Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 146: Chương 146




Chiều hôm sau mọi người đều tới chọn những chỗ có phong cảnh đẹp nhất ngồi hóng chuyện. Đó là đại tiên đấu với một kẻ tu đạo chưa đắc thành! Kết quả đã bày sẵn, không tới hóng thì hơi phí! Dù sao mấy trận đòn cô đánh bọn chúng còn ân ẩn đau! Không tới đây xem cô bị đánh bọn chúng thật không thể cam lòng!

- “Ầy gù! Thật không ngờ mọi người lại có tình thân như vậy, thấy ta đánh trận còn không ngần ngại dẹp bỏ công việc tới đây cổ vũ cho ta!”

Nhìn tấm băng rôn ghi chữ “Nhiếp Lang thần cố lên!” cô gật đầu ghi nhận sự sùng bái của đám môn sinh với mình. Thiệu Hỉ bên cạnh nhìn cô tự chối bỏ sự thật cũng không thể nói nhiều. Gì thì gì! Hắn là người đã từng thưởng thức trận đòn từ cô, nữ nhân này chính là đụng không nổi! Mong rằng vị đạo hữu kia không bị đánh quá thảm....

- “Mọi người tập hợp!”

Trưởng lão đứng lên đưa tay triệu tập cô và Lang Nhiếp thần kia tới chỗ đấu trường. Cô vừa tới liền thấy mặt hắn không thể nào mà lộ ra bộ dáng yêu thích liền chán ghét nhìn qua. Hắn lại lườm tới cô, ấu trĩ không ngừng.

- “Được rồi! Thời gian đã tới! Hai người bước lên võ đài!”

Lời của trưởng lão vừa dứt cô và tên thần tiên face kia tiến tới võ đài.

- “Ta đây là lần đầu tiên, người nhớ nhẹ tay nha!”

Vừa lên tới nơi cô liền mở lời nói, vừa nói cô còn kết hợp bộ dáng xấu hổ.

- “Bớt phí lời! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại nha đầu nhà ngươi!”

Hắn chỉ tới cô bộ dáng đánh tới nơi. Cô chu chu môi hất tay tạo ra một kết giới.

- “Ầy dà! Người gấp cái gì nha, hôm nay người muốn chơi như nào ta liền không ngại chơi cùng người! Bất quá vẫn phải bảo vệ nơi này! Nếu lỡ tay làm hư cái gì đó....ta mới không đền nổi đâu!”

Tên kia ngạc nhiên nhìn tới cô dễ dàng tạo kết giới trong lòng thầm nghĩ hẳn bậc của cô cũng rất cao!

Bên ngoài Thiệu Hỉ thấy tình hình khả quan liền bày ra một bàn cá cược!

- “Lại đây lại đây! Trận đấu giữa một đạo sĩ tu tiên và một thần tiên chính hiệu, Sư phụ ta ngũ trưởng lão cược 1 thắng 5, vị tiên gia kia cược 1 thắng 10! Lại đây, lại đây!”

Nói gì thì nói, việc cờ bạc mũi cô thật thính! Thiệu Hỉ vừa mới bày bàn ra một đám liền tranh nhau nhào tới cá cược, cô cũng nhao nhao trong cái nhóm ấy!

- “Ta cược, ta cũng cược!”

Mọi người nghe xong liền kinh ngạc quay qua cô.

- “Ủa! Ngũ trưởng lão không phải người chuẩn bị chiến đấu sao?”

Một tên đồ đệ tiến tới hỏi. Cô cười cười xoa mũi.

- “Gì thì gì, cược xong tính tiếp!”

Nói rồi cô đứng qua bên Thiệu Hỉ. Thấy cô tới Thiệu Hỉ biết điều lên tiếng.

- “Sư phụ an tâm! Con được cho Nhiếp Lang thần rồi!”

Cô đưa ngón cái về phía hắn.

- “Quả nhiên hiểu ý ta!”

