Khương Bồng Cơ bỗng bật cười, tự dưng nghĩ ra trò đùa ác ý, cô đưa tay cởi chiếc túi thơm bên hông ra và ném chuẩn xác vào xe ngựa.
Phong Cẩn nhìn đến ngẩn ngơ, có điều động tác của Khương Bồng Cơ quá nhanh, cậu ta không kịp ngăn cản.
Không riêng Phong Cẩn mà Vệ Từ đang ngồi tĩnh tâm mặc niệm trong xe ngựa cũng giật mình. Bỗng cảm nhận trong lòng có gì đó khác thường anh bèn mở mắt ra, chợt trông thấy một túi thơm vàng nhạt tinh xảo, tuy kiểu dáng là của nam giới nhưng lại giống như từng được con gái sử dụng và có đôi chút quen mắt...
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vệ Từ lại nhặt lên, một góc của túi thơm thêu chữ “Hi” nho nhỏ. Trái tim anh bỗng giật thót, con ngươi cũng hơi co lại. Anh đột ngột ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, vừa nhìn đã thấy bóng dáng quen thuộc tựa bên cửa sổ nở nụ cười xấu xa với mình.
Vệ Từ quay đầu lờ đi, anh nghiến chặt răng, tay phải vô thức siết chặt chiếc túi thơm. Mãi đến khi ngón tay trắng bệch, cơn gợn sóng do bị kích thích trào dâng trong lồng ngực anh vẫn chưa thể dằn xuống được.
Khương Bồng Cơ cười khúc khích, đôi mắt ánh lên vẻ hứng thú.
“Lan Đình... cậu có ý với vị lang quân này à?” Phong Cẩn tròn mắt nhìn túi thơm của Khương Bồng Cơ rơi vào trong xe của vị lang quân xa lạ kia, không sao ngăn được.
“Sao lại nói vậy?” Khương Bồng Cơ ngoảnh sang nhìn Phong Cẩn: “Ta chỉ thấy anh ta trong sáng không làm đỏm, cách biệt một trời một vực với mấy tên đê tiện lòe loẹt kia. Hoài Du chưa phát hiện ra sao, vị này cũng giống như Hoài Du... đều có vẻ đẹp tự nhiên.”
Phong Cẩn hoàn toàn câm nín, bỗng nhiên không dám nhận cái từ “vẻ đẹp tự nhiên” này. Cậu hít sâu một hơi rồi nhắc nhở: “Lan Đình chơi đùa kiểu gì cũng được nhưng túi thơm là đồ cá nhân, sao có thể tùy tiện tặng cho người ngoài?”
“Yên tâm đi, ta quen biết vị lang quân kia. Đùa một chút thôi mà, anh ta cũng không để tâm đâu, ta chỉ dọa anh ta tí thôi.”
Thái độ của Vệ Từ thế nào thì có sao, dù có để bụng thật, anh ta cũng không có gan nói ra. Cô chắc chắn trước khi lên Thượng Kinh chưa từng gặp Vệ Từ, tuy nhiên hình như anh ta cũng hiểu cô kha khá, thậm chí có thể coi là rất quen thuộc... nhưng không phải hiểu Liễu Hi mà là hiểu Khương Bồng Cơ cô.
Sự phát hiện thú vị này khiến cô chỉ muốn trêu chọc anh ta. Nhìn người xung quanh ném khăn tay, ném hoa lụa, ném túi thơm, cô cũng ném một cái.
Khương Bồng Cơ mỉm cười uống một hớp trà, Phong Cẩn nhìn cô mà thấy đau tim.
Người ngồi trong xe ngựa phía sau xe Vệ Từ đều là người quen, Khương Bồng Cơ từng có duyên gặp mặt vài lần.
Uyên Kính tiên sinh là một thầy giáo đứng đắn, đồ đệ ông dạy ra cũng coi như khá nghiêm túc, cách ăn mặc không có khí thế quyền quý như con cái nhà giàu ở Thượng Kinh mà giống như thư sinh trí thức. Còn những lang quân sinh ra và lớn lên ở Thượng Kinh có thói quen ăn mặc xa hoa bóng bẩy, mà trong cái vẻ xa hoa ấy ẩn chứa sự uể oải chán nản. Quan trọng là, so với mấy tên lòe loẹt thấp kém thì kiểu thư sinh hợp gu thẩm mĩ của khán giả xem livestream hơn.
Mỗi khi có một chiếc xe ngựa ngang qua, đám khán giả “cuồng nhan sắc” lại kêu gào, chỉ hận không thể phi tới ôm ấp vuốt ve người ta một cái.
[Đùi Gà Hương Cam]: Muốn xuyên không quá đi, vừa được ôm đùi Streamer vừa ngắm mỹ nhân, chưa biết chừng còn có thể nhờ vào mấy bài thơ từ thời Đường thời Tống và kịch đời Nguyên mà trở thành mĩ nhân vừa giàu vừa đẹp cưới được mấy anh chàng đẹp trai khác, bước lên đỉnh cao nhân sinh...
[Hai Ly Ba Chén Rượu Nhạt]: *Khinh bỉ*, đòi xuyên không á, nhìn lại mặt mình trước đi rồi hẵng nói. Nhan sắc thời cổ đại rất quan trọng, đừng nói là thơ Đường từ Tống, cho dù thím có là Đỗ Phủ hay Lý Bạch chuyển thế mà không có gương mặt ưa nhìn cũng khó mà đổi đời.
[Đùi Gà Hương Cam]: *Ôm ngực ói máu*, bác lầu trên đả kích người dã man quá.
Từng chiếc xe ngựa lụa đỏ lăn bánh vào biệt uyển của hoàng gia. Vừa mới tới gần, một làn hương hoa ngào ngạt thổi qua tường viện cao cao, bay thẳng vào chóp mũi mỗi người.
