Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 321: Chương 321: Thời niên thiếu rực rỡ ấy (4)




Lang Nha địa linh nhân kiệt, thương mại phát triển, có rất nhiều đồ tốt, vừa hay Khương Bồng Cơ lại đang học tập ở đây nên Kế phu nhân viết thư để Khương Bồng Cơ phụ giúp chuẩn bị, cũng tỏ rõ rằng Liễu Xa khá coi trọng việc hôn nhân của thứ nữ.

Vì Liễu Xa nhậm chức ở Sùng Châu, không rảnh qua đưa dâu, thế nên nhiệm vụ này rơi lên vai Khương Bồng Cơ.

Đương nhiên, dù Liễu Xa có rảnh đi nữa, ông cũng không thể tỏ ra quá coi trọng thứ nữ, càng khỏi phải bàn bởi vì cô ta vốn không phải con gái ông.

Đạp Tuyết thở dài: “Lang quân đối tốt với Nhị tiểu thư ghê.”

Khương Bồng Cơ nghe vậy thì dở khóc dở cười.

Cô sẽ đối tốt với một cô em gái chưa từng gặp bao giờ sao?

Chậc chậc, chồn đến chúc tết gà, tốt gì mà tốt chứ.

Thứ muội được gả cho Vu Mã Quân tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Nhìn bóng dáng thướt tha của Đạp Tuyết khi rời đi, Khương Bồng Cơ hơi nhíu mày lại, đám người xem thì chảy cả dãi.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tiếc ghê gớm, Streamer mà là con trai thì có thể hốt người đẹp yêu kiều này vào phòng rồi.

[Nông Phu Sơn Tuyền Có Hơi Lạ]: *ngoáy mũi*, Streamer của tui không phải loại người như thế đâu, ông tưởng não ai cũng để dưới háng như ông hả?

[Gấu Mèo AA]: Ui, tôi cũng thấy tiếc ấy, người đâu vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại đi theo Streamer từ nhỏ, gả cho mấy tên ở thời này thì phí quá, còn không bằng để Streamer bảo vệ luôn. Tui thấy chẳng có ai tốt hơn Streamer nhà mình đâu.

Khương Bồng Cơ nhìn một loạt bình luận mà cạn lời.

Nói thế nào nhỉ?

Có phúc nhưng không có số hưởng à?

Cô đang nghĩ ngợi thì Đạp Tuyết lại vòng về, cúi người nói: “Lang quân, Vệ lang quân đến phủ bái phỏng ạ.”

“Tử Hiếu? Huynh ấy đến làm gì nhỉ?”

Khương Bồng Cơ nhíu mày, tự hỏi Vệ Từ đến là có mục đích gì.

Cô theo học ở thư viện Lang Nha ba năm, song gần như không qua lại gì với Vệ Từ. Anh có bạn bè của anh, Khương Bồng Cơ sẽ không chủ động chen chân vào. Hơn nữa anh chàng thường xuyên ra ngoài mười ngày nửa tháng để thăm bạn bè, hai người rất ít khi tiếp xúc.

Hơn nửa tháng trước, cô nghe đám học trò trong thư viện bảo nhau Vệ Từ lại ra ngoài rồi, nhẩm tính thời gian thì phỏng chừng là vừa về tới nơi thôi, sao lại tới chỗ cô thăm hỏi thế nhỉ?

Trong lòng cô suy nghĩ nhiều như thế, nhưng cũng không tiện để người khác chờ lâu nên đến phòng khách gặp Vệ Từ ngay.

Khương Bồng Cơ ngồi ghế trên, vừa cười vừa nói: “Đúng là rồng đến nhà tôm, sao hôm nay Tử Hiếu lại chủ động đến nhà ta thế này.”

Ba năm trôi qua, Vệ Từ hiện giờ đã là thanh niên ngoài hai mươi, vẻ ngoài càng sắc nét hơn ba năm trước.

Chắc là do đường xa mệt mỏi, anh có vẻ gầy đi nhiều, xiêm y màu xanh trên người có hơi rộng.

Thấy Khương Bồng Cơ trêu chọc, Vệ Từ che miệng ho nhẹ một tiếng.

Giọng có hơi khàn, mang theo âm mũi, xem ra anh không những đi đường mệt nhọc mà sức khỏe cũng không tốt.

“Bị cảm lạnh hay sao vậy? Sao không tìm lang trung khám xem?”

Vệ Từ lắc đầu rồi chầm chậm thở ra, anh nén cơn ho lại nhưng sắc mặt xanh xao kia đã chỉ rõ rằng anh đang sinh bệnh, nhìn sao cũng thấy có vấn đề. Anh nói: “Từ vẫn ổn, chỉ là hôm nọ không cẩn thận bị cảm lạnh nên có hơi khó chịu trong người thôi.”

Khương Bồng Cơ gật đầu, sau đó chờ Vệ Từ nói rõ mục đích đến thăm.

Vệ Từ đúng thật là có chuyện mới tìm đến.

