Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 288: Chương 288: “hoa khôi dạo phố”




Bây giờ đã là cuối thu, trời đất đã bắt đầu tấu lên khúc nhạc dạo của mùa đông, mọi thứ đều khoác lên mình một chiếc áo vàng ươm, bầu không khí cũng trở nên lành lạnh.

Nhưng cái lạnh của mùa thu chẳng hề ảnh hưởng đến thói quen thích tụ tập hóng hớt của dân chúng Thượng Kinh. Con đường chính rộng rãi đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường đều có binh lính cầm binh khí đứng gác để ngăn cản những người dân nhiệt tình muốn nhìn thấy dung mạo các lang quân trẻ tuổi.

Giờ lành vừa đến, hơn trăm chiếc xe ngựa treo lụa đỏ từ khắp các nơi chậm rãi đổ về biệt uyển hoàng gia, người dân hai bên đường xúm lại nghển cổ ra nhìn.

“Ôi, vị lang quân kia trông đẹp quá, như tiên trên trời ấy, không biết là lang quân nhà nào…”

“Cho dù có là nhà nào thì đám dân đen chúng ta cũng chỉ ngắm được một lúc này thôi…”

Hơn trăm chiếc xe ngựa treo lụa đỏ bắt đầu xuất phát từ giờ lành, đi dạo một vòng Thượng Kinh theo con đường chính.

Rèm xe đã được vén lên, để lộ ra các vị lang quân đang ngồi ngay ngắn bên trong. Ai nấy đều môi hồng răng trắng, quần áo tinh xảo, dung mạo bất phàm, thi thoảng lại đưa mắt liếc nhìn, ánh mắt như muốn hút hồn các thiếu nữ chưa chồng. Cho dù là thân phận khác biệt nhưng vẫn có không ít thiếu nữ cố ý trang điểm thật xinh đẹp, liếc mắt đưa tình với các lang quân trẻ tuổi đang ngồi trong xe, mong có được một mối nhân duyên tốt đẹp.

Khương Bồng Cơ ngồi trong gian riêng bên cạnh cửa sổ của một quán trà, chỉ cần quay ra là có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt dưới phố.

“Giống y như hoa khôi dạo phố ấy… cay cả mắt.”

Cô nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn sang, đúng lúc có một chiếc xe ngựa treo lụa đỏ đi qua, bèn lặng lẽ quay đi.

Những người có cùng suy nghĩ với cô đương nhiên phải kể tới các khán giả xem livestream. Bọn họ vừa nghe nói có hoạt động dạo phố trước khi vào kỳ đánh giá, có thể nhìn thấy rất nhiều tiểu thịt tươi chất lượng vượt trội liền ào ào kê dép ngồi hóng, nghển cổ chờ đợi.

Nhưng đến khi chiếc xe ngựa đầu tiên đi qua, tất cả đều bịt mắt, gào thét kêu mắt mình sắp mù luôn rồi.

[Vợ Cậu Con Cậu Tôi Nuôi Hộ]: Tôi đến để xem mĩ nam chứ không phải đến để làm phẫu thuật loại bỏ mắt, bác Streamer ác thế.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Nếu không phải Streamer bảo rằng đây là hoạt động đứng đắn, thì tôi còn tưởng là cái kĩ viện XX nào đấy đang tổ chức hoạt động hoa khôi dạo phố đấy…

[Sếp Tào* Yêu Vợ Người]: @Chiếu trên, không phải chứ? Hoa khôi nhà nào mà lại “đẹp” thế này? Không sợ bị đóng cửa à?

*Ý chỉ Tào Tháo

[Nhịp Đập Triệu Tử Long]: *Cười gian, sếp Tào khẩu vị nặng thế mà còn không nuốt nổi kìa, đóng cửa là cái chắc.

Khương Bồng Cơ vốn muốn chê bai vài câu, nhưng khi nhìn thấy bình luận ném đá trong kênh livestream, cô suýt nữa thì sặc trà.

Tuy rằng cô thất lễ nhưng không đến nỗi quá khó coi, còn Phong Cẩn ngồi đối diện cô lại thê thảm, suýt chút nữa thì ụp luôn cả chén trà lên bộ quần áo mới tinh, nếu không phải cậu ta đã nuốt trà xuống thì có khi cũng sặc lên tận mũi: “Lan Đình thật là...”

“Ta nói thật mà, bọn họ còn rêu rao hơn cả hoa khôi dạo phố.” Khương Bồng Cơ cười hì hì nói: “Vốn dĩ ta còn đang cảm thấy tiếc vì cậu bị thương không tham dự được kỳ thi lần này. Nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh cậu ngồi trong xe ngựa treo lụa đỏ, đánh phấn cài hoa, mặc quần áo hồng phấn, xanh xanh đỏ đỏ như mấy người này, ta thật không dám nhìn thẳng.”

Thời tiết đã chuyển lạnh thế nhưng không thể ngăn cản được nhiệt tình làm đỏm của đám người này.

Màu sắc trang phục chủ yếu là những màu sặc sỡ như hồng nâu, xanh lục, lam nhạt, lam đậm, đỏ thẫm… Vạt áo buông lỏng để lộ xương quai xanh hững hờ, tóc búi bằng ngọc quan, cài hoa vải màu sắc sặc sỡ hoặc một cành hồng mai. Mặt người nào người nấy trát một lớp phấn dầy bịch, trắng như vôi quét tường, môi đánh son đỏ chói, nhìn vào mà sởn hết cả da gà.