Vừa nói xong cô liền lăn lại kết giới! Cùng lúc ấy Lang Nhiếp cũng bày trận xong nhìn tới cô hoàn hồn về. Lúc đầu hắn không để ý liền không biết cô ta lại xuất hồn!

- “Ngại quá để ngài chờ lâu! Ta đi chỉnh đốn fans hâm mộ của ta một chút, bọn chúng hâm mộ ta quá nên gây chút ồn ào! Đã vậy cá cược cũng không gọi ta!”

- “Ngươi...ngươi có chút tôn trọng ta hay không?”

Vừa nói xong hắn liền rút bảo kiếm ra!

Là Thủy mộng kiếm! Bảo vật cấp 10! Giá quả thực rất cao! Cô tham lam nhìn về phía bảo vật đó nở nụ cười lưu manh. Bảo bối à! Chị tới đây!

Cô nhào tới hắn cũng hất kiếm, một luồng sát khí bay tới cô. Cô lại rất nhẹ nhàng nhún thân xoay người tránh né! Cùng lúc ấy rất nhiều trận đồ bắt đầu hiện lên, rất nhiều ngọn băng liên tục lao về phía cô. Bất quá cô vẫn cầm thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng phá vỡ chúng, tiện thể cô còn rót thêm linh lực vào trận đồ phía dưới, dưới áp lực vô hình cùng đấu linh lực với tên Lang Thần khiến hắn toát mồ hôi một phen! Trên mặt cô vẫn ý cười lưu manh không dứt, lần đầu tiên Nhiếp Lang Thần cảm nhận được...hắn chính là gặp phải cái đối thủ đáng gờm! Nếu hắn thu trận đồ về bây giờ với cả linh lực của cô hắn chỉ có phản phệ. Nhưng nếu cứ tiếp tục linh khí sẽ tiêu hao vô ích, lần này hắn đi không được, lui không xong liền phải tự mình bay tới đấu chính diện với cô. Bất quá...thể lực của cô chính là 100% không ngại đấu solo! Hắn dùng binh khí cấp 10 đấu với cây kiếm gỗ của cô không lâu sau liền nhận ra được cây kiếm gỗ kia có điểm yếu liền nhằm điểm yếu mà đánh tới, tuy cô biết nhưng dù sao cũng là kiếm gỗ, chơi chán liền vứt! Quả nhiên không lâu sau kiếm của cô thực sự gãy, dưới võ đài không ngừng vang lên tiếng hô.

- “Đánh nữa, đánh nữa đi!”

Nhiếp Lang thần nhếch môi nhìn cô.

- “Ta cứ ngỡ Ngũ trưởng lão sẽ như nào...không ngờ cũng chỉ tới vậy. Ngay cả kiếm cũng chẳng phải bảo vật!”

Cô giả làm bộ mặt vẫn chưa khỏi hết sốc nhìn thanh kiếm gãy đôi xíu nữa thì rớt nước mắt.

- “Ngươi không hiểu sao?”

Giọng cô thê lương cất lên. Tên Nhiếp Lang thần có chút khó hiểu.

- “Hả?”

Hắn vừa nói xong cô liền lật mặt.

- “Đó chỉ là cây kiếm bình thường thôi!đánh nãy giờ ngươi cũng chỉ có thể đánh gãy kiếm mà còn ở đó kiêu ngạo cái gì? Kiếm của ta là kiếm gỗ thân thiện với môi trường, giá cả phải chăng lại vô cùng chắc chắn!”

Vừa nói xong cô đưa tay lên lại một thanh kiếm gỗ khác bay tới. Cô cầm lấy thanh kiếm ấy nhếch môi cười.

- “Cái này ta đánh với ngươi tới sáng mai cũng được đó!”

Cô không ngần ngại tiếp tục lao tới đánh. Vừa lao tới cô lại nói.

