Tại chính điện cô một thân hồng y hiên ngang bước tới.
- “Ta mong được giải thích về việc này! Hiện ta là thần nên cũng không muốn cậy thế bắt nạt mấy ngươi, mong các ngươi tự hiểu đi!”
Lang Nhiếp là một tên tu tiên, hắn mới phi thăng lên làm một tiểu tiên nhỏ liền tự xưng là thần đi khắp nơi huênh hoang. Hắn chọc giận và gây thù cũng không ít người vẫn không một ai dám lên tiếng chống đối vì hắn mang danh thần linh, không may hắn lại gặp kẻ ngang tàn như cô...coi như hắn xui bất quá nỗi nhục này hắn nuốt không trôi!
- “Trưởng lão cùng cửu vị sư huynh muội, có chuyện lớn gì mà mọi người lại tụ tập đông đủ vậy? Tuyển thêm đồ đệ ngoại tuyến sao?”
Bước vào cô vẫn mang vẻ mặt vô tội đi lướt qua tên Lang thần kia. Bỗng cô dừng bước nhìn qua hắn.
- “Không phải chứ...mấy người định nhận tên này làm đồ đệ sao?”
Cô chỉ qua hắn vẫn luôn đen mặt đứng một góc. Mắt cô không mù mà không ngửi ra mùi tiên từ hắn bất quá mùi đó cũng không át nổi thối nát từ hắn khiến cô không nhịn được mà châm chọc.
- “Muội đó! Bớt nói linh tinh. Vị này là Lang Nhiếp thần, y hôm nay đặc biệt hạ thế tới để nói rõ với muội. Lang Nhiếp thần báo cáo muội lừa đảo, cướp bóc của chúng sinh hơn nữa muội còn...rỡ luôn đền thờ của Lang Nhiếp thần đây! Muội có giải thích gì về việc này!”
Cô ngạc nhiên ôm mặt.
- “Ầy! Ngượng ngùng! Ta còn tưởng đệ tử mới đâu! Lần đầu gặp liền muốn đổ lỗi cho ta mà chẳng cần biết đúng sai như vậy...làm ta nghi ngờ cốt cách làm thần của vị đại ca kia quá!”
Cô không ngại đem con mắt thất vọng nhìn tên Lang Nhiếp Thần trắng trợn đánh giá hắn!
- “Cũng không phải các huynh đệ tỷ muội không biết. Ta tuy có chút tham tiền nhưng cũng không túng thiếu tới mức đi cướp, ta đây là giúp dân trừ họa ghi thêm công đức cho mình. Hơn nữa việc đền của Lang thần đây ta là trong lúc diệt yêu trừ ma “lỡ” ra tay hơi nặng khiến đền của y bị sập, đền của y cũng khá lớn làm ta còn tưởng nhà dân đâu! Ta cũng kêu người dân đi ra trước rồi...Lang nhiếp thần bần đạo xin mạn phép hỏi phải chăng đền lúc sập bị cháy người không kịp chạy nên mới bị cháy đen vậy sao?”
Cô vừa nói xong mọi người liền che miệng cười.
- “Vậy ngươi nói xem! Tại sao hương hỏa, bát vàng của ta lúc sau đền sập liền biến mất?”
- “Cái đó ta thấy nhà sập lại có nhiều vàng như vậy không ai nhận liền đem xung ngân khố thôi! Nếu người muốn đòi lại thì cũng thật ngại, ta đã đem mấy kim ngân châu báu đó mua gạo nấu cho người dân khó khăn tại hạ giới tích chút đức cho người rồi. Không cần đa tạ ta đâu!”
Cô cười tới vui vẻ khiến cho tên Lăng Nhiếp kia muốn thổ huyết. Đại trưởng lão cùng mọi người thấy cô như vậy không thể không khen thưởng cô trong lòng.
- “Được! Chuyện ngươi lừa người cướp bóc ta có thể cho qua nhưng còn chuyện ngươi phá hỏng đền ta, ta không thể không tính!”
- “Nhiếp....gì nhỉ? Người có nhầm lẫn? Bần đạo không biết lừa người cướp bóc là gì nha! Nếu người muốn đền cũng không phải không thể...người lại không bằng không chứng cáo buộc ta cướp bóc lừa người, việc này tổn hại rất lớn tới thanh danh của ta...người nói xem! Phải bù đắp cho ta sao đây? Vì câu nói của người có thể làm môn phái của ta mất đi uy tín, mọi người biết đối mặt với dư luận làm sao? Rồi tới kỳ tuyển môn sinh số lượng môn sinh của ta sẽ giảm. Người dân sẽ không gọi chúng ta trừ yêu diệt ma, mất đi nền tảng tin tưởng với người dân. Môn phái ta sẽ ngày một đi xuống và lụi tàn! Người nói xem! Vì một câu của người mà môn phái của ta sắp phải đóng cửa rồi...người nói nên bù đắp cho ta sao đây? Sau này ta phải đối mặt với mọi người sao đây?”
