Quả thực không cay, Tưởng Hạ Chi nhìn qua nữ chính hai mắt hoen đỏ nhíu mày.
- “Muội xem lại đũa của muội phải chăng lúc nấu có món cay không để ý liền đem tới?”
Cô nếm lại đũa rất thản nhiên rồi nhìn qua lắc đầu.
- “Không hề cay!”
Cô nếm đũa khẳng định khiến mọi người rơi vào lúng túng. Bây giờ chẳng có ai có thể cùng nếm đũa với cô. Vẻ mặt cô chân thực tới vậy, việc này chẳng khác gì nữ chính tự ăn vạ. Mà dù cô có làm đũa cô có vấn đề cũng không ai dám nếm cây đũa kia cùng cô.
Thiệu Hỉ trong khi hai người kia lúng túng tiến tới ngậm đôi đũa kia vào miệng.
- “Ngươi...đang làm gì vậy?”
Thiệu Hỉ nhướng mày cười nhìn qua nam nữ chính rồi từ từ rời môi nhìn lại cô.
- “Sư phụ không phải nói lúc tu tiên nam nữ giới tính vốn chỉ là thất tình lục dục không cần bận tâm sao? Bây giờ nếu không có người chứng minh cho sư phụ thì người nào đó lại nghĩ sai cho người thì sao? Chiếc đũa này không hề cay...mà rất ngọt!”
Xoa môi ánh mắt Thiệu Hỉ tà mị nhìn cô. Đây là trực tiếp tuyên chiến cho nam chính đội mũ xanh? Tuy hai người cái hôn ước kia là tự định nhưng cũng chưa ai nói giải trừ...bây giờ vẫn tính.
Cô cũng mặc cho hành động tùy ý này của Thiệu Hỉ. Hắn càng làm vậy, cô lại càng có kịch xem!
Kỳ Thanh Nhiên oan ức nhìn qua Tưởng Hạ Chi. Tưởng Hạ Chi không thể làm gì hơn ngoài vỗ vai nữ chính cả hai ngồi cạnh nhau. Cô xa lạ ngồi đối diện hai người họ. Trên bàn ăn nữ chính rất hăng hái gắp một số món Tưởng Hạ Chi không thích ăn cô vui vẻ nhìn Tưởng Hạ Chi nhắm mắt cố gắng ăn. Tuy nói một bàn thức ăn Tưởng Hạ Chi thích ăn nhưng cô vẫn làm một hai món hắn ghét. Tưởng Hạ Chi bình thường đều chiều nữ chính, ngay cả món ăn cũng chiều theo nữ chính. Nói chung nam chính chưa từng được nữ chính biết rằng bản thân thích hay không thích gì. Cô vừa ăn vừa nhìn tới vui vẻ. Nữ chính càng nhiệt tình nam chính càng khó chịu.
- “Nhìn hai người ta còn tưởng hai người mới là có hôn ước chứ không phải sư phụ ta đâu! Hiểu nhau tới vậy, chăm sóc nhau như vậy, thật ngưỡng mộ tình bạn của hai người!”
Thiệu Hỉ nhếch môi cười nhìn hai người đối diện gắp một miếng rau xanh cho sư phụ nhà mình. Cô nhìn một màn ẩn ý này khẽ cười khiến độc tác của nữ chính khẽ ngưng môi bặm lại.
- “Sao ngươi lại nói vậy? Nói vậy là sai rồi! Hai người họ đã gắn bó vào sinh ra tử với nhau thân thiết cũng là chuyện bình thường. Ngược lại là Hạ Chi ca ca ngay cả những món huynh trước kia thích ăn cũng không đụng ngược lại là những món huynh ghét đều ăn. Thật làm muội ngạc nhiên đó!”
Nói xong câu đó cô liếc nhìn qua nữ chính ngây như phỗng.
- “Không phải cô nương nói...làm những món huynh ấy thích ăn sao?”