Vệ Từ cúi người bước ra khỏi buồng xe, vẻ mặt anh đã bình tĩnh trở lại, không biết túi thơm màu vàng nhạt kia đã bị ném đi đâu rồi.
Hàn Úc biết rõ còn cố hỏi: “Tử Hiếu, hình như ta nhìn thấy có người ném túi thơm vào xe ngựa của huynh, không biết ai mà lại to gan thế?”
Vệ Từ lạnh mặt thốt: “Một kẻ bướng bỉnh vô lễ thôi.”
Có lẽ đã trải qua một lần trắc trở, Hàn Úc có vẻ chững chạc hơn trước khá nhiều, song mặt mày vẫn sáng sủa như xưa. Nếu không phải tình cảnh bây giờ không thích hợp, cậu thực sự muốn kéo Vệ Từ sang một bên thẩm vấn.
“Đừng để Liễu Quận thủ nghe thấy mấy câu này, nếu không thì Tử Hiếu đừng mong vượt qua kỳ thi đánh giá năm nay.” Hàn Úc nhỏ giọng nhắc nhở.
Mặt Vệ Từ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Con cháu sĩ tộc có thể đi đến đây hầu hết đều là nhân tài được sàng lọc kỹ càng ở khắp Đông Khánh, coi như là đấng anh tài tinh nhuệ của thời đại. Nếu như không xảy ra sự cố đặc biệt, thì đều có thể dễ dàng vượt qua kỳ đánh giá, chỉ là thứ hạng khác biệt mà thôi.
Vệ Từ mang danh cao đồ của Uyên Kính, nếu đứng hạng bét thì không chỉ anh mất mặt mà còn phá hủy danh tiếng của tiên sinh.
Từ lúc bắt đầu nhớ lại, đây là lần đầu tiên Vệ Từ tham gia thi cử. Lúc dạo phố, cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt xung quanh khiến anh có cảm giác thời gian và không gian bị đảo loạn. Mãi cho đến khi chiếc túi thơm nho nhỏ kia bị chủ nhân của nó cố ý ném vào buồng xe, anh mới thoát khỏi hồi ức.
“Không biết Liễu Quận thủ sẽ ra đề gì, thầy nói “khó dò”, dặn chúng ta yên lặng theo dõi tình hình, tùy cơ ứng biến.” Hàn Úc than thở, với bản lĩnh của Uyên Kính tiên sinh, ít nhiều cũng có thể nhìn ra chút manh mối, có điều ông không muốn tiết lộ cho học sinh thôi.
Vệ Từ lẳng lặng lắng nghe, nếu như tình hình không thay đổi thì anh đã biết đề thi năm nay rồi. Nhưng rất tiếc, người ra đề đã thay đổi, chẳng ai biết Liễu Xa sẽ ra đề kiểu gì.
“Với cách đối nhân xử thế của Liễu Quận thủ thì cũng không khó phỏng đoán.”
Lữ Trưng và Trình Tĩnh đang khe khẽ đàm luận, nghe hai người trò chuyện với nhau bèn hạ giọng hỏi: “Đệ đoán được sao?”
Hàn Úc chỉ mỉm cười nhìn Lữ Trưng.
“Tiên sinh từng nói, Liễu Quận thủ là người thiết thực. Đề thi này, ắt hẳn là liên quan đến đạo thống trị.” Lữ Trưng suy đoán.
Kỳ thi năm trước chủ yếu là ngâm thơ làm câu đối, một đám người không đa sầu đa cảm thì ca tụng công đức.
Theo lời đồn thổi bên ngoài, Liễu Xa hẳn phải thực tế hơn.
Mục đích của kỳ thi đánh giá là lựa chọn thanh niên tài trí phù hợp cho Đông Khánh chứ không phải chọn đám chuyên theo đuôi a dua nịnh nọt. Liễu Xa khác hẳn các quan chủ khảo trước, chưa nói cái khác, riêng về cách ăn mặc, đám lang quân đã hỏi thăm được sở thích của Liễu Xa nên đều đã giản dị hơn “rất” nhiều.
Đúng vậy, nếu họ không vì dựa theo sở thích của Liễu Xa, Khương Bồng Cơ và khán giả chắc chắn sẽ thấy nhiều người ăn mặc lòe loẹt, đau mắt hơn nhiều.
Vệ Từ không tham gia thảo luận vấn đề này, chỉ yên tĩnh lắng nghe.
Hàn Úc hỏi anh: “Bình thường Tử Hiếu rất quan tâm những thứ này, chẳng lẽ không có nhận xét gì sao?”
Anh cụp mắt xuống nói: “Không phải thầy yêu cầu thì ta thật sự không muốn đến đây. Cho nên việc Liễu Quận thủ ra đề gì, Từ cũng không quan tâm.”
Chỉ cần không đứng chót bảng thì ít nhiều cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng vậy, anh tới đây chỉ để đóng vai người qua đường mà thôi. Theo như tiêu chuẩn chọn người hiện giờ của Đông Khánh, dù cho Vệ Từ tài hoa đầy mình cũng không thể được bổ nhiệm.
Dường như Hàn Úc nghĩ đến gì đó, khẽ thở dài rồi im lặng.
Phía bên kia, Khương Bồng Cơ cùng Phong Cẩn đi vào biệt uyển, hương thơm lan tỏa khắp bốn phương tám hướng. Tuy đã vào cuối thu nhưng trong vườn hoa của hoàng thất vẫn rực rỡ sắc màu, trên loài cây mà cô không biết tên điểm xuyết đầy đóa hoa nho nhỏ đỏ tươi, hương thơm ngào ngạt từ đó lan xa.
Cảnh đẹp, người xinh, vô cùng hài hòa.