tựa hoa, bỗng ngay lúc này từ dưới hồ nước bắn lên bốn bóng hình.

“Bùng...” Nước văng cao, liền xuất hiện chính là Tứ Nữ yêu quái.

“Ô hô... Hồ ly nhỏ ngươi cũng biết suy nghĩ nữa cơ à.!” Thủy Yên Tinh tiểu muội muội Thú Tộc bán nhân tỏ vẻ rất ngạc nhiên với hồ ly nhỏ.

“ô.... ô...” Hồ ly nhỏ bỗng rất sợ hãi trước bốn yêu quái này, liền rung rẩy dữ dội vội lui lại sát cạnh tiên tử không rời.

“Ồ cũng biết sợ nữa cơ đấy.!” Huyết Lưu Nghi vẻ đáng sợ thích thú nhìn con thú nhỏ đáng yêu tiểu hồ ly.

Thủy Yên Tinh tiếp lại buông lời. “Tỷ.! Hay là chúng ta bắt nó đem ăn đi.”

“Được đó.! Nhìn thì có vẻ cũng ngon lắm đó nha.”

“Ô.... ô....” Hồ ly nhỏ tim nhỏ giật thót, liền nhanh chui vào tay áo rộng nữ phục của tiên tử hòng muốn chốn luôn ở trong đó cho lành.

Tinh Y Sư vẻ chỉ nhìn thoáng qua chứ không lên tiếng gì, Tri Chu Dận Âm thì vẻ đại tỷ lên tiếng ngăn lại.

“Được rồi.! Hai muội đừng có mà hù dọa nó nữa.”

“Xì...” Chu mỏ bĩu môi, Thủy Yên Tinh chỉ đành phải bỏ qua trêu chọc hồ ly nhỏ.

Tri Chu Dận Âm tiếp nhìn sang Tinh Y Sư lên tiếng. “Tinh Y.! Cô thấy người này như thế nào.?”

Tinh Y Sư mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mới lên tiếng đáp. “Hình thức vẻ ngoài rất giống với nữ thần, nhưng...”

Tri Chu Dận Âm chen lời. “Nhưng qui mô nhỏ hơn nhiều đúng không.?”

“Đúng vậy.!” Tinh Y Sư mắt nhìn quanh cây lớn xung quanh bờ hồ tiếp. “Với lại điều quan trọng là cách làm của cô ta không giống với nữ thần.”

“Đúng vậy a...” Huyết Lưu Nghi cũng lên tiếng. “Nữ Thần thì là thật mười phần huyễn hóa ra nhân sinh, nhưng cô ta thì lại chỉ khiến vật có sẵn nhảy vọt lớn lên được mà thôi.”

“Đúng a...” Thủy Yên Tinh nhanh chóng cũng nói. “Hạt giống là của chúng ta đưa, cô ta cũng không thể làm được như nữ thần được.”

Tri Chu Dận Âm cũng không biết phải làm sao. “Chẳng rõ cô ấy có thể gánh nổi trọng trách hay không nữa.?”

Tinh Y Sư cũng lòng bắt an. “Người mà nữ thần nói sao lại chỉ là một cô nương yếu đuối như vậy đây.”

“Ưa...” Thủy Yên Tinh đồng ý kiến. “Cô ấy đúng quả là yếu thật.!”

Huyết Lưu Tinh thì lại bỗng nói. “Các cô không thích thì cứ việc rời đi thôi.!”

“Còn cô.?” Tri Chu Dận Âm sắc lạnh hỏi ngược.

“Ta sao.?” Huyết Lưu Tinh bỗng hai mắt còn lạnh hơn, lập tức khoảnh khắc vui đùa trước đó hoàn toàn giống như chỉ là một màn tưởng tượng vậy.

“Ta sẽ đi theo cô ta.!”

Tri Chu Dận Âm, Tinh Y Sư, Thủy Yên Tinh cả ba liền rất kinh ngạc bởi sự quyết đoán khó có thể giải thích của Huyết Lưu Tinh.

- ---------...----------

“Út muội.! Xem ra hôm nay chúng ta hãy quay lại thôi.” Nhị tỷ bên bờ hồ cùng với Út muội mắt nhìn đình lầu ốc đảo giữa hồ chỉ biết hôm nay khó cầu.

“Nhị tỷ.! Từ khi nào trong hồ này lại có bốn người mạnh mẽ kia vậy chứ.?”

“Không biết được.! Âu chắc là do tiên nữ xuất hiện mà có đi.”

Chỉ biết hôm nay cũng khó cầu gặp được tiên nữ, Út muội lại ngậm ngùi ngoái đầu chậm rãi bước từng bước rời đi.

