Cô ôm chân Độc Nhược Khắc hai mắt long lanh ánh lệ, Độc Nhược Khắc nhìn xuống cô nhướng mày.
- “Nói xem!”
- “Thật ra hôm đó là do Nĩ...”
Cô đang tính nói do Nĩ Nĩ hắn chuốc say cô nhưng thấy ánh mắt hắn trừng lên liền cắn răng.
- “Ý ta là do ta uống quá chén nên mới say rượu loạn tính...hơn nữa Nĩ Nĩ hắn mạnh hơn ta, hắn có thể không theo ta mà...!”
Cô chu chu môi ủy khuất nói rồi nhìn qua Nĩ Nĩ. Độc Nhược Khắc và Độc Minh Lang cũng theo cô nhìn qua hắn. Nĩ Nĩ xua tay cười.
- “À! Là ta cố ý đấy!”
- “Thấy chưa! Ta nói mà! Ta dân nữ nhà lành làm sao biết bắt nạt ai! Ta còn không biết gì đâu!”
Độc Nhược Khắc thật sự muốn nói một câu. Nữ nhân đó nói vậy không cắn lưỡi sao? Không thẹn với lòng sao?
- “Ý ta là sao hai người lại quen nhau?”
Độc Nhược Khắc vẫn không buông tha. Cô bỏ chân hắn đứng lên làm bóng lưng cô liêu đứng tại cửa.
- “Ta cũng không biết sao lại quen hắn!”
Nghe vậy Độc Minh Lang cùng Tưởng Hạ Chi Không kìm được mà phun trà.
- “Thật đó! Ta biết gì đâu! Tự hắn theo ta thôi! Ôi cái mị lực chết tiệt này! Ta thật lòng cũng không ngăn nổi!”
Vừa nói cô lại kèm theo kiểu hất tóc tự sướng. Mọi người quay qua Nĩ Nĩ nhướng mày hắn liền phất tay.
- “Ta chỉ đi qua đường thôi! Không quen cô ta!”
Vừa nghe vậy hai mắt cô sáng lên.
- “Hai người nghe rồi đó! Chính hắn nói không quen ta! Hắn là muốn chia rẽ tình đồng chí của chúng ta! Người này tâm địa sâu xa! Mạn phép ta giải thích xong rồi, ta cáo lui!”
Cô vừa nói xong liền ôm đồ nghề bỏ chạy. Cả bốn người chỉ thấy một làn khói vụt qua. Độc Minh Lang không kìm chế nổi bật cười. Nĩ Nĩ thở dài. Hắn lại bị cô dụ rồi!
Độc Nhược Khắc lại yên lặng tới lạ, ánh mắt đảo qua đảo lại như đang suy tính điều gì đó.
Bỗng trời chuyển mây đen cả Độc Nhược Khắc cùng Độc Minh Lang nhíu mày. Thiệu Hỉ cùng lúc cũng đi tới thôn đó thấy trời thay đổi liền đem la bàn tới. Hôm nay đáng lẽ không phải độ kiếp tại sao lại có mây đen như này? Trên đường bỏ chạy cô cũng thấy điểm lạ liền dừng lại. Tay phất lên một màn chắn trước rồi nhìn tới tình hình sau.
Tưởng Hạ Chi cảm nhận được liền ra khỏi tửu lâu, hai anh em kia cũng theo sau. Khi Tưởng Hạ Chi vừa bước ra ngoài liền có một trận đồ phát sáng. Tại sao thiên kiếp của hắn lại tới sớm như vậy?
Hắn vội vã chỉnh đốn lại. Cô đứng trên tòa nhà cao nhìn xuống Tưởng Hạ Chi đứng giữa trận đồ. Phía đông cô liền thấy Thiệu Hỉ đang tiến tới, bỗng chốc hắn quay đầu nhìn tới cô. Cô lại giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó của hắn...kỳ lạ hơn trước rất nhiều.
“Đoàng” đạo sấm sét đầu tiên đánh xuống, Tưởng Hạ Chi không có ai hộ pháp không biết có qua nổi không...nhưng dù sao hắn cũng từng là nam chính có lẽ vẫn qua được.
Cô ngồi xuống có ý xem kịch liền cảm nhận có chút sai sai....nhìn qua phía Thiệu Hỉ liền thấy hắn đang chạy về phía cô. Phía sau hắn còn có sét đánh liên miên đang đuổi theo hắn.
- “Sư phụ!!!”
Cmn cô không rảnh diễn cảnh ngộ không nhận sư phụ đâu! Cô vội đứng dậy chạy đi.
- “Ngươi chạy qua đây làm gì? Đừng có mà theo ta!”
Thiệu Hỉ không ngừng đuổi theo phía sau cô.
- “Sư phụ cứu ta! Cho ta vào kết giới với!”
- “Thân ai nấy lo! Tự cứu lấy đi! Kết giới của ta bao không nổi ngươi!”
Cô vừa mới làm việc trái lòng xong. Ai mà biết lão thiên có ý mượn lần này chơi cô không chứ! Chưa nói tới hắn cũng bị đuổi đánh như kia...cô mà che cho hắn không bị đánh bay mới lạ.