“Lan Đình, Từ nghe nói cậu phải theo đoàn đưa dâu đưa thứ muội lên Thượng Kinh đúng không?” Dẫu gì cũng là đồng môn, Vệ Từ cũng không quá xa cách mà gọi tên tự của cô như mọi người trong trường, “Việc này nếu có thể thoái thác thì... cố thoái thác đi.”

Khương Bồng Cơ buồn bực, hỏi lại: “Tử Hiếu nói vậy ắt phải có lí do, vì sao ta không thể đi?”

“Ba năm trước, Quan Gia phái binh tri viện Nam Thịnh. Mặt ngoài thì là bên ta đánh tiếng, liên kết cùng các nước khác đánh Nam Man, nhưng thực ra Nam Man không có ý định diệt Nam Thịnh mà chỉ thừa cơ lui binh, chiếm cứ các châu các quận, mượn cơ hội này nuôi quân mưu đồ về sau. Đồng thời, đây cũng là kế chia rẽ cực kỳ cay độc...”

“Chuyện ấy thì ta biết, Nam Man ngừng tấn công không phải do thua trận mà đang cho Nam Thịnh cơ hội nghỉ xả hơi. Đồng thời làm tan rã viện binh của bốn nước, khơi mào cuộc chiến tranh lợi của Nam Thịnh và bốn nước kia, rồi ngồi một bên làm ngư ông đắc lợi...”

Tuy bốn nước phái binh giúp Nam Thịnh bảo vệ phần lãnh thổ cuối cùng, nhưng chẳng ai là nhà từ thiện cả, phải trả giá mới được. Sau khi Nam Thịnh thua trận, không những phải đối mặt với các loại điều khoản và yêu cầu cắt đất bồi thường của Nam Man, còn phải khoản đãi viện quân của bốn quốc gia kia. Trên danh nghĩa thì bốn nước phái binh tri viện, nhưng thực chất cũng là muốn tống tiền cả thôi.

Lúc đầu, đối mặt với thế công hung hãn của Nam Man, họ nhất trí đối địch, sau đó Nam Man dừng tấn công, nội bộ liên minh viện quân liền loạn cào cào lên.

Chuyện này thiên hạ đều biết, nhưng các nước che đậy bản chất của việc tống tiền nên cũng lừa gạt được không ít kẻ ngốc.

“Cơ mà chuyện ấy thì liên quan gì đến việc ta đưa dâu chứ?”

Vệ Từ không biết phải nói sao, đành im lặng.

Khương Bồng Cơ không giục, chỉ chờ anh mở lời.

“Chờ đến khi kết thúc vụ xuân, Nam Man ắt sẽ hành động, Nam Thịnh... phỏng chừng sẽ mất. Tiếp theo, Đông Khánh sẽ rơi vào tình cảnh Nam Bắc giáp công. Giặc ngoài rõ ràng như thế, mà thù trong cũng đâu có vừa. Tình hình ở Thượng Kinh bây giờ rất nghiêm trọng, ai ai cũng mơ mơ màng màng không biết đến chiến loạn ngoài kia, chỉ ham mê đấu đá lẫn nhau. Bốn vị hoàng tử đều đã trưởng thành, đều có phe cánh riêng, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Thái tử sẽ kéo theo tranh chấp giữa các bè phái. Nếu cậu đi Thượng Kinh... ta e chỉ có đi mà không có về.”

Do quá nôn nóng, Vệ Từ không xưng “Từ” nữa mà xưng “ta”.

Khương Bồng Cơ nhướng mày: “Có đi mà không có về sao?”

“Chớ coi thường đám ngoại thích và hoạn quan, chúng mà điên lên thì chẳng sợ ai đâu.”

Khương Bồng Cơ bình tĩnh vuốt chén trà trong tay: “Những lời huynh nói ta sẽ cẩn thận suy xét. Nhưng việc đưa dâu, dù phía trước có là đầm rồng hang hổ thì ta cũng vẫn phải đi. Liều ăn nhiều, ta không biết chuyện ngoại thích cấu kết với hoạn quan thế nào, nhưng nếu chúng muốn một mất một còn thì huynh yên tâm, đám vô dụng đó không động đến một cọng lông của ta được đâu.”

Vệ Từ mấp máy môi, biểu cảm trên gương mặt trở nên phức tạp.

Khương Bồng Cơ bỗng nói: “Ta không yếu đuối đến thế đâu.”

“Ta biết.”

“Vậy thì huynh cứ yên tâm mà chờ xem kịch hay đi.”

Với người khác thì Thượng Kinh có lẽ là đầm rồng hang hổ, nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói, đó là điểm khởi đầu cho cô tung hoành Cửu Châu - Tứ Hải.

Vệ Từ thở dài, bỗng nhớ tới điều gì: “Hai năm trước, Xương Thọ Vương về đất phong, nhìn bề ngoài thì có vẻ an phận nhưng thật ra đang ngầm che giấu dã tâm. Nếu ông ta nhận chiếu thư mà dẫn binh vào kinh, Lan Đình nhất định phải cẩn thận! Kẻ này... có dã tâm với đế vị, bốn vị hoàng tử kia chưa chắc đã trên cơ được ông ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.