Cô gật đầu không phủ nhận.
- “Nhưng vì biết có khách không biết cô nương có thích ăn những món huynh ấy thích không nên ta đã làm nhiều hơn vài món và đã đặt xa huynh ấy! Không ngờ cô nương lại nhiệt tình như vậy!”
Cô cười tới vui vẻ. Cô không tin cô không chọc cho đôi này khâu vá đầy mình!
- “Tiểu đệ tử nếu đã ăn no chúng ta trở lại thôi! Hai người ăn xong cứ để đó, xíu nữa sẽ có đệ tử tới dọn!”
Nói rồi cô đứng lên rồi như chợt nhớ ra gì đó xoay người nhìn qua nam chính.
- “Đúng rồi! Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh. Mai canh Mão chúng ta hãy hẹn ở Đào hoa cốc nhé!”
- “Ân!”
Rất nhanh nam chính gật đầu chấp thuận.
- “Ta mạn phép đi trước!”
Cô kéo Thiệu Hỉ rời đi.
- “Sư phụ người...”
Cảm nhận được ánh nhìn của Thiệu Hỉ cô nhướng mày nhìn qua hắn rồi à một tiếng buông tay hắn ra. Thấy vậy hắn nhanh chóng nhét tay lại tay cô.
- “Không phải chuyện đó! Người biết hôn phu của người có người ngoài phải không?”
- “Đúng vậy! Nhưng vậy thì sao? Chuyện này là việc riêng của ta...không cần ngươi bận tâm! Nhớ rõ giới hạn của ngươi!”
- “Linh thạch 10 năm còn lại của ta giao cho người 7 phần!”
Nghe tới vậy cô liền dừng bước chân bước tới rất thoải mái bá vai hắn kéo hắn xuống.
- “Này tiểu huynh đệ ta kể ngươi nghe...”
Sớm hôm sau trước Đào hoa cốc cô vận một thân hồng y rực rỡ, trước giờ mọi người đều quen thuộc cô vận lam y hoặc bạch y hiếm khi thấy cô diện màu nổi bật như vậy khiến mọi người khó mà rời mắt.
- “Hạ Chi ca ca!”
Nghe tiếng nữ nhân gọi Tưởng Hạ Chi xoay người liền thấy cô vũ mị mà tới. Tuy ánh mắt cô ướt át nhưng lại như hơi sương sáng sớm. Tuy nhìn cô yểu điệu nhưng lại mạnh mẽ...hắn không để ý rằng thì ra hơn ba trăm năm không gặp hôn thê của hắn lại thay đổi mê người tới vậy. Thấy cô cười như ánh dương hắn muốn tránh cũng không được trầm mê vào nụ cười ấy.
- “Muội...muội tới rồi sao?”
Cô gật cái đầu nhỏ.
- “Huynh tới lâu chưa? Ta tới sớm chờ huynh nhưng không ngờ huynh lại tới sớm như vậy!”
- “Ta cũng chỉ mới tới!”
Nói rồi cô cùng hắn bước vào rừng hoa đào. Tung bay theo gió, cô rất vui vẻ cùng hắn ôn lại chuyện cũ.
- “Huynh biết không. Trong ba trăm năm nay ta chưa từng thay đổi, vẫn luôn chờ huynh. Rừng đào này nhiều hoa hơn đều là ta vì huynh mà trồng lên. Dưới gốc kia là rượu hoa đào, ta vì huynh mà ủ. Chờ tới khi huynh về mà đào lên cùng uống ngắm đào hoa. Ta vì huynh không còn chơi cờ, chỉ đợi huynh về cùng nhau chơi. Vì huynh mà từ bỏ sở thích ngắm trăng...vì ta sợ mỗi lần ngắm trăng sẽ nhớ tới huynh!”
Cô yếu ớt với lấy một cánh hoa đào đang bay trong gió quay lại nhìn Tưởng Hạ Chi mỉm cười tiến tới ôm lấy hắn vào lòng.
