Thấy Phong Cẩn lấp liếm, Hàn Úc mím môi cười nhạt: “Hoài Du muốn lấp liếm cho qua sao?”
Phong Cẩn biết tính bạn, nếu không giải thích cho cậu ta thì Hàn Úc có thể quấy cậu cả đêm không cho cậu ngủ.
Phong Cẩn nhanh nhạy nghĩ ra một cái cớ rất hay, cậu bình thản giải thích: “Mấy ngày trước, Cẩn ngẫu nhiên gặp được Liễu Quận thủ, thấy ông ấy là một vị trưởng bối ôn hòa khoan dung. Chẳng lẽ Liễu Quận thủ không nhìn ra được tâm tư của Vu Mã Quân? Nếu như đã nhìn ra được tại sao còn đồng ý gả con gái cho Vu Mã Quân? Nói khó nghe hơn một chút, chẳng phải là đang tự tay đẩy con gái của mình vào hố lửa sao?”
Đúng thế, cậu và Phong Cẩn đều có thể nhìn thấu sự giả tạo của Vu Mã Quân, vậy thì không có lý nào Liễu Quận thủ lại không nhìn ra.
Huống hồ, Hoài Dư vừa mới nói Liễu Quận thủ là một người rất ôn hòa và lo cho gia đình, làm sao ông ấy có thể xem nhẹ chuyện hôn nhân của cô con gái duy nhất?
“Thế nên cậu mới kinh ngạc đến mức thất lễ?”
Hàn Úc híp mắt, dường như vẫn không tin những gì Phong Cẩn nói.
Phong Cẩn nghiêm túc nói: “Bằng không đâu? Nương tử nhà họ Liễu còn chưa tròn chín tuổi, mà Cẩn thì hai năm nữa là đến lúc lập gia đình, sao có thể liên quan đến nhau? Hơn nữa, Liễu nương tử luôn ở trong khuê phòng, không bước chân ra khỏi cửa lấy nửa bước, ngay đến người làm anh như Lan Đình còn ít khi gặp, làm sao mà dính dáng đến một người đàn ông ở bên ngoài như Cẩn? Bình thường cậu phong lưu thì thôi, sao có thể đoán mò làm bẩn thanh danh quý nữ được?”
Hàn Úc mất hứng, hậm hực ngồi bên cạnh giường.
Cậu ta chuyển sang chuyện khác: “Nếu đã như vậy, theo như những gì Hoài Du nói thì hành động này của Liễu Quận thủ là vì cái gì?”
Phong Cẩn cũng không nghĩ ra, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi. May mà cậu ta bỏ qua, để lộ ra thì xong đời.
Phong Cẩn lắc đầu nói: “Cẩn cũng không rõ, chắc là Liễu Quận thủ có tính toán khác.”
Một người đàn ông có tính tình ôn hòa khoan dung, biết quan tâm đến gia đình, lại có năng lực phán đoán sắc bén và dày dặn kinh nghiệm chẳng lẽ lại không nhìn ra sự giả tạo của Vu Mã Quân... trừ phi là có lý do khiến Liễu Quận thủ phải làm như thế.
Trên mặt Hàn Úc hiện rõ ba chữ “có hứng thú”, còn Phong Cẩn lại không thấy tò mò tí nào.
Liễu Xa gả con gái hay không là chuyện nhà người ta, có liên quan gì đến mình đâu?
Phong Cẩn đốt đèn đọc sách một lúc, đến khi buồn ngủ mới chuẩn bị đi ngủ.
Vừa mới nằm xuống Hàn Úc liền nói: “Hy vọng chuyện này không liên quan đến triều chính, thủ đoạn của Liễu Quận thủ luôn có cảm giác hơi… đáng sợ.”
Phong Cẩn cười: “Người như Liễu Quận thủ, nếu như không vì sắp đặt cục diện triều chính thì chẳng lẽ lại vì thù riêng?”
Hàn Úc nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ẩn ý của Liễu Xa trong việc này: “Thôi, nghĩ nhiều đau đầu.”
Sau đó, bọn họ trò chuyện về gia đình cũng như chuyện xảy ra gần đây của hai người, càng trò chuyện càng hăng say.
Đột nhiên, Hàn Úc nhớ đến nỗi lo ngại trước đó của Uyên Kính tiên sinh.
“Dạo này thầy đang lo lắng, quyền lực của thế gia ngày càng hưng thịnh, nếu như không gia tăng sự kiềm chế e rằng sẽ xảy ra chuyện.”
Phong Cẩn cười lạnh: “Dừng cương trước bờ vực?”
Làm sao có thể được?
Không phải là không có ai nhận ra vấn đề này, cái quan trọng là thế gia bây giờ như một chiếc xe ngựa đang trượt xuống dốc, đã không còn cách nào để khống chế nữa rồi.
“Nếu như chủ nhân của thiên hạ sau này cũng là người của thế gia sĩ tộc, có lẽ sẽ có thể tiếp tục kéo dài vinh quang cho thế gia, nhưng nếu như không phải thì sao? Cho dù hoàng đế có là người của thế gia cũng không thể chấp nhận được cái cảnh hoàng tộc bị thế gia quản thúc, thậm chí còn thấp kém hơn cả thế gia? Những gì thế gia làm đã đi quá giới hạn rồi…”
Hàn Úc ngẩn ra, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến trong lòng Phong Cẩn lại có suy nghĩ to gan thế này. Nhưng mà, cậu ta cũng không thể phản bác lại những gì cậu ấy nói.
