Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 183: Chương 183: Đời không còn gì Luyến tiếc (2)




Khương Bồng Cơ nhướng mày cười ha hả: “Thế… lần sau ta sẽ để ngươi thể hiện nhé?”

Từ Kha cũng rất muốn cười ha ha, trong lòng lại mệt mỏi chưa bao giờ thấy.

Có những lúc lang quân thật thông minh thái quá, làm người thuộc hạ như cậu có cảm giác thật dư thừa.

“Đúng rồi, lúc trước ta có để quản gia đi hỏi thăm, nghe nói là Hiếu Dư vẫn còn một người thím ở góa, có quan hệ khá tốt với Hiếu Dư đúng không?”

Cô đột ngột hỏi thế làm Từ Kha sững ra một lúc rồi mới trả lời: “Quả thực Kha vẫn còn một người thím, không biết lang quân hỏi chuyện này để làm gì?”

“Ta chỉ hỏi thế thôi, đâu thể ngay đến họ hàng của thuộc hạ mình có những ai mà ta cũng không biết được.”

Từ Kha trong bụng nổi lên nghi ngờ, theo những gì mà cậu biết về lang quân, từ trước đến nay lang quân nhà mình đều không thích lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này. Nhưng mà đã nhắc đến thím mình thì cậu cũng có lời muốn nói, “Hóa ra là như vậy, Kha xin đa tạ sự quan tâm của lang quân. Thím đã ở góa nhiều năm, đứa con trai duy nhất cũng chết yểu, giờ thím chỉ có một mình, cảnh nhà lại khốn khó, thi thoảng thím lại đi may thuê vá mướn, hoặc giặt quần áo thuê cho người ta kiếm chút tiền sinh sống. Năm đó, cũng nhờ có thím giúp mà tang lễ của mẫu thân Kha mới thu xếp được tử tế. Khi Kha rơi vào cảnh lao ngục cũng chỉ có mình thím ấy âm thầm đưa cho mấy cái bánh khô…”

“Kha cũng có ý định chờ khi nào ổn định lại sẽ quay về đón thím lên đây để chăm sóc tuổi già. Nếu như lang quân đã chủ động nhắc đến, vậy thì Kha có một thỉnh cầu quá đáng.”

Đây là câu “thỉnh cầu quá đáng” thứ hai mà Khương Bồng Cơ nghe được trong ngày, haizz có cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.

“Thím của ngươi đối xử tốt với ngươi, ngươi hiếu thảo với bà ấy cũng là chuyện nên làm. Chuyện này không có gì đáng nói cả. Ta sẽ phái người đến quận Tử Tang đón thím của ngươi đến. Đường xá xa xôi hiểm trở, ngươi đi một mình ta không yên tâm. Chuyện này ngươi không cần lo lắng nữa, cứ yên tâm mà làm việc của mình đi.”

Khương Bồng Cơ ngẫm nghĩ, trông cô giống người không thấu tình đạt lý lắm à?

Nếu như cô mà không chủ động nhắc đến thì có lẽ Từ Kha còn giấu giếm một hai tháng nữa mới chịu nói.

Từ Kha không biết suy nghĩ của cô nhưng thấy Khương Bồng Cơ sắp xếp ổn thỏa như vậy, quả thật cậu cũng cảm động.

Nói cho cùng, cậu cũng đã là người đã vào hàng nô tịch*, lang quân nhà cậu không cần khách khí với cậu như vậy, thậm chí có hống hách sai bảo cậu cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng những ngày qua, cậu không hề có chút cảm giác tự ti cùng bất an nào của một người đã bị nhập vào nô tịch.

*Nô tịch: chỉ những người bị xếp vào hàng nô lệ, có thể mua đi bán lại, không phải người dân bình thường (lương tịch).

Không chỉ không có cảm giác như thế mà ngay đến bản thân cậu cũng quên mất chuyện này.

Chỉ những lúc thay thuốc cho vết xăm trên mặt cậu mới cảm thấy tim mình rướm máu, không thể không nhìn thẳng vào sự thật đau xót này.

Dù cuộc gặp gỡ với lang quân chẳng vui vẻ gì nhưng sau một thời gian tiếp xúc cậu không thể không thừa nhận, cậu đã bị con người của lang quân thuyết phục.

Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, biết đâu... người thiếu niên còn thấp hơn cả cậu ở trước mặt chính là minh chủ cả đời của cậu?

