Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 320: Chương 320: Thời niên thiếu rực rỡ ấy (3)




Với những hộ có gia cảnh bình thường thì hàng năm chỉ có dịp lễ tết hay ngày quan trọng mới được ăn thịt. Phần lớn là thịt gà mái già trong nhà nuôi, ngay cả thịt heo cũng không nỡ ra chợ mua, chớ nói chi là ăn thịt hổ.

Khán giả xem livestream thấy Khương Bồng Cơ kêu người xẻ thịt hai con hổ ngay tại chỗ liền nháo nhào lên.

[Điệu Múa Của Thỏ Tuzki]: Streamer à, mày mà làm như vậy ở chỗ tao là bị kêu đi uống trà chắc như trái bắp rồi đó.

[Cơm Khoai Tây Bò]: Hiện nay động vật hoang dã đều nằm trong diện bảo vệ quốc gia, Streamer làm thế thì làm gì có chuyện uống trà, trực tiếp xử bắn rồi ông ơi? Chẳng qua ở thế giới này Streamer săn giết được bằng bản lĩnh của mình nên thích thì ăn thôi, chẳng cần lăn tăn.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ha ha ha, chỉ trích Streamer không yêu động vật à? Ngay cả người cũng chẳng thương yêu gì ấy chứ, thử đụng vào cô xem có bị vặn cổ không.

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: Mấy thằng anh hùng bàn phím đạo đức giả thôi ấy mà, không thấy Streamer trước giờ toàn chẳng thèm để ý chúng à? Càng để ý càng làm tới, càng mặt dày. Nói khó nghe chút, nếu Streamer và bọn chúng mà ở cùng một thế giới thì đừng nói công kích bằng bàn phím, cho bọn chúng cơ hội mặt đối mặt, thách chúng ngay cả rắm cũng không dám thả.

[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Đúng là mấy thằng não ngắn, lấy tư duy phiến diện đi phán xét người của thế giới khác, bệnh cũng vừa vừa thôi? Không xem giới thiệu à? Hai con hổ này ăn thịt nhiều người, gây hại cả một vùng, Streamer giết chúng là để cứu người. Còn lột da bán thịt, chẳng lẽ thịt gà vịt cá tụi bay ăn hàng ngày là đồ chay à? Lòng thiện dư dả quá không biết để đâu phải không.

[Ví Của Ta Đâu]: Rảnh rỗi đi chửi dạo thì quay lên mạng hỏi xem cái gì gọi là đồ da áo lông. Một đám trẻ trâu tự coi mình là thánh.

Khán giả trên vừa gửi bình luận xong, phía sau đã ập tới hàng đống lời chửi rủa.

Ở thế giới của những khán giả này, ngay cả ngày lễ ăn thịt chó của một vùng nào đó cũng bị phỉ nhổ không thương tiếc, chứ nói gì là livestream cảnh giết hổ, dùng tay lột da, còn xẻ thịt cặp vợ chồng hổ cho người dân đem về làm bữa tối.

Tàn nhẫn, vô nhân tính!

[Một Đôi Đũa Trúc]: Xem không nổi nữa, tôi chưa bao giờ thấy tên đao phủ nào giết hại động vật tàn nhẫn như thế. Mày có tim có phổi không vậy?

[Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật]: Lột da à, tàn nhẫn quá rồi. Chính phủ chẳng phải đã tuyên truyền không có mua bán thì không có giết hại sao? Thứ livestream như chó thế này tại sao vẫn tồn tại tới giờ vậy, sao chưa bị khóa hả? Đã report, không cần cám ơn!

[Một Chùm Nho Lớn]: Giết hại động vật sẽ có báo ứng! Chúc cả nhà Streamer chết sạch, con trai thái giám, con gái làm điếm!

[Streamer Là Heo]: Đồ súc vật không bằng heo chó! Loại Streamer rác rưởi này sao chưa chết đi cho rộng chỗ!

[Streamer Là rác rưởi]: Chết đi!!! Chết đi!!! Chết đi!!!

Những câu chửi này còn nhẹ chán, còn kiểu hỏi thăm tổ tông mười tám đời mới thật là vô cùng khó coi.

Khương Bồng Cơ căn bản không thèm để ý, càng không buồn phản bác.

Giống như lời những khán giả khác vừa nói, mấy tên hề này càng để ý thì chúng càng làm tới.

Khương Bồng Cơ trước giờ đều quăng bơ, nói cách khác cô sẽ không để những tin tức còn không bằng rác rưởi này vào đầu mình. Nhưng những người hâm mộ cô lại không cam tâm để yên như vậy, họ trực tiếp chửi nhau hỗn loạn ngay trên kênh livestream.

Đối với tâm lý thuộc hàng đỉnh của đỉnh như cô, một vị khán giả đã theo livestream ba năm cảm khái.