Gần đó ven hồ sau một gốc cây lớn thấy có một tên nam nhân Yêu Tinh Tộc cũng là một màn chấn động trân mắt.

“Người đó... thật sự là Nữ Thần.!”

- ---------...----------

Thời gian thoáng trôi, khi trời vẫn còn chưa có sáng hẳn. Ốc đảo lúc này thấy có bốn vị yêu quái đang đảo mắt xung quanh canh phòng rất cẩn mật.

Mà họ đang canh gác vẻ rất chi là quyết tâm ghê gớm lắm, bởi lẽ việc họ đang canh gác lúc này nó chính là một việc cực kì quan trọng lắm.

Nói trắng ra thì là bọn họ đang tim nhỏ chấn kinh vì sự việc khó lường của tiên tử khi vừa mới tỉnh dậy kia.

Nước hồ mát lạnh trong suốt khẽ động, tiên tử hiện vui vẻ bơi lội cùng với hồ ly nhỏ rất thích thú.

“Ha... ha... ha...” Tiên tử cười lớn đẹp vạn phần chúng sinh, tay mềm thì trêu chọc bụng nhỏ tiểu hồ ly.

“Ha... ha... ha....”

“Ô.... ô.... ô....” Hồ ly nhỏ đáng thương vùng vẫy dữ dội muốn bỏ chạy thật xa.

“Hồ ly ngươi nghịch ngợm.! Đã bảo là ta muốn tắm rửa mà ngươi cũng muốn đòi đi theo làm gì a... ha... ha... ha...”

“Ô... Ô... ô....” Hồ ly nhỏ yếu sức chỉ đành biết bó tay chịu trận chọt lét của tiên tử.

Ấy nhưng ngay lúc này thì bỗng hồ ly liền may mắn thay, bởi nó vô tình đã vùng thoát ra được rồi. Liền nó một hơi thật sâu nhanh chóng lặng xuống mất tăm.

“A... Hồ ly ngươi mà cũng biết lặng á...” Tiên tử ngạc nhiên vô cùng, cũng nhanh một hơi lặng xuống đuổi theo.

Ấy nhưng bởi màn đêm chưa hết, bình minh còn chưa ló dạng, cho nên là tối lắm chẳng thấy gì cả. Vậy nên Tiên tử chỉ đành biết hai tay vờ vạng lung tung dưới nước mà thôi.

“Ưm...” Tiên tử chìm lặng một hồi thì cảm nhận được một thứ gì đó bám lấy mặt mình.

Nghĩ bụng là hồ ly trêu đùa vậy nên tiên tử liền nổi lên mặt nước nhanh tay bắt lấy kéo ra.

“Oa.... Không phải hồ ly a....” Tiên tử kinh ngạc khi thấy đó nào đâu có phải là tiểu hồ ly.

“Có chuyện gì.?” Trên ốc đảo bốn yêu quái cũng vội lên tiếng hỏi thăm.

“Ô... ô... ô...” Hồ ly nhỏ gần cạnh tiên tử cũng ô... ô... ngạc nhiên.

“Bùng... Bùng... Bùng... Bùng....” Tiếp Tứ Nữ yêu tinh lập tức lao mình xuống cạnh tiên tử muốn bảo vệ chuyện chi.

Trái lại với tất cả sự lo lắng của mọi người, tiên tử lại tiếp hô vang. “Oa... Bạch tuộc a... Hồ nước ngọt mà cũng có Bạch tuộc a... Oa... Bạch tuộc lớn quá a....”

“Ể....” Tứ Nữ yêu tinh tám mắt trợn tròn trước sự tình quá đỗi là ngây ngô đến ngọt ngào kia của tiên tử.

Tiên tử vẻ rất vui thích nắm chặt con bạch tuộc lớn cười khúc khích. “Oa... Nướng lên chắc ngon lắm a...”

“Ồ... ồ...” Hồ ly nhỏ cũng là ngây ngô gật gật đầu.

“À... à...” Tứ Nữ yêu tinh cũng chỉ biết ù òa đồng tình.

“Ủa.... Bốn yêu quái các cô sao lại xuống đây rồi.” Tiên tử kinh ngạc. “Không phải nói là nhất định không chịu tắm chung sao.?”

“Hừ... Là tại ai a....” Khẽ nhỏ nhiếc răng Tri Chu Dận Âm buông lời.

“Là do ta sao.?” Tiên tử rất nhanh hiểu được. “À... à... Xin lỗi... xin lỗi a...”

“À... Mà ta vừa mới bắt được con bạch tuộc lớn nè.!” Tiên tử lại nhanh chóng gương mặt ngây ngô xinh đẹp nói. “Chúng ta cùng nướng nó ăn đi.”

