Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 147: Chương 147




Cô vừa xuống đài nam chính còn chưa hoàn hồn liền thấy Thiệu Hỉ trốn qua một bên, để mặc mấy vị trưởng lão đang tính tiến tới khen cô, cô đã đi tới bên hắn.

- “Đồ đệ ngoan!”

Vừa mới tính lấy chút linh thạch liền nghe tiếng của cô, Thiệu Hỉ một bộ dáng ngạc nhiên hì hì cười nhìn cô.

- “Sư phụ! Người thật lợi hại, ta sớm biết người trận này sẽ thắng mà!”

Cô bỏ qua cái trò vuốt mông ngựa của hắn trực tiếp nhìn linh thạch.

- “9-1!”

- “Sư phụ người đừng như vậy mà! Dù sao đệ tử cũng là người mở sòng! 5-5!”

- “Ta đánh trận! 8-2!”

- “Nhưng đệ tử là người quản lý, lúc nãy mấy người kia còn đòi lại, chỉ có đệ tử bảo vệ đám linh thạch đáng thương này! 6-4! Không hơn không kém!”

- “Nếu ta không đánh trận ngươi nghĩ sẽ có được đám linh thạch này? Bán ngươi cho đám tu sĩ cũng chưa chắc có được đám linh thạch này đâu! 8-2!”

- “Sư phụ, có phải người có ý trước lúc đi bán con cho đám tu sĩ dưới núi kia không?”

Cô chột dạ huýt sáo quay đi.

- “Được rồi! 7-3 không hơn!”

Thấy tình hình như vậy Thiệu Hỉ đã hiểu được tương lai của mình. Hắn là khóc không ra nước mắt. Vừa mới lơ là, cô xoay người nhanh chóng giằng đám linh thạch trong tay Thiệu Hỉ. Vì mạng sống sau này Thiệu Hỉ không thể nào mà chấp nhận liền đưa tay giằng lại, giằng một hồi một tờ giấy trong người Thiệu Hỉ rớt xuống. Cô ngoắc ngón tay dùng thanh âm chú lên giấy, tờ giấy bắt đầu đọc. Tờ giấy chưa đọc xong phần đầu Thiệu Hỉ liền có ý định nhào tới nuốt nó, cô nhanh chóng ấn định hắn ở một nơi. Quả nhiên. Tên đệ tử này còn dám làm ra một bản khế ước sau khi cô chết toàn bộ linh thạch cũng như chức vị của cô sẽ thuộc về hắn. Biết muộn màng đám môn sinh bên ngoài có ý đòi lại linh thạch liền từ bỏ. Số linh thạch đó coi như tiền dự tang lễ hắn đi! Dù sao làm đệ tử của một sư phụ như vậy...cũng không dễ dàng gì! Hắn vất vả rồi!

Nghe tiếng bước chân xa dần, Thiệu Hỉ ló đầu ra.

- “Bọn họ đã rời đi rồi chứ sư phụ?”

Cô gật đầu thả hắn ra, giơ ngón cái lên chỗ hắn.

- “Làm tốt lắm!”

- “Đa tạ sư phụ đã khen!”

Trong một giấy hai người một thầy một trò thành công tẩy trắng số linh thạch. Nam chính cũng hoàn hồn tìm tới cô. Một giây kia...quả thực hắn cũng là bị đớp hồn! Không tin nổi trong vài trăm năm không gặp lại...nữ tử ấy lại câu hồn tới thế! Xuýt chút nữa hắn đã quên đi nữ nhân kia.

- “Muội..., Tuệ Nhan! Muội không sao chứ?”

- “Ta không sao! Ta đã thắng rồi! Không còn yếu đuối như trước nữa...mỗi ngày vì huynh mà cố gắng tiến lên phía trước, ta hôm nay cũng đã giúp huynh được nở mày nở mặt rồi! Không còn là người cần được huynh bảo vệ nữa!”

Tên nam chủ quả nhiên cảm động vì lời cô nói, cô nói xong muốn tiến lên phía hắn nhưng lại ngất đi, chỗ bị đâm cô để sẵn một bịch máu giả chờ hắn lao tới liền lợi dụng điểm mù mở ra, hắn kinh ngạc nhìn hồng y của cô loang ra vệt màu đen, tay cô thấm máu. Sư phụ đã nổi hứng diễn, đệ tử hắn không thể không giúp! Chờ nam chính chạy tới đỡ cô Thiệu Hỉ cũng tiến lên. Tưởng Hạ Chi nhanh chóng đưa tay cô lên bắt mạch.

- “Sư phụ, sư phụ người không sao chứ?”

Nói rồi hắn đưa tay giữ vài mạch của cô, thậm chí còn truyền một chút linh lực vào khiến mạch có chút rối loạn như thật, mặc dù chút linh lực này sẽ chẳng tổn thương tới cô nhưng khiến người đo mạch của cô bị ảnh hưởng. Quả nhiên. Nam chính lần nữa dính trưởng, nhìn mày hắn nhăn một đoàn cô cười thầm trong lòng. Lần này cô muốn làm tra nữ!

- “Không xong! Mạch của muội ấy có chút loạn! Ta đưa muội ấy về phòng nghỉ ngơi, ngươi đi nói lại với mấy trưởng lão!”