- “Sư phụ đừng vậy mà! Một ngày làm thầy cả đời làm thầy! Sư phụ nỡ thấy chết không cứu sao???”
- “Ta nỡ chứ! Chắc chắn nỡ!”
Cô vừa nói xong như vậy liền cảm nhận hắn tăng tốc lên rồi! Thôi thì đành.
Cô xoay người lại bắn ra đạo ánh sáng nhân lúc Thiệu Hỉ bất ngờ không đề phòng đánh rớt hắn.
- “Không phải ta nọ kia...bất quá ông trời đã muốn diệt ngươi ta không thể bao che cho ngươi rồi!”
- “Sư phụ!!!”
Chỉ nghe thấy tiếng hét thánh thót của hắn và tiếng sét đánh. Wao tiếng nhói lòng này....nghe thật sảng khoái. Đây là lần đầu cô tận mắt nhìn thấy kẻ khác bị đánh như vậy...cả người vui vẻ không thôi.
Sau khi xác định bản thân an toàn, mấy tia sét kia cũng không phải rượt cô. Cô liền an an ổn ổn nhìn tới Tưởng Hạ Chi bên kia tiếp tục bị đánh. Chậc chậc có sẵn bỏng ngô trong không gian, cô thật là sảng khoái mà! Chỉ tiếc thiếu coca.
- “Tiểu Lặc Lặc~~”
Cô đang vui vẻ ngồi xem bỗng cả người lạnh toát, cô vội đứng lên toan bỏ chạy liền thấy Độc Nhược Khắc lạnh nhạt đứng trước mặt cô phía sau Độc Minh Lang cà lơ phất phơ ánh mắt nguy hiểm nhìn. Cô không lui được...Độc Nhược Khắc tiến tới ôm eo cô nhảy lên rời đi. Tất cả rời đi mà không để ý tới Thiệu Hỉ và Tưởng Hạ Chi bị đánh cháy đen....
- “Việc đã xong chúng ta về lại Thiên đình! Hơn nữa cô đang bị thương đừng đi lung tung!”
Độc Nhược Khắc và cô lúc trở về mới biết...nữ chính đã chuyển tới sát vách.
Nhìn tòa đồ sộ của nữ chính sát vách với ngôi nhà mộc mạc đơn sơ của nam chính bỗng cô nghĩ tới khu nhà giàu ngay sát khu ổ chuột....
- “Khả Lạp Lạp! Chuyện này là sao?”
Độc Nhược Minh tức giận gọi thẳng tên nữ chính. Trước kia hắn đã phân rõ nước sông không phạm nước giếng nội trong sơn trang này sẽ chỉ có mình hắn. Sao giờ lại...
- “Thiên đế cho phép ta qua đây để cùng người chuẩn bị kế sách trừ yêu vương. Chuyện lớn không thể bỏ lỡ. Giờ đây yêu giới rục rịch, chỉ e 300 năm nữa sẽ tỉnh giấc. Bây giờ người còn muốn chỉ vì chuyện nhỏ của người mà khiến chuyện thêm trầm trọng?”
Độc Nhược Khắc yên lặng xoay người không nói một lời. Ý của hắn...mọi người đã hiểu. Nữ chính thở phào nhẹ nhõm lườm qua cô rồi mới rời đi. Thấy vậy cô cũng chỉ nhíu mày xoay đi.
Những ngày tiếp theo sáng nữ chính liền mang trà sáng sang. Trưa nữ chính làm điểm tâm mang qua, tối nữ chính cầm đàn tấu khúc. Mỗi lần cô ta qua liền chơi tới gần buổi mới đi. Nói chung...bám chỗ cô cả ngày. Ban đầu Độc Nhược Khắc còn nhẫn nại về sau dù nữ chính có gào rát cổ họng Độc Nhược Khắc cũng không cho vào. Độc hơn nữa hắn tạo ra một kết giới cấm hoàn toàn nữ chính cũng như người của nữ chính bước vào.
Xem chán kịch cô liền xin Độc Nhược Khắc đi lịch kiếp.
- “Ta tuy đã phi thăng thành công nhưng vẫn chưa qua lịch kiếp, vì tiểu tiên biết thuật mê tâm của yêu vương rất lớn nên cầu người cho tiểu tiên đi lịch kiếp, hoàn toàn dứt bỏ hồng trần! Như vậy ta sẽ vững tâm hơn, dứt bỏ tâm ma không cho nó là điểm yếu bị yêu vương huyễn hoặc!”
Độc Nhược Khắc thấy cô nói có lý liền gật đầu phê duyệt. Cô vừa nhận được lệnh đó liền vội vã tới chỗ báo danh lịch kiếp. Cũng may, người giữ cổng cho tiên gia lịch kiếp kiêm người sắp xếp số mệnh là Lạp Dư Hinh, sư huynh trước kia của cô. Coi như đi cửa sau ngay hôm đó cô được đi lịch kiếp. Nhanh tới mức mọi người đều kinh ngạc. Độc Minh Lang tới chỗ Độc Nhược Khắc kiếm cô đi chơi liền nghe được tin đó. Vừa hay hắn cũng chưa đi lịch kiếp, đi với cô cũng không tệ....