Cô cầm lấy khăn tay hai mắt hoen đỏ kiên cường không rơi lệ nhìn tên Lang Nhiếp đó khiến hắn đen mặt. Ngọa hổ tàng long! Đây chính là chiêu sư tử ngoạm đã thất truyền từ lâu chăng?
- “Đại trưởng lão, người xem! Người của ngươi dám làm không dám nhận!”
Lang Nhiếp sớm nhận ra, nếu nói nữa với cô có khả năng hắn thua là rất cao! Nhận thấy điều đó hắn liền quay qua trưởng môn.
- “Lời nói của muội ấy..không phải không đúng! Người không bằng không chứng nói muội ấy lừa đảo cướp bóc như vậy tổn hại rất lớn tới danh dự của muội ấy và cho danh môn chúng ta! Chuyện ngôi đền muội ấy cũng không nói không đền lại cho người, bất quá như muội ấy nói. Người cáo buộc muội ấy như vậy...không phải nên có chút đền bù?”
Thiệu Hỉ bên ngoài dùng cỏ truyền âm vướng trên áo cô mà nghe được chút ít, Tưởng Hạ Chi bên cạnh Thiệu Hỉ nên cũng nghe không sót chữ nào. Ngạc nhiên Tưởng Hạ Chi không ngờ nữ nhân yếu đuối kia cũng có khi mạnh mẽ tới vậy!
- “Vậy đấu đi! Ta không muốn bị nói là cậy mạnh hiếp yếu bất quá cô ta kiêu căng như vậy không thể không dạy dỗ. Ta mong chuyện này sẽ làm các ngươi mở to mắt! Nếu ta thắng cô ta phải đền bù và xây lại đền cho ta! Ngoài ra cô ta phải theo ta làm tiên đồng theo hầu!”
Cô hứng thú nhìn kẻ kiêu ngạo trước mắt. Đại trưởng lão và mọi người nhìn tới cô bằng ánh mắt lo lắng. Cô đưa tay ra hiệu không sao cả mỉm cười.
- “Ta chấp nhận lời khiêu chiến của người. Nghe nói người mới tới? Ta cũng không thể nhân lúc người mệt mà chiếm tiện nghi! Thiệu Hỉ! Mang Nhiếp..”
- “Nhiếp Lang Thần!”
Thấy cô ngay cả cái tên của người cô gây chuyện cũng không nhớ nổi Thiệu Hỉ thở dài.
- “Ân! Nhiếp Lang Thần nghỉ ngơi mời đi theo đồ đệ ta! Mai chúng ta sẽ bắt đầu từ canh Mùi!”
Cô mỉm cười khuynh đảo mọi người. Nhiếp Lang tuần không hiểu sao lại có chút lo sợ. Ánh mắt đó của cô giống hệt tên ma vương....
- “Vậy được! Nhiếp Lang thần đây..không có ý kiến gì chứ?”
Đại trưởng lão nhìn qua hắn. Hắn có chút suy tư rồi gật đầu.
- “Được!”
- “Ây khoan! Vị đại tiên này thật là tự tin! Ngay cả lúc cá cược cũng chỉ nói ta thua thì sao...cũng chưa nói người thua thì sao?”
Tên đó nhếch môi nhìn cô.
- “Vậy ngươi muốn sao?”
Cô xoa tay.
- “Ấy cũng không phải là gì phức tạp đâu! Chỉ cần người nếu thua liền nhường lại pháp khí của ngài cho ta!”
Cô hiếm khí nhiệt tình đưa hai tay xoa xoa tiến tới vị trí của tên Lang Khiếp thần. Cô muốn nói hắn sẽ phải cởi đồ lõa thể nhưng nghĩ tới nam phụ cùng nam chính ngoài kia cô cũng là nhịn lại.
- “Được!”
Giao kèo xong cô cho Thiệu Hỉ dẫn tên Lang kia tới một căn nhà trúc tồi tàn.
- “Muội sao lại có thể chơi lớn như vậy chứ? Hắn đã hóa thần muội mới đang ngấp nghé sắp độ hóa, còn mười năm nữa...muội nếu bị thương nặng trong trận này thì phải làm sao đây?”
