Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 143: Chương 143: Thế giới 6




Vừa đáp kiếm xuống cô liền thấy đám đông nhao nhao trước cửa.

- “Ngũ trưởng lão tới!”

Thiệu Hỉ ho khan hét lên, đám đông nghe tới tên cô liền ngoan ngoãn dạt ra một đường. Cô một thân bạch y phiêu dạt theo gió, mắt hoa đào nhuốm ý cười bước vào như một tiên nhân. Hôm nay cô thoát tục hơn ngày thường, ngay cả chu sa trên trán cũng phá lệ tiên khí. Mỗi bước đi của cô thoảng qua làn gió nhẹ mang hương đào thoang thoảng, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt say mê.

Bước vào cửa cô nhìn qua nam nữ chính đứng một góc cúi đầu chào trưởng lão. Cô mỉm cười cúi chào Tưởng Hạ Chi cùng Kỳ Thanh Nhiên nhan sắc của họ cũng được coi như tiên đồng ngọc nữ, nữ chính mắt ngọc mày ngài. Ngũ quan điềm đạm đáng yêu trái ngược cô mị hoặc chúng sinh.

- “Ngũ muội giờ người quen của muội đã về, chúng ta cũng vừa nói chuyện xong. Muội tới đúng lúc ta mới bố trí phòng phía Tây cho hai người họ, dù sao cũng là người quen của muội. Muội dẫn hai người họ đi đi!”

Cô nhìn qua đại sư huynh gật đầu.

- “Nhận lệnh trưởng lão! Mời nhị vị theo ta.”

Cô xoay người thủ lễ với hai người đưa tay ý chỉ hai người đi theo.

- “Ân!”

Tưởng Hạ Chi gật đầu nhìn cô. Lúc nãy gần như hắn có chút bị cô làm cho kinh diễm, vài trăm năm không gặp không ngờ cô lại...

Cô nhìn qua hắn mặt vẫn trưng vẻ dịu dàng nụ cười ấm áp như gió xuân nhưng khi thu lại nụ cười kia ánh mắt cô lại ánh lên tia khinh bỉ.

Nhìn ánh mắt hắn lúc nãy cô không thể không hiểu.

Khi bước ra ngoài rồi Tưởng Hạ Chi liền tiến tới phía cô.

- “Tuệ Nhan!”

Thiệu Hỉ thấy vậy hai tai vểnh lên đảo mắt một vòng vẽ lên bùa ẩn thân tự dán lên mình lặng lẽ theo cô. Cô biết Thiệu Hỉ làm gì nhưng vẫn là yên lặng.

Khi đi tới nơi ít người qua Tưởng Hạ Chi mới cất lời.

- “Huynh...mừng huynh trở lại, hơn ba trăm năm rồi ta cuối cùng cũng chờ được huynh.”

Cô dừng bước nhìn qua Tưởng Hạ Chi xoay người nở nụ cười tươi sáng nhất.

“Thịch” trái tim của Thiệu Hỉ bị trệch một nhịp. Quen cô cũng 40 năm rồi đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười như vậy. Tưởng Hạ Chi cũng không hơn. Cô nhìn qua người đi cùng hắn mắt khẽ nheo lại xoay người dùng góc khuất nhếch lên nụ cười.

- “Hạ Chi ca ca! Người đi cùng huynh là ai vậy?”

- “Đó là...người bạn ta quen được trên đường chinh chiến. Y đã cùng ta sống chết bên nhau.”

- “Người có ân với hôn phu của ta, ta cũng không thể bạc đãi nàng!”

Cô dừng lại bước ba bước qua Tưởng Hạ Chi ôm lấy tay Kỳ Thanh Nhiên.

- “Ta tên Khương Tuệ Nhan, rất vui được gặp người!”

Cô vui vẻ cùng Kỳ Thanh Nhiên bước qua Tưởng Hạ Chi.

- “Ta tên Kỳ Thanh Nhiên, rất vui được gặp người!”