Thiệu Hỉ gật đầu, Tưởng Hạ Chi liền bế cô theo kiểu công chúa rời đi. Bất quá tuy biết chỉ là cô đang diễn trêu đùa tên tra nam kia hắn lại khó chịu tới vậy!

- “Sư phụ à! Tới bao giờ người mới diễn xong đây? Ta sợ...không nhịn được mất!”

Nói rồi hắn xoay người đi.

Tưởng Hạ Chi vừa đưa cô vào phòng liền có người đi tới gõ cửa phòng. Vừa mở cửa ra hắn liền thấy một nữ nhân nhỏ nhắn đứng trước cửa.

- “Ngươi là?”

- “Chào người, ta là Xuân Hoa người của thái y các. Lúc nãy ta thấy ngũ trưởng lão bị thương liền chờ người ở nơi này! Giờ ta tới để giúp người trị thương!”

- “Được, ngươi vào đi! Ta đi có việc chút!”

Nói rồi Tưởng Hạ Chi bước đi để lại mình cô trong phòng. Xuân Hoa gật nhẹ đầu ôm thùng thuốc bước vào.

Vừa khép cửa lại Xuân Hoa liền nhếch môi cười.

- “Đi qua bao nơi, kỹ thuật diễn của người ngày càng cao đấy!”

Vừa nói xong Xuân Hoa liền hiện ra một bộ dáng tóc bạc xõa dài. Cô mở mắt ra nhìn hắn thờ ơ.

- “Vậy...tự tiện vào khuê phòng của thiếu nữ cũng là thói quen qua bao thế giới cũng không đổi sao?”

- “Nếu tính tổng thọ...chậc chậc...em không ít tuổi, còn là thiếu nữ sao?”

Cô nhếch môi nhìn hắn.

- “Vậy thế giới này anh là?”

- “Anh là Mộ Dung Kỷ!”

*Ding! Xuất hiện nam phụ Mộ Dung Kỷ! Này! Sao hắn lại làm như quen cô rất lâu vậy hả? Hắn ta đâu có hệ thống? Ta cũng không tìm ra lỗi!*

Nghe hệ thống nói vậy cô liền loại bỏ việc tên này là đối tượng công lược. Có nghĩa là...người cuối cùng kia cô chưa tìm ra chính là đối tượng công lược.

*Ngươi an tâm chơi game tiếp đi!*

*Cô dù sao ở thế giới này cũng là phú bà, mấy thế giới sau tôi cũng sẽ sắp xếp cho cô là người giàu có, cô thấy sao về mấy quyển sách võ thuật trong cửa hàng? Tôi cũng mới app một số món đồ mới về! Cô muốn đi dạo chứ? Sale 20%!*

*Hệ thống yêu dấu này! Từ khi nào ngươi qua làm đa cấp vậy? Hơn nữa ngươi nghĩ ta còn chưa đủ hiểu ngươi sao? Im miệng ngồi một chỗ chơi game đi! Nếu không ta không chắc sẽ làm gì ngươi đâu! Ngay cả túi càn khôn ta cũng chưa đổi lại được đâu đây này!*

Nghe tới cô muốn đổi lại túi càn khôn hệ thống liền ngoan ngoãn quay lại núp lùm chờ cơ hội xông ra tranh giành đất diễn!

- “Wao! Thế lực đứng sau thì sao?”

Hắn nhẹ giọng khẽ cười.

- “Lần này anh nghèo hơn em! Chỉ có thể làm ma tôn!”

- “Khí chất anh cũng hợp lắm!”

Vừa nói xong cô liền xoay mặt khinh bỉ hắn. Làm hẳn ma tôn còn nghèo? Đánh chết cô cũng không tin, nghe đồn kỳ trân dị bảo của ma giáo còn gấp ba chính phái.

- “Khi nào rảnh, vị huynh đệ thân thiết này không ngại cho ta đi dạo một vòng chứ?”

- “Được thôi! Chỉ là kho chứa đồ thì không đưa vị mỹ nhân này tới được rồi! Nơi đó quá bụi bẩn, không hợp với khí chất không vướng bụi của mỹ nhân đây!”

- “Anh đừng lo! Em không ngại nhiễm bụi!”

Chưa quá ba câu cô liền lộ bản chất. Hai người đang vui vẻ nói chuyện liền thấy một cỏ truyền âm bay tới, âm thanh rất vừa vặn. Nhìn thấy nó cô liền hiểu, học trò này quả là học trò cưng của cô!

- “Muội gào lên cái gì?”

Ồ! Đây là giọng của nam chính này! Vị còn lại, hẳn là nữ chính rồi!

- “Huynh hét với muội? Huynh vì ả mà hét lên với muội? Hôm qua huynh đã làm cái gì ta đều thấy rõ ràng, ta không trách huynh vì đó là ta sai, ta lại thích huynh sau ả! Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn! Huynh lại bế ả! Hai người thân mật như vậy, có phải huynh muốn bỏ ta rồi hay không?”

Cô nghe giọng nữ chính thút thít yếu đuối mà tặc lưỡi.

- “Ồ! Wao!”

Cô còn chưa nhập vai mà chưa gì đã làm bộ đôi yêu nhau tới “thiên trường địa cửu” này có nút thắt mới kinh ngạc làm sao! Thấy cô như vậy, Mộ Dung Kỷ sủng nịnh nhìn cô.

- “Muội rốt cuộc vẫn chẳng thay đổi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.