Đại trưởng lão nhìn cô vẫn hiên ngang đứng trước đó nhíu mày.
- “Đa tạ sư huynh đã lo lắng bất quá...huynh có biết ta ngửi thấy mùi gì từ hắn không?”
- “Mùi tiền sao?”
Cô lắc đầu nhìn trưởng lão cười cười.
- “Huynh đừng xem thường ta vậy chứ? Trên người hắn ta ngửi thấy mùi Càn khôn nhiệt huyết công!”
Nghe tới đó mọi người đều kinh ngạc nhìn cô.
- “Muội nói Càn khôn nhiệt huyết công?”
Cô gật đầu tiếp tục.
- “Người luyện Càn khôn thuật đều dùng thọ nguyên của mình đổi lấy linh khí, hắn ta cũng vậy. Hôm đó muội đi ngang qua một thôn nghe đồn miếu của hắn khá linh thiêng. Bất quá muội nhận ra thọ nguyên của người dân cùng linh khí nơi đó đang bị hút cạn dần. Nghi ngờ muội đã theo sau tra xét. Không ngờ là do hắn đứng sau! Muội cũng vì người dân nơi đó nên trên đường bắt yêu có ép chúng qua bên đền của tên đó! Không ngờ hắn lại cấu kết yêu ma! Có lẽ nhờ yêu ma giúp sức hắn mới có thể hóa thần. Nên huynh yên tâm! Với một vị tiên hàng giả như hắn...ta đây không sợ đâu!”
Tưởng Hạ Chi bên ngoài tay cầm cỏ truyền âm nghe từng câu từng chữ trong lòng không khỏi nở hoa. Vị hôn thê của hắn...thật làm hắn mở mày mở mặt....
- “Được! Vậy muội về nghỉ ngơi đi! Mai bắt đầu! Nhớ đừng để bị thương!”
Cô gật đầu rời đi, mới ra tới ngoài cô liền gặp Tưởng Hạ Chi đứng tại cửa.
- “Hạ Chi ca ca! Thật ngại quá! Hôm nay ta không thể đi cùng huynh được rồi! Hẹn huynh hôm khác nhé!”
- “Được, muội nhìn qua có vẻ mệt rồi! Nghỉ ngơi đi! Ta đi nấu chút đồ muội thích ăn!”
Cô mỉm cười gật đầu e lệ.
- “Đa tạ ca ca!”
- “Ngốc! Muội đâu cần nói vậy với ta! Chúng ta đều là người nhà cả! Muội nghỉ đi! Ta đi nấu!”
Nói rồi nhìn cô gật đầu xoay đi hắn mới xoay người hướng nhà bếp bước tới. Vừa xoay người nụ cười e lệ của cô liền hiện lên hồi châm biếm. Với thái độ này của nam chính hẳn là hắn muốn có hai vị phu nhân rồi! Đáng tiếc cô không cho hắn nguyện ý đâu!
Bữa ăn hôm ấy không thấy nữ chính đeo bám nam chính. Hẳn đã giận.
Tối hôm đó cô ngồi trên nóc nhà nam chính đang trú tạm vừa lấy trong túi càn khôn ra bắp rang vừa uống coca nghe nữ chủ hờn dỗi nam chủ. Wao! Quả nhiên là phim hay!
Bỗng bên cạnh cô có tiếng động, giao tiếp bằng sóng âm Thiệu Hỉ hờn dỗi.
- “Sư phụ đi xem kịch cũng không gọi đệ tử!”
Cô nhếch môi cười.
- “Muốn xem tự lết thân tới xem còn mong ta dùng kiệu 8 người tới rước ngươi đi xem!”
- “Mai người phải ra trận rồi! Trước khi đi nhớ ủy quyền chức vụ cũng như toàn bộ linh thạch cho đệ tử! Đệ tử sẽ làm rạng danh môn phái ta!”
- “Bớt mơ mộng! Để ta xem kịch! Nếu ngươi vẫn còn rảnh quá...ta không ngại bắt thêm vài con yêu thú cấp 10 về bồi ngươi chơi đâu!”
Tưởng Hạ Chi nghe vậy triệt để câm nín! Tin tức của cô chọc giận đại tiên đều đã lan tỏa khắp môn phái. Ai ai cũng hóng.
Dưới ánh trăng kia, nam nhân một thân tóc bạc phiêu lãng nhìn nữ tử đang còn vui nghịch khẽ cười.
- “Vẫn nghịch như vậy!”
Vừa nói xong hắn hóa thành những cánh đào vô tung vô tích mà biến mất!