Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 182: Chương 182: Đời không còn gì Luyến tiếc (1)




Từ Kha hiểu rất rõ năng lực của bản thân, mà sức lực của một người cũng chỉ có giới hạn, không thể lo liệu chu toàn tất cả mọi thứ được.

Có Mạnh Hồn thì đồng nghĩa với việc cậu có thể thoát ra khỏi cái đống việc lặt vặt kia để dành thêm thời gian nghiên cứu sách vở.

Dù nhà họ Liễu không phải là sĩ tộc hàng đầu nhưng số sách vở mà bọn họ cất giữ lại khá phong phú. Đối với Từ Kha mà nói, số sách vở đó từng là những thứ mà cậu không thể tưởng tượng được.

Trước kia, chỉ có một cuốn sách mà cậu đã yêu thương nó như báu vật, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Bây giờ khi đứng trước cả kho “báu vật” thế này mà cậu lại phải lãng phí sức lực vào những thứ không phải là sở trường của mình, làm sao mà không đau lòng cho được?

Bây giờ thì tốt rồi, có Mạnh Hồn tiếp quản một phần việc, Từ Kha vui còn không kịp nữa là, hơi đâu mà để ý đến mấy câu trêu ghẹo của lang quân nhà mình.

Nhưng mà…Từ Kha vẫn cảm thấy khó hiểu, lang quân nhà mình thu phục được Mạnh Hồn từ lúc nào vậy?

Mặc dù biết bản lĩnh lôi kéo dụ dỗ của lang quân nhà mình rất mạnh nhưng Mạnh Hồn cũng là người từng trải, tại sao lại dễ bị dụ như thế?

***

Nhân lúc Mạnh Hồn đi sắp xếp người của mình, Khương Bồng Cơ liền liếc Từ Kha: “Sao lại nhìn ta với cái ánh mắt đó?”

Từ Kha cảm thán: “Bản lĩnh thuyết phục người khác của lang quân quả là không ai bì nổi. Chưa được bao lâu mà vị Đô úy này đã bị lang quân thu phục rồi… thật đúng là binh quý ở thần tốc, nhanh đến nỗi Kha còn không kịp phản ứng.”

Cho dù có là quản sự, cậu cũng cần có thời gian để sắp xếp mọi việc ổn thỏa chứ?

Mạnh Hồn làm “tổng giáo đầu” thì chỗ ở cũng phải rộng rãi, nếu không ít nhất cũng phải sạch sẽ gọn gàng.

Những gia đinh mua đợt trước đã được phân thành từng đội, bọn họ cũng quen với những người cùng nhóm của mình. Giờ Mạnh Hồn đột ngột mang theo thuộc hạ đến, nếu như không xử lý chu toàn để xảy ra hiềm khích nội bộ thì làm thế nào?

Mà chưa tính đến những cái đó, cậu còn phải sai người đi chuẩn bị chuyện quần áo, chăn đệm, rồi còn phải dặn phòng bếp làm thêm cơm tối...

Khương Bồng Cơ nghe xong khóe miệng giật giật, Từ Kha nói như thể cô đã làm gì Mạnh Hồn vậy.

“Này chắc là duyên số trời định rồi, cũng giống như chuyện ta gặp được Hiếu Dư ấy, ông trời cũng cho ta gặp được Mạnh Hồn.”

Từ Kha câm nín nhìn Khương Bồng Cơ, sau đó đè thấp giọng nói: “Giờ Mạnh giáo đầu đã quy thuận rồi vậy thì chẳng phải Mạnh Lượng cũng…”

“Đúng thế, lấy được thư viết tay của hắn rồi.” Khương Bồng Cơ chợt nhếch môi cười, “Cái tên Mạnh Lượng đó… ha ha, cũng may là lúc đi đầu thai hắn tinh mắt, bằng không thì với cái đầu đó của hắn, không biết có sống được đến lúc trưởng thành không nữa!”

IQ thấp đến đáng thương!

Sinh được thằng con IQ thấp lại còn nuôi nó thành thứ rác rưởi thế này, cha mẹ Mạnh Lượng cũng thật giỏi.

Từ Kha hỏi: “Không biết lang quân đòi bao nhiêu lương thực?”