“Lần sau về phủ thì nhớ xin lĩnh trước mấy tháng tiền lương, nếu như đã đón thím ngươi đến để hưởng phúc thì đừng để bà ấy phải lo lắng vì kế sinh nhai. Ngươi còn trẻ, chịu khó chịu khổ thì cũng coi như là rèn luyện bản thân, nhưng thím ngươi lớn tuổi rồi thì phải chăm sóc cẩn thận…”

Trong suy nghĩ của Khương Bồng Cơ, người già và trẻ em đều thuộc về đối tượng cần được bảo vệ.

Từ Kha cũng không từ chối mà ngược lại nhận ân điển của cô một cách thoải mái.

Một cắc tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán.

Từ Kha rất hiểu đạo lý này thế nên không cần thiết phải từ chối. Bây giờ cậu không có tiền để dành, bản thân cũng phải phụ thuộc vào Liễu phủ, cho dù có đón thím lên đây cũng không thể nào chăm sóc tốt cho bà ấy được.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Từ Kha ngần ngừ, may mà lang quân biết được cái khó xử của cậu, cậu mà không nhận thì đúng là dở hơi.

Từ Kha thầm thở phào một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng cũng biến mất.

Nhưng rất nhanh sau đó, Từ Kha lại phát hiện ra trong mắt Khương Bồng Cơ hiện lên vẻ bối rối, dường như đang có điều gì đó vướng mắc.

Rốt cuộc là vấn đề gì mà khiến cho lang quân nhà cậu lại hoang mang như thế?

“Không biết là vì chuyện gì mà lại khiến lang quân hoang mang đến vậy?” Từ Kha ôn hòa hỏi.

Khương Bồng Cơ nhìn cậu ta một cái rồi nói, “Ta đang nghĩ đến một vấn đề, có vẻ như sắp có đáp án rồi.”

“Vấn đề gì mà lại khiến một người nhanh trí như lang quân không nghĩ ra?” Từ Kha cảm thấy đã đến lúc để cậu thể hiện tài năng.

“Lấy ví dụ nhé, như ngươi chẳng hạn…” Khương Bồng Cơ chỉ vào Từ Kha, nhìn vẻ mặt ngẩn tò te của đối phương cô nói, “Vốn dĩ ta nghĩ là như thế này, ngươi chăm chỉ làm việc nên được thưởng. Nhưng sau khi được phụ thân nhắc nhở, ta mới phát hiện ra rằng quan tâm đến những người thân mà ngươi thương yêu hình như sẽ khiến ngươi thoải mái hơn. Rõ ràng là cái này cũng giống việc ban thưởng nhưng rất hiển nhiên là ngươi thích cái thứ hai hơn.”

Từ Kha nghe xong đơ toàn tập.

“Theo như Kha thấy thì chuyện này không thể vơ đũa cả nắm được, nó cũng phải tùy từng người.”

“Tùy từng người?”

“Đúng thế, ví dụ như Mạnh giáo đầu, những thứ mà lang quân bảo Kha chuẩn bị lúc trước chính là những thứ mà ông ấy cần trong lúc khẩn cấp, cho dù không đắt đỏ gì nhưng quý ở tấm lòng. Hay như thím của Kha vậy, bản thân Kha cũng đã có ý định đón thím qua đây từ lâu nhưng ngại một cái là Kha vẫn đang trắng tay, không có cái gì cả, thậm chí làm thế nào để đưa được thím đến đây an toàn Kha cũng không có kế hoạch gì. Nhưng hành động của ngài lại đúng lúc tháo gỡ được vấn đề khó khăn của Kha.”

Từ Kha nghiêm túc nói: “Đối với ngài mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, nhưng đối với người khác mà nói thì nó lại có một ý nghĩa khác. Lang quân giải quyết cho họ một vấn đề khó không thể giải quyết được, đấy chẳng phải là đại ân hay sao? Lang quân cũng đã từng nói, không quan trọng đắt rẻ, quý ở tấm lòng đó thôi sao? Hai đạo lý này đều giống nhau cả.”

Khương Bồng Cơ nghe xong liền hiểu ra ngay lập tức, hóa ra trước kia cô nghĩ sai.

Cô chỉ chăm chăm vào bầu không khí của thời đại này cùng với cái gọi là quan hệ huyết thống mà lại xem nhẹ mấu chốt đơn giản nhất.

“Ta hiểu rồi, là do ta chui vào ngõ cụt.” Khương Bồng Cơ nghiêm túc gật đầu.

Không biết tại sao, giờ phút này Từ Kha lại cảm thấy kỹ năng dụ dỗ người khác của lang quân nhà mình, hình như… lại vô thức thăng cấp rồi thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.