Hoàng thất Đông Khánh bây giờ rõ ràng là dòng họ Tư Mã, nhưng người thực sự nắm quyền điều hành lại là bốn đại gia tộc.
Những kẻ nhậm chức ở các châu, huyện, quận có ai mà không xuất thân từ thế gia sĩ tộc?
Con cháu nhà nghèo liệu được mấy người?
Đông Khánh lại trọng văn khinh võ, quân đội yếu ớt, gần như bị hao tổn toàn bộ ở chiến trường Bắc Cương, trong nội bộ cũng lục đục với nhau.
Thậm chí, nếu như thế gia không cho phép thì mệnh lệnh của hoàng đế còn không ra được cung Thượng Dương.
Chẳng lẽ hoàng đế không hề kiêng dè gì các thế gia đại tộc đó?
Có!
Đương nhiên là có kiêng dè!
Ngồi trên vị trí có cả thiên hạ, nhưng lại không được hưởng thụ cái quyền lợi tối cao đó, có ai mà không khó chịu.
Nhưng các đời hoàng đế Đông Khánh liên tục thay đổi, nên việc cùng thế gia tranh giành cứ thế dần dần rơi vào thế hạ phong, căn bản là chẳng còn uy nghiêm gì nữa.
May mà giữa các đại gia tộc cũng có xung đột về lợi ích, hoàng thất Đông Khánh cũng ngờ nghệch làm hoàng tộc trong cái thế cân bằng kỳ lạ này. Bọn họ luôn luôn muốn thu hồi quyền lợi nên thường xuyên bày ra những thủ đoạn nho nhỏ.
Phong Cẩn tuy là xuất thân thế gia đại tộc, nhưng nhìn rõ những vấn đề này đúng là không dễ dàng gì.
“Trước đây, Cẩn chưa từng nghĩ sâu về chuyện này, nhưng… sau khi đến Hà Gian, gặp được Liễu Quận thủ mới đột nhiên tỉnh ra. Quận Hứa loạn là bởi vì thiên tai nhưng cũng có nhân họa, mà nhân họa còn khủng khiếp hơn thiên tai! Tại sao những người khác bị những thứ đó cản trở, thậm chí còn phải bỏ mạng vì nó, mà Liễu Quận thủ lại có thể kiên trì, thậm chí còn biến quận Hứa trở nên phồn vinh như bây giờ?”
Liễu Xa không đuổi tận giết tuyệt sĩ tộc cường hào ở quận Hứa nhưng cuộc sống của những người đó cũng không hề sung sướng như trước kia nữa. Lúc nào cũng lo ngay ngáy, không dám làm những việc quá đáng trước mắt Liễu Xa… nhưng như thế là có thể vĩnh viễn trừ bỏ mối họa về sau sao?
Chưa chắc đã được.
“Lần này Liễu Quận thủ được chỉ định làm Tổng quan giám khảo của cuộc thi năm nay, chắc hẳn sẽ còn những biến động khác. Ví dụ như “minh thăng ám giáng*”, bên ngoài sẽ thăng ông ấy lên làm Châu mục, nhưng thực tế là đang cướp quận Hứa khỏi tay ông ấy… cậu có biết bao nhiêu người đang thèm nhỏ dãi quận Hứa không? Nếu như Liễu Xa không còn là Quận thủ của quận Hứa nữa, hoặc sau khi ông ấy qua đời, Quận thủ của quận Hứa sẽ thay bằng một người khác, cậu đoán xem quận Hứa sẽ trở nên như thế nào?”
*Minh thăng ám giáng: ngoài mặt thì thăng quan nhưng thực tế lại là giáng chức.
Hàn Úc không đáp, vấn đề này không cần nghĩ cũng biết đáp án.
Quận Hứa giống như một con dê non được Liễu Xa cẩn thận nuôi dưỡng, dần dần lớn lên trở thành một con dê béo. Mà xung quanh nó có vô số những ánh mắt thèm nhỏ dãi.
Nếu như ngày nào đó, người chăm sóc con dê này biến mất, nó sẽ bị những kẻ theo dõi tham lam đó cạo lông.
Kẻ nào biết điều, có mắt thì còn biết giữ lại con dê này, nó mọc ra bao nhiêu lông thì cạo bấy nhiêu.
Còn nếu gặp phải lũ tham lam hơn thế thì... e rằng nó sẽ bị làm thịt sạch sẽ.
Hàn Úc nói: “Nói cho cùng, Liễu Quận thủ vẫn để ý đến thân phận thế gia, không thể giết sạch đám sĩ tộc cường hào ác bá đó.”
Lý trí bảo với bọn họ rằng, giết hết là cách tốt nhất, nhưng bản thân bọn họ cũng là con cháu nhà thế gia. Nếu như bọn họ phải đối mặt với cùng một vấn đề như thế, e rằng bọn ho cũng sẽ làm giống Liễu Xa, thậm chí còn mềm lòng hơn cả ông.
Hàn Úc cau mày, dường như cậu rất ghét những đề tài nặng nề này. Mà cái khiến cho cậu càng không thích chính là sau này cậu cũng không thể trốn tránh nó.
Trừ phi, cậu chịu bỏ về ở ẩn, không quan tâm đến những tranh đấu bên ngoài.
Nhưng mà, cậu có làm thế được không?
Không thể!