- “Hơn ba trăm năm ta cuối cùng cũng chờ được. Ta nhớ huynh, thích huynh rất nhiều!”
Tâm của Tưởng Hạ Chi trấn động không ngừng. Cuộc sống hạnh phúc ăn ý nhau của ba trăm năm trước hiện về. Hắn cùng cô chịu bao nhiêu gian lao khổ cực khó khăn lắm mới có thể bước tới bây giờ...
Thiệu Hỉ bên trên nhìn xuống khinh bỉ cô.
Mấy hôm trước tự dưng cô đêm hôm đào trộm mấy gốc cây hoa đào của Nhị trưởng lão thì ra là lén tới trộm rượu. Nghe đồn Nhị trưởng lão thương mấy hũ rượu hoa đào như con thậm chí còn không dám uống. Vậy mà cô dám thay rượu hoa đào thành rượu thường...
Mấy cây đào ở đây là cô trồng? Dối trá! Mấy chục năm hắn ở đây còn chưa bao giờ thấy cô đụng tay trồng bất cứ cái gì chỉ thấy cô đều đào dược đem bán.
Mỗi lần chơi cờ cô đều chỉ chơi với Trưởng lão, lúc chơi còn dụ với trưởng lão ai thua nhường lại chức vị. Ngoài ra đều chơi mạt chược ăn tiền.
Còn về phần ngắm trăng...không phải mấy hôm trước cô mới ôm một nam tử đẹp trai miệng rất vui vẻ mà nói rằng “Trăng thanh gió mát, ta cùng người tri kỷ uống rượu đối thơ thật mỹ!” hay sao? Hắn thật muốn bóc phốt người sư phụ này! Nhưng vì ánh mắt đe dọa của cô hắn liền nhịn. Đồng thời lúc đó nữ chính cũng chạy đi. Dù sao cô cũng mang tiếng xấu, không làm gì cho xứng với danh hiệu thật quá tội lỗi rồi!
Cô run rẩy sử dụng kỹ năng cảm xúc nước mắt tuôn rơi. Hai hàng châu sa thấm vào áo Tưởng Hạ Chi thấm một mảng. Cô run rẩy nép vào hắn như con gà nhỏ núp vào mẹ cầu che chở.
- “Ta còn ngỡ không chờ được huynh!”
Đương nhiên nam chính sẽ chẳng ẩn cô ra. Dưới ánh mắt đẫm lệ cô nhếch lên nụ cười rất nhẹ.
Bỗng một tên đệ tử vội vã chạy tới kiếm cô.
- “Ngũ trưởng lão, Ngũ trưởng lão không xong rồi! Có một người tự xưng là Lang Nhiếp thần tới tìm người!”
Cô vội vã ẩn Tưởng Hạ Chi ra lau nước mắt nhìn qua tên đệ tử đang thở hổn hển nhẹ nhàng đỡ hắn lên.
- “Hắn đang ở đâu?”
- “Hắn đang ở chính điện, hắn yêu cầu người phải chịu trách nhiệm với những gì người gây ra...rốt cuộc người đã làm gì vậy? Ngay cả Thần cũng tới tìm người rồi?”
Tên đệ tử ai oán trừng cô. Hình như hắn là kẻ bị cô lấy làm thí nghiệm suốt thì phải...
- “Ngũ trưởng lão chức vụ cao bao nhiêu tới lượt ngươi chất vấn sao?”
Tưởng Hạ Chi nhìn một màn ngỡ cô bị bắt nạt lên tiếng. Tên đó nghe như vậy khó chịu nhìn lên nam nhân trước mặt. Hắn nào dám chất vấn ngũ trưởng lão, hắn là còn đang sợ cô gây chuyện chưa đủ đâu!
Cô hai mắt trào phúng. Cuối cùng cô cũng có thể đánh cho đã rồi...