Nụ cười trên môi Kỳ Thanh Nhiên cứng như tượng đá, cô biết nhưng lại giả ngốc mặc họ diễn. Cô sẽ diễn tưới cùng với hai kẻ này, nộ khí trên người cô lại ngo ngoe rục rịch. Hắn nhìn theo bóng của cô cùng Kỳ Thanh Nhiên trong lòng có chút nghi hoặc nhưng mặc định là cảm giác khó xử.

- “Tới đây rồi! Đây là gian phòng của huynh, phía đối diện là phòng của Nhiên tiểu thư. Hôm nay hai người đi đường cũng mệt rồi, hai người nghỉ trước đi! Muội đi làm chút đồ ăn huynh thích!”

Nếu đúng như nguyên tác nữ chính hoàn toàn không có thiên phú nấu ăn. Nam chính cũng vì sự đáng yêu này mà động lòng. Cô nhếch môi cười khép cánh cửa lại.

Trong ký ức của ký chủ những món nam chín thích ăn khá dễ nấu, một canh giờ sau cô đã nấu xong một bàn đồ ăn để đó. Cô nhìn thành quả của mình yên lặng một hồi.

Nam chính là tra nam nhưng nữ chính cũng không tốt lắm! Lúc nãy cô nói bản thân là hôn thê của nam chính nữ chính không những không ngạc nhiên còn tỏ ý vui vẻ nhìn cô. Ánh mắt kia chính là coi cô như kẻ ngốc, cô nhếch môi cười...cô là kẻ ngốc đấy!

*Cô mà là kẻ ngốc thì có quỷ mới tin!*

Hệ thống hiếm khi đọc ý nghĩ cô lên tiếng cảm thán.

*Có nam nữ chính tin là được!”

Cô khinh bỉ nhìn hệ thống.

- “Hạ Chi! Ta đã nấu xong rồi! Huynh mau tới ăn!”

Cô tạo bộ mặt vui vẻ đứng bên ngoài gõ cửa phòng nam chính. Cô biết nữ chính cũng ở trong và đang môi lười dây dưa kịch liệt với nam chính. Chậc chậc. Lại diễn một màn cẩu huyết của bạch liên hoa sao? Muốn diễn bạch liên hoa câu tâm nam chính..chút thủ đoạn này còn qua mặt nổi cô sao? Sáu thế giới có vai nào cô chưa diễn qua?

Lão làng như cô còn sợ lép vế mới lạ.

Nam nữ chính đẩy cửa bước ra nữ chính mặt đỏ ửng nấp sau nam chính. Mặt cô có chút ngạc nhiên nhìn hai người họ.

- “Sao...Hạ Chi ca ca lại ở cùng Thanh Nhiên cô nương vậy? Không phải phòng của Nhiên cô nương ở đối diện sao?”

- “Cái đó...ta và Thanh Nhiên có chuyện cần trao đổi! Muội gọi ta có chuyện gì?”

Cô hướng nam chính ngượng ngùng gãi má cười. Bột làm bánh vẫn dính ở tay được cô “vô tình” quẹt tới mặt đáng yêu vô cùng.

- “Ta mới nấu xong những món huynh thích ăn, ta muốn tới gọi huynh nếu Nhiên tiểu thư cũng ở đây vậy mời tiểu thư cùng tới dùng bữa!”

- “Như vậy...không tốt lắm!”

Nữ chính có chút e lệ nhìn qua nam chính. Cô vẫn giữ nụ cười bước tới ôm tay nữ chính.

- “Có gì không tốt chứ? Tiểu thư đã vất vả chăm sóc hôn phu của ta lâu như vậy...một bữa cơm này chỉ e không thể nói hết ra lòng thành của ta!”

Quả nhiên dưới ánh mắt nữ chính xoẹt qua tia khinh bỉ nhưng rất nhanh biến mất. Cô luôn chú ý nhất cử nhất động của cô ta sao lại không nhận ra đây! Cô mặc kệ hai kẻ kia kéo họ tới phòng ăn ẩn họ vào chỗ. Hai người vừa tới phòng ăn ngồi vào chỗ xong Thiệu Hỉ cũng từ đâu bước vào.