“Đúng là có chút lớn thật.” Thủy Yên Tinh nhanh nhất lấy lại được vẻ bình thường tiếp đáp lại tiên tử. “Để ta đi đốt lửa cho.”

“Tốt a...” Tiên tử tiếp lại mĩm chi cười xinh giết chết người nữa rồi.

Ven hồ lúc này bỗng lại thấy có một nhóm người Yêu Tinh Tộc không biết đã bao lâu rồi ở nơi này nhìn hết tất cả mọi chuyện vào mắt. Lúc này tên cầm đầu trong nhóm bỗng lãnh mắt khẽ nói.

“Nữ thần gì chứ.! Xem ra cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối có bốn hộ vệ mạnh một chút mà thôi.”

Một tên gần bên bỗng thất kinh nói. “Này... Ngươi đây là có ý gì vậy.?”

“Đúng đó.! Xem ra thì ngươi có ý gì hay rồi phải không.?” Đồng bọn quả thật quá hiểu bằng hữu, liền chỉ một cái liếc mắt thì cũng đã hiểu ý nhau rồi.

“Cũng không gì.! Chỉ là các ngươi có để ý hay không ngôi thủy đình đó có điều đặc biệt.?”

“Là gì vậy.?” Đồng bọn đều tỏ ra rất tò mò.

“Hừ... Ngu ngốc.!” Buông một câu khinh miệt, hắn mới tiếp nói. “Hắc thạch đen tuyền làm mái kia nó có linh lực rất thanh thuần hiếm có đó.”

“Ồ...” Vẻ hiểu được, ấy nhưng rồi bỗng. “Cái gì.... cái... cái... gì... a...”

“Hừ... Hiểu rồi sao.?” Tên cầm đầu vẻ nham hiểm. “Nữ tử kia liếc mắt thì biết chỉ là một nữ nhân bình thường yếu đuối mà thôi, ấy vậy mà lại có nhiều linh thạch đến như vậy, quả thật quá bất công rồi.”

“Ờ... ưm... ưm...” Đồng bọn đều rất đồng tình. “Vậy ngươi đây là muốn cướp của bọn họ à.?”

“Cướp.!” Tên cầm đầu cười giễu mỉa mai. “Bọn họ mà cũng xứng ta ra tay sao.?”

“Hả.! Vậy... vậy là ý gì a...” Khó hiểu đồng bọn ngây ngô hỏi.

“Hừ... Chốn này sớm muộn gì cũng là do ta quản thôi.!” Tên cầm đầu vẻ rất ung dung quay người chuẩn bị rời đi. “Đến lúc đó không phải mọi thứ nơi này nó sẽ thuộc về ta hay sao.”

“Oa... Ngươi đây... là....” Đồng bọn quả thật kinh hãi, tiếp một tên lại lên tiếng. “Nhưng cha ngươi vẫn còn...”

Nhanh ngắt lời, tên cầm đầu nói. “Ta sẽ có cách.!”

Một câu không đâu liền hắn lập tức rời đi ngay, đồng bọn thì cũng chẳng hiểu rõ vội vàng cũng rời đi theo sau.

- ---------...----------

Tiên tử cùng mọi người hiện đang cùng mọi người quay quần bên ngọn lửa cháy đỏ, trên tay là con bạch tuộc lớn tiên tử giữ chắc không buông tay.

“Được rồi.! Giờ thì nướng nó thôi.” Thủy Yên Tinh nhanh lên tiếng khi thấy đống lửa đã cháy đủ.

“À... à...” Tiên tử vui vẻ nhanh tay kéo lên con bạch tuộc lớn nhìn nó một lần nữa.

“Bang....” Trí óc tiên tử bỗng chấn kinh vụn vỡ khi mà...

Khi mà tiên tử mắt nhìn thấy bạch tuộc nó lúc này hai mắt tròn lớn lệ trào than ôi rất cô tịch, dòng lệ chảy dài khiến tim nhỏ tiên tử càng thêm rất chấn động.

Thấy tiên tử cứ nhìn hoài con bạch tuộc, Huyết Lưu Tinh nhanh trí hỏi. “Cô là có chuyện gì sao.?”

Mọi người và hồ ly nhỏ cũng đều rất ngạc nhiên quay sang nhìn lấy tiên tử khó hiểu là có chuyện gì.

Tiên tử chẳng quan tâm mà lại đầu óc chỉ chìm vào sự buồn thảm lệ nhòa kia, tiên tử bỗng cảm thấy tim mình đau lòng khẽ nhẹ nói.

“Ngươi khóc sao.?”

Bạch tuộc dường như hiểu được lập tức ngẩn đầu nhìn lấy tiên tử vẻ rất cầu xin được sống, tiên tử thì cũng kinh ngạc tâm khảm chứng kiến cảnh tình.

