Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 169: Chương 169




Lang Thiên Bá nghe vậy trái tim lại càng rung động mãnh liệt, một nữ nhân nụ cười tỏa sáng dưới gốc cây hiện lên trước mắt hắn. “Lam Thiên” tiếng vọng đâu đó trong hắn vang lên.

- “Ái phi nàng còn mệt chứ? Sao không ở lại Ngự Uyển? Nàng không thích nơi đó sao?”

Cô đi một bước về trước thoát khỏi cái ôm của Lang Thiên Bá.

- “Không có, ta chỉ là tò mò nơi này như thế nào mà thôi! Hơn nữa ở trong phòng cũng ngột ngạt, ta muốn đi dạo một chút!”

Người ngọc thoát khỏi cái ôm Lang Thiên Bá thở dài.

- “Nàng...đang né tránh ta sao?”

Cô nhìn qua Lang Thiên Bá khuân mặt tuấn mỹ nhưng có chút thiếu sức sống ánh mắt có chút hụt hẫng liền mềm lòng.

- “Ta không có, trước kia ta có học qua y thuật, mùi của người lúc nãy khiến ta có chút hừm...”

Cô cúi đầu giả vờ như đang suy ngẫm điều gì đó. Lang Thiên Bá bước tới đỡ cô ngồi xuống rồi ngồi cạnh cô rót trà.

- “Nàng cứ nói!”

- “Chuyện này khá lớn ta chỉ e tai vách mạch rừng.”

Cô nói xong còn rất cẩn thận mà liếc qua xung quanh, ra hiệu cho người hầu lui hết rồi tiến sát lại thì thầm vào tai Lang Thiên Bá.

- “Ta e...người đã bị trúng độc!”

Nghe cô nói vậy Lang Thiên Bá chỉ có chút ngạc nhiên rồi rất mau điềm tĩnh lại. Quả nhiên là con vua, dù trong lòng có sóng to như nào cũng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

- “Sao nàng lại biết? Chỉ qua mùi của ta sao?”

Cô gật đầu nâng ly trà hắn rót rồi mỉm cười.

- “Mùi mồ hôi của mỗi người phản ánh tình trạng cơ thể của mỗi người. Nếu người thường xuyên dùng thuốc, mùi mồ hôi của người sẽ có mùi thuốc và tương tự như vậy. Trước kia ta có nghe đồn thân thể người suy yếu thường dùng thuốc...thậm chí còn có thuốc bổ do Hoàng thượng ngự ban. Đêm qua mùi rượu nồng nặc khiến ta không cảm nhận được, hôm nay ta mới có thể biết.”

- “Nàng chỉ là một người mới vào Đông cung còn chưa hiểu rõ nội tình nơi này như nào...sao lại muốn giúp ta?”

- “Dù sao chàng cũng là phu quân của ta. Ta không giúp chàng thì giúp ai đây? Sáng nay nhờ chàng mà ta còn không phải đi thỉnh an ai. Chàng yêu chiều ta như vậy...ngay cả một chút việc nhỏ ta cũng không thể giúp chàng thì sao ta xứng với chàng chứ!”

Nói xong cô cũng muốn tự cảm động bản thân rồi! Hic cô diễn đạt quá mà! Mi cô khẽ rũ xuống đôi môi mỏng mím lại ánh mắt đầy cương quyết nhìn tới Lang Thiên Bá khiến hắn nhớ tới cô bé ngày hôm ấy. Cũng như vậy dưới trời lạnh buốt chia cho hắn đồ ăn thậm chí còn không chê hắn bẩn cầm lấy hai tay hắn sưởi ấm cho hắn. Qua bao nhiêu năm...cô vẫn luôn thiện lương như vậy!

Hệ thống said *Đại ca! Đừng để yếu tố bên ngoài đánh lừa vậy chứ!!! Con mắt nào của ngươi thấy cô ta thiện lương?*

- “Vậy nàng có ý kiến gì không?”

Cô đảo mắt một vòng nhếch môi cười.

- “Bữa ăn hằng ngày của phu quân đều được kiểm duyệt kỹ càng, hơn nữa chàng là một người tỉ mỉ nên khả năng hạ độc ngài với những chiêu thức thông thường rất khó. Việc thứ nhất ta chắc chắn, kẻ hạ độc người chỉ có thể là người trong phủ và có đồng bọn. Thứ hai những kẻ có tiếp xúc với đồ ăn, nước uống, y phục, phòng ốc của người đều là những kẻ đáng nghi! Ngay cả thái y của người người cũng không được tin!”

Mới về làm dâu ngày thứ 2 cô không thể nói thẳng ra là ba chồng mình đáng nghi được. Từ việc thứ 2 nếu điều tra sâu hơn sớm hay muộn việc thuốc của hắn có độc cũng sẽ bị lộ! Cô không thể vì gấp gáp mà để lộ sơ hở.

- “Hừm...tất cả sẽ nghe theo nàng! Nàng đã giúp ta một việc lớn như vậy, cũng coi là cứu mạng ta. Hơn nữa nếu như ta