- “Sư phụ, ta mang trà tới cho người!”

Thiệu Hỉ bước vào, nếu xét về nhan sắc tên Thiệu Hỉ này cũng không kém nam chính là bao.

- “Sư phụ? Ta tưởng muội đã nói sẽ không nhận đệ tử?”

Tưởng Hạ Chi nhìn qua cô khó hiểu.

- “Đây là muội hữu duyên gặp được, hơn nữa đệ tử này tư chất hơn người liền thuận tay đem về! Nếu ngươi đã tới...thì cùng ngồi ăn đi! Hiếm khi ta nấu, ngươi hôm nay có lộc ăn rồi! Giới thiệu với ngươi đây là Tưởng Hạ Chi, sư huynh trước kia của ta. Giới thiệu với huynh, người này đệ tử muội tên Thiệu Hỉ!”

- “Đệ tử kính chào sư bá!”

Tưởng Hạ Chi nhìn qua Thiệu Hỉ, ánh mắt của hắn nhìn Tuệ Nhan có tia tình ái. Hắn là người từng trải hắn biết. Bây giờ hắn cùng Tuệ Nhan vẫn có hôn ước. Nếu giờ tên đó ở lâu cùng Tuệ Nhan lâu ngày sinh tình khiến hắn một đầu có xanh phải sao đây? Hắn trong lòng hoang mang mà không nghĩ tới...đầu cô sớm bị hắn nhuộm nguyên đồng cỏ xanh rồi!

- “Đều là người nhà cả! Mau ăn!”

Cô gắp cho nữ chính một miếng thịt cười cười.

- “Đừng ngại, cứ xem đây là nhà nhé!”

Nói rồi cô lại gắp một miếng rau xanh cho nam chính.

- “Huynh đi xa rồi...không lẽ coi nơi này là cái xa lạ? Ta nhớ hồi trước đây là nơi huynh yêu thích cùng ta nấu và ăn những món này. Ta đều nhớ...huynh có nhớ?”

Nghe tới vậy Tưởng Hạ Chi nhớ lại những ngày cùng cô học nấu ăn, từ cháy đen tới mặn chát. Mỗi ngày một chút từ từ đi lên khẽ cười.

- “Ta nhớ chứ!”

Cô hài lòng nhìn biểu hiện của hắn rút tay lại liền thấy Thiệu Hỉ đưa bát tới mắt cún con nhìn cô.

- “Sư phụ! Người quên còn ta sao?”

Cô mỉm cười gắp cho hắn một miếng mỡ.

- “Ăn nhanh chóng lớn!”

Cô vừa nói xong liền thấy nữ chính ngậm miếng thịt cô gắp cho y.

- “Cay quá! Cái quỷ gì vậy?”

Nữ chính buông bát đũa đang cầm khiến một chiếc đũa rơi xuống. Nam chính vội vã lại gần nữ chính.

- “Muội sao vậy?”

Cô ngạc nhiên chạy tới bên nữ chính.

- “Nhiên tiểu thư không sao chứ?”

Kỳ Thanh Nhiên hai mắt rơm rớm nước mắt nhìn qua Tưởng Hạ Chi.

- “Ta...không có sao!”

Nữ chính nhìn qua cô rồi nhìn qua đĩa thịt.

Tưởng Hạ Chi quan sát nhất cử nhất động của cô ta trong lòng hiểu gì đó nhìn qua cô rồi nhìn qua đĩa thịt.

- “Muội...sao muội lại cho ớt vào thịt lạnh? Muội biết như vậy là nóng lạnh khắc nhau không?”

Cô hoang mang nhìn nam chính lên tiếng minh oan.

- “Huynh đang nói gì vậy? Ta không hề...nếu không huynh nếm thử đi!”

Nam chính nghi hoặc nhìn cô đưa tay gắp lên miếng thịt ngậm vào miệng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.