Cô thật không thể nào hiểu nổi quan niệm thẩm mỹ đại chúng của người cổ đại. Trong mắt cô, đám người này xấu đến một cảnh giới mới, nhưng trong mắt dân chúng dưới lầu, bọn họ lại đẹp như tiên trên trời.

Khương Bồng Cơ hít một hơi thật sâu. Cô không thể phủ nhận những đường nét trên gương mặt của những lang quân này quả thật rất đẹp, đáng ra “chỉ số nhan sắc” không thấp. Nhưng kỹ thuật trang điểm của bọn họ quá kinh khủng, điều này khiến Khương Bồng Cơ không khỏi nghi ngờ không biết có phải mấy đứa nhóc đáng thương này đã đắc tội với thợ trang điểm hay không nữa...

Hừm, mà cái thời này đào đâu ra thợ trang điểm!

Phong Cẩn bất đắc dĩ nhìn Khương Bồng Cơ, dở khóc dở cười nói: “Đây chính là trào lưu của Thượng Kinh, quý tử sĩ tộc đều thích chạy theo trào lưu này.”

“Cho dù được trăm hay triệu người làm theo đi chăng nữa, thì xấu vẫn cứ là xấu. Đẹp không có nghĩa là cái gì tốt cũng cắm hết lên đầu, như thế có khác gì cái bình hoa.” Khương Bồng Cơ bĩu môi, Phong Cẩn câm nín không nói được câu nào.

Phong Cẩn ho khan rồi nói: “Lan Đình vẫn còn trẻ, đợi đến lúc lớn hơn rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi.”

Khương Bồng Cơ liếc Phong Cẩn một cái khiến cậu ta cảm thấy chột dạ.

“Nếu Hoài Du thấy như thế là đẹp thì sao không thấy cậu tô son điểm phấn?” Khương Bồng Cơ đưa mắt đánh giá Phong Cẩn từ đầu đến chân, nho sam màu xanh sẫm, trang phục tầng tầng lớp lớp giao nhau, áo bào tay rộng, mái tóc đen nhánh được búi lên cài trâm chỉnh tề, đơn giản mà tự nhiên, trông cũng nhẹ nhàng thoải mái.

Những ngón tay của Phong Cẩn khựng lại giữa chừng, cậu lắc đầu rồi nói ra một câu khiến Khương Bồng Cơ câm nín: “Cẩn đẹp tự nhiên, cần gì trang điểm.”

Đồng chí Phong Cẩn, cho dù có tự kỷ... sao đồng chí cũng có thể tử kỷ một cách thoát tục đến vậy.

Khương Bồng Cơ nhàm chán chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe ngựa treo lụa đỏ vẫn nối tiếp nhau đi qua quán trà. Dân chúng như thể hóa thành đám fan cuồng, ánh mắt sáng rực nhìn vào các lang quân. Không ít thiếu nữ đã nhìn thấy người trong lòng, thậm chí còn tháo túi hương đeo bên người ném vào trong xe.

Không biết có phải là bắt đầu quen mắt rồi hay không mà vô số khán giả tỏ ra rằng dường như cái phong cách này cũng không đến nỗi nào.

Khương Bồng Cơ bất lực. Cô mặc niệm cho gu thẩm mỹ của đám khán giả một giây, kiểu này là bị đầu độc hỏng mất rồi?

Lúc cô sắp mơ màng ngủ đến nơi thì bình luận trong kênh trực tiếp bỗng bùng nổ, tuôn ào ào gần như phủ kín từng inch màn hình trực tiếp. Khương Bồng Cơ cau mày, không hiểu cái đám “cuồng nhan sắc” này uống nhầm thuốc gì.

[Đấm Nhẹ Anh Nè]: À hú ú ú ú ú ú – cục cưng tìm thấy chồng mình rồi, đẹp trai quá!!!!

[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Ư ư, mắt được cứu rồi, đẹp thiệt nha o(≧v≦)o~~

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tui nghe thấy âm thanh hoa nở, bụp bụp bụp...

[Đùi Gà Hương Cam]: Mệ mị hỏi mị tại sao màn hình điện thoại của mị lại ướt, liếm không đã nha~!

[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Mị nổ tung rồi, nam thần kiểu cấm dục đó, thiệt muốn xé toang cái vạt áo của anh ấy ra, ư ư~~~

Cô nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới, bên tai vang lên giọng nói mang theo ý cười của Phong Cẩn.

“Vị lang quân này trông lạ quá, không biết là lang quân nhà ai?”

Người đó mặc áo bào tay rộng màu xanh sẫm, kiểu màu tối này không khiến anh trông già đi mà ngược lại tôn lên làn trắng trẻo của anh. Gương mặt tinh xảo như ngọc, mái tóc đen dài, môi không tô mà đỏ, mày không vẽ mà đậm. Khác hẳn với những người đang cười với dân chúng, từ đầu đến cuối anh luôn ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt nhắm lại như đang suy tư, chân mày hơi cau tạo thành một vết nhăn mờ.

Với thị lực siêu tốt của mình, Khương Bồng Cơ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài như cánh quạt của đối phương.

“Anh ta sao…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.