- “Đây cũng là ta thị phạm cho các ngươi xem! Ta đã nói môn chế tạo binh khí của ta rất hữu dụng mà! Các ngươi hôm sau kiểm tra, mỗi người ít nhất phải có cho ta 10 thanh kiếm, hoa văn tự tạo! Hôm nay ta cho các ngươi xem thanh kiếm gỗ có hoa văn yêu thích nhất của ta! Thanh kiếm gỗ có mặt thần tài!”

Nhóm môn sinh từ ngoài nhìn vào quả thực không có gì ngoài tiền ở đó! Bọn chúng quả thực...trên đầu một dàn quạ bay. Nhìn tới nam chính ở phía dưới lo sót vó nhìn cô. Cô liền bày ra bộ dáng đẹp mắt nhất giả vờ ăn một đòn ngã xuống. Tất cả mọi người đều nghĩ cô dính đòn, cả kẻ địch cũng vậy! Nhiếp Lang thần khinh bỉ tiến tới nhìn cô.

- “Ta đã nói, xem ngươi còn tự mãn được bao lâu!”

Hắn vừa nói liền đưa kiếm lên tính một nhát kết liễu lại không ngờ, lúc hắn vừa đưa kiếm lên cô tay siết chặt thanh kiếm vung từ dưới lên một phát dồn tất cả linh lực đâm vào giữa bụng hắn phong bế linh khí của hắn. Quá bất ngờ không kịp tránh Nhiếp Lang thần một cú dính trọn văng ra ngoài dính tới kết giới liền ngã xuống, cô từ từ đứng lên phủi bụi quần áo.

- “Ngượng ngùng, lúc nãy không chú ý ta trượt chân thôi! Hình như ta đâm phải gì thì phải! Thấy cứng cứng!”

Cô đứng lên nhìn đám quần chúng bên dưới vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Nhiếp Lang thần đang dồn Linh khí tấn công cô lại một phát bị cô chế ngự linh khí khiến cho hắn bị rối loạn linh khí, pháp trận bên ngoài kia nhất định phải có một luồng linh khí ổn định duy trì, lúc đó cô phong ấn linh khí hắn khiến pháp trận nhất thời không đủ linh khí liền lao về chủ pháp trận mà phản phệ khiến hắn phụt máu ngã quỵ. Gân cốt đứt đoạn, linh khí hung hăng dao động. Xuýt chút nữa nổ tung người mà chết! Cũng may cô trong lúc đánh nhau dần dần thu lại linh khí về nên không bị ảnh hưởng.

Dưới con mắt của cả ngàn môn sinh cô hạ gục đại tiên bọn chúng đặt niềm tin khiến bọn chúng sốc không nói lên lời. Thiệu Hỉ âm thầm thu lưới linh thạch lại. Lần này hắn giàu to rồi! Từ lúc hắn bước vào nơi này còn chưa được nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy đâu! Cô phất tay thu lại kết giới, mọi thứ hiện rõ trước mặt mọi người. Quả thực tên Lang Nhiếp thần kia cả người máu me không đứng lên nổi. Thảm...vô cùng thảm. Mấy kẻ cầm băng rôn kia không ngần ngại ném thẳng băng rôn xuống lớn miệng hét.

- “Ngũ trưởng lão thật tài giỏi! Ngũ trưởng lão là số 1!”

Nhìn đám bên dưới thi nhau hô, cô giữ nụ cười lịch thiệp vẫy tay chào bọn hắn. Ầy gù! Bọn chúng vẫn luôn làm cô ngượng ngùng mà!

Đại trưởng lão thấy vậy liền cất lời.

- “Thắng bại đã rõ! Mau đưa Nhiếp Lang trở về chỗ nghỉ! Chờ y dậy sẽ tiếp tục nói chuyện!”

Nói rồi ông phất tay. Đám môn sinh nhìn Thiệu Hỉ tiếc đứt ruột. Đó đều là linh thạch bọn hắn tích góp cứ ngỡ sẽ được một vố ngon....

Thiệu Hỉ nhìn cô đứng ở đó, ba ngàn sợi bay theo gió ánh mắt khi lâm trận của cô lúc đòn kết thúc hắn đã thấy...thật mê người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.