[Pepsi]: Đột nhiên thấy sùng bái tâm lý của Streamer. Hiện nay tình trạng bạo lực mạng ảo ngày càng trở nên nghiêm trọng, không ít người nổi tiếng bị áp lực dư luận đè tới trầm cảm. Bác nhà mình bị bọn anh hùng bàn phím này quần ba năm mà tâm trạng vẫn còn tốt như vậy.

Khương Bồng Cơ đang dùng lá sen gói thịt lại chia cho dân chúng xung quanh, thoáng liếc nhìn thấy lời này liền cười.

[Streamer V]: Cũng không phải tâm lý tôi mạnh, thực tế tôi rất khó tính. Không phản bác chỉ đơn giản là vì bọn chúng còn chưa tiến hóa hoàn toàn, tôi cần gì phải để ý ngôn ngữ của một đám phi nhân loại? Hơn nữa, nếu ngửi thấy mùi phân thối trong nhà vệ sinh thì chẳng lẽ lại tới giẫm đạp hay cắn xé lại? Cách giải quyết chính xác nhất là trực tiếp bơ đi, hà tất phải nghĩ nhiều.

Cũng chính là vì khác thế giới chứ nếu mặt đối mặt, ai dám ăn nói lỗ mãng với cô, cô liền đánh cả nhà chúng gọi mẹ!

Hiển nhiên, câu nói phách lối của Khương Bồng Cơ đã đụng tới điểm nhạy cảm của đám anti.

Tên nào tên nấy hận không thể một ngày hai mươi tư giờ thủ trong phòng livestream hỏi thăm cô bằng các vốn từ phong phú của chúng.

Khương Bồng Cơ ung dung chia hết thịt, thậm chí tới xương cũng chia cho dân chúng đem về hầm canh, căn bản không hề để ý tới bọn chúng chút nào. Còn hai tấm da hổ nguyên vẹn cô đem về xử lý.

Cô để da hổ lên lưng ngựa rồi nhàn nhã cưỡi Đại Bạch quay về.

Khương Bồng Cơ có một viện nhỏ hai gian, cách thư viện Lang Nha rất gần, cũng tiện cho việc đi học thường ngày hoặc đi thăm người thân bạn bè.

“Lang quân trở về rồi.”

Vừa về đến nơi, cổng chính đã mở ra, một người gác cổng mặc áo nâu đi tới.

Khương Bồng Cơ ném dây cương cho người gác cổng: “Hôm nay Đại Bạch chạy rất nhiều, hãy cho nó ăn thêm chút cỏ ngon.”

Đại Bạch dường như nghe hiểu lời cô, vui vẻ phì phì mũi, muốn duỗi đầu cọ vào người cô.

“Lang quân yên tâm, nô làm liền.”

“Đúng rồi, hai tấm da hổ này ngươi đi tìm thợ thủ công giỏi xử lý, ta dự định đưa cho thứ muội coi như đồ cưới.”

Da hổ cũng không quý giá gì, nhưng hai tấm da hổ này của Khương Bồng Cơ rất hoàn hảo, màu lông tươi sáng, thuộc diện hàng hiếm.

Dù lấy làm đồ cưới cho thứ nữ của Liễu Xa cũng không mất mặt, huynh trưởng quan tâm thứ muội như thế cũng coi như được tiếng thơm.

Người gác cổng nghe xong càng thêm chú tâm, liên tục vâng dạ, không dám có chút sơ suất.

Khương Bồng Cơ ngâm nga một điệu hát vui vẻ, tâm trạng cô đang rất tốt.

“Đạp Tuyết, hành lý chuẩn bị xong hết chưa?”

Vừa vào cửa đã thấy Đạp Tuyết từ bên trong chạy ra đón, trên trán cô còn lấm tấm mồ hôi.

“Đã chuẩn bị xong rồi ạ. Đồ tặng Nhị tiểu thư cũng đã sắp xếp ổn thỏa.” Đạp Tuyết mặc bộ quần áo mộc mạc, nay đã trổ mã lại càng rung động lòng người, mang chút phong thái của người phụ nữ trưởng thành: “Lang quân đi săn về có muốn tắm nước nóng không ạ?”

“Trước không vội, tí nữa rồi tắm.” Khương Bồng Cơ nhận lấy khăn Đạp Tuyết đưa qua lau mặt, nói: “Mấy năm nay Vu Mã Quân ngày càng được Quan Gia xem trọng, nghiễm nhiên trở thành đứa con trai được sủng ái nhất ngoài Hoàng thái tử, triều thần đều nhìn chằm chằm vào hắn. Thứ muội nếu gả cho hắn làm chính phi thì Liễu gia cũng không thể qua loa. Mấy thứ như đồ cưới tuy không cần phải quá sang trọng nhưng cũng không thể để người ta chê cười...”

Thời viễn cổ, đồ cưới của con gái phải được tích góp dần từ lúc mới sinh ra, thế nhưng mẹ ruột của thứ nữ chỉ là thị thiếp thấp kém, kiếm đâu ra đồ tốt? Kế phu nhân mở kho trong phủ chọn cho thứ nữ không ít thứ, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ phải sắm sửa thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.