“Khoảng hơn 500 thạch… Mạnh Lượng tự viết, nhưng mà ta vẫn cảm thấy con số này quá ít, thế này thì đủ để mấy người ăn chứ?”

*1 thạch = 120 kg.

Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng, cô không phải là ăn xin, muốn đuổi cô đi chỉ với mấy trăm thạch lương thực đó á, xem thường cô quá rồi đấy.

Từ Kha cũng nói: “500 thạch quả đúng là hơi ít, dù sao thì nhà họ Mạnh cũng đâu có thiếu lương thực, chúng ta đòi 2000 thạch là được rồi.”

Chỉ vài câu nói hai người đã tăng từ 500 lên đến 2000 thạch, thật đúng là ngang ngược đến mức đáng ăn đòn.

Từ Kha dùng tay trái viết một bức thư “bắt cóc vơ vét tài sản”, nói là Mạnh Lượng đang ở trong tay bọn họ, muốn chuộc lại hắn ta thì phải đổi lương thực lấy người, không chấp nhận vàng bạc. Trong vòng X ngày kể từ khi nhận được thư thì phải đưa lương thực đến nơi.

“Nhưng mà, lang quân định làm thế nào để đưa bức thư này đến tay nhà họ Mạnh?”

Khương Bồng Cơ nghe vậy lơ đãng cười khẽ: “Chuyện này có gì mà khó? Chỉ cần đặt bức thư đó ở trong phòng chứa củi của sòng bạc là được.”

Từ Kha tí nữa thì đánh rơi cái bút xuống đất.

“Tại sao lang quân lại có thể chắc chắn như thế?”

“Mạnh Lượng bỏ lại đoàn tùy tùng hộ tống rồi mới lẻn vào Hà Gian, hay nói cách khác, khả năng những kẻ đó đi đường vòng trong lúc đi tìm kiếm hắn là rất cao. Nhận được tin Mạnh Lượng bị sòng bạc bắt nhốt, thì ít nhất một hai ngày nữa bọn chúng mới tới đây được.”

Cho dù đến muộn một ngày hay hai ba ngày cũng không sao, quan trọng là sau khi bọn chúng đến Hà Gian thì nơi đầu tiên bọn chúng đến đó chính là phòng chứa củi của sòng bạc để tìm tung tích của Mạnh Lượng.

Khương Bồng Cơ thản nhiên nói tiếp: “Đến khi bọn chúng nhìn thấy phong thư bắt cóc đòi tiền chuộc ấy sẽ cho rằng bọn bắt cóc chỉ nhằm vào lợi ích, Mạnh Lượng vẫn an toàn. Cứ như thế bọn chúng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để mang hai phong thư này về quận Mạnh, để tránh làm lỡ dở thời gian khiến cho Mạnh Lượng phải chịu khổ sở, sau khi cứu được Mạnh Lượng ra có khi còn lập được công lớn.”

Mạnh Lượng sống hay chết có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Nếu như hắn ta chết rồi, nhà họ Mạnh không cần biết là do Mạnh Lượng ngu si tự tìm đường chết bỏ lại những người hộ tống, chắc chắn sẽ bắt những người đi theo hộ tống này đền mạng.

Nhưng nếu như hắn ta còn sống, cho dù nhà họ Mạnh có xét tội bọn chúng không canh chừng Mạnh Lượng cẩn thận thì cũng sẽ cân nhắc đến hành vi của Mạnh Lượng, mà bồi thường cho bọn chúng gấp bội.

Nói trắng ra là, Khương Bồng Cơ tính để đám tùy tùng mang hai bức thư này về đến tay của nhà họ Mạnh mà thôi.

Từ Kha: “…”

Khương Bồng Cơ nhìn thấy vẻ mặt “đời không còn gì luyến tiếc” của Từ Kha, liền bật cười nói với giọng chế nhạo: “Ta biết tại sao ngươi lại hỏi kỹ càng như thế. Ngươi đang mong ta hỏi ngược lại, sau đó ngươi lại tỉ mỉ giảng giải y hệt như thế một lần nữa… đúng không?”

Lang quân, ngài không nói ra thì chúng ta còn có thể làm bạn, bây giờ thì… tạm biệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.