“Ngươi hiểu được ta nói sao.?”

Bạch tuộc dùng vòi dài nhẹ trường vòng quanh tay nhỏ tiên tử như cố nói rằng nó hiểu, còn có nó cũng không ngừng ve vuốt tay mềm như rằng su nịnh hãy tha cho nó.

Tiên tử từng khắc đều có thể cảm nhận được rõ ràng cái sự đáng thương kia, chùng lòng tiên tử chẳng nỡ nào có thể tiếp tục.

“Ừm... Ta sẽ không nướng ngươi nữa đâu.!”

Dứt lời tiên tử đứng lên tiếp bước đến hồ nước nhẹ nhàng hạ xuống bạch tuộc, nhẹ mĩm cười tiên tử nói.

“Ngươi đi đi....” Tiên tử một tay vẫy tay ý bảo nó hãy trở về với nước đi.

Bạch tuộc thật chẳng dám tin cứ trân mắt nhìn lấy tiên tử mất một hồi khá lâu, bạch tuộc nó vòi mềm gạt lệ ô... ô... hướng tiên tử như muốn nói gì đó.

Tiên tử chẳng hiểu, tiếp ngồi xuống nhìn nó. “Sao vậy.! Sao lại không đi đi.?”

“Ô... ô.... ô....” Bạch tuộc lại tiếp tục ô.. ô...

Tiên tử thấy dễ thương vô cùng, liền nhẹ tay vuốt vuốt đầu nhỏ của nó phì cười rất đáng yêu xinh đẹp.

“Ô....” Bạch tuộc chẳng biết nói hay nghĩ gì mà liền chỉ thấy ô.. kéo dài vẻ rất chấn động.

“Hừ... Háo sắc.!” Thủy Yên Tinh bỗng nhiên lên tiếng. “Nó nói cảm ơn với cô thôi, còn những cái khác thì cô không cần biết thì hơn.”

“Hả.! Nó còn biết nói cảm ơn sao.? Oa.... giỏi quá đi a....” Tiên tử mĩm cười rất tươi tay nhẹ vỗ đầu nhỏ bạch tuộc.

Được một lúc thì tiên tử mới chịu buông tay mà đứng lên. “Ngươi đi đi.!”

Bạch tuộc được tự do ấy nhưng mà chẳng hiểu sao nó cứ lưu luyến mãi chẳng chịu rời đi ngay, chỉ khi nó cảm nhận được một luồng khí lạnh toát nào đó do Tinh Y Sư phát ra thì mới đành chịu chấp nhận mà rời đi lặng xuống hồ nước.

Tiên tử sau một hồi quay lại ngồi cùng với mọi người thì trong lòng có một chút khó xử ấp úng nói.

“Hay... hay... hay là ăn nho đi... được không.?”

“Hừ...” Tri Chu Dận Âm vẻ chẳng hiểu sao bực bội quay đầu.

“Nho... nho nó cũng ngon mà....” Tiên tử than thôi dễ thương đến vô cùng.

“Ô... ô... ô...” Hồ ly nhỏ hiểu chuyện đến cạnh ôm lấy cánh tay tiên tử vẻ an ủi không sao.

Huyết Lưu Tinh yêu nữ kia thì hiện mắt vẫn tròn xoe với cái tính tình lạ thường của tiên tử, liền lúc này cũng nhỏ nói.

“Cô ta đẹp vậy mà lại có bệnh a...”

“Bệnh cũng không nhẹ đâu.!” Thủy Yên Tinh cay đắng dậm thêm một câu khẳng định.

Tiên tử đáng thương chỉ biết co mình chịu trận sự ghẻ lạnh của mọi người, đáng thương là vậy ấy nhưng chỉ duy có một thú nhỏ hồ ly là đồng tình an ủi.

Tiếp trời chẳng mấy chốc thì bình minh cũng đã ló dạng, ấm áp nắng vàng dần hiện soi sáng cảnh tình tựa tiên cảnh chính do tiên nữ nào kia đã làm ra.

Lẽ bóng đáng thương tiên tử trốn ở một góc trên tầng hai thủy tạ co mình hạ thấp nằm xấp dưới sàn thạch đen mát với hồ ly nhỏ. Trên tay đầy ắp những quả nho nhỏ mộng nước, miệng nhẹ ngậm một quả nói.

“Nho cũng ngon lắm mà....”

“Ô.... ô... ô....” Hồ ly nhỏ ô... ô... vẻ rất đồng ý với tiên tử.

Cảnh sắc thật khó có thể tin sẽ có a... Một người một thú cứ vậy lại tiếp tục ăn nho a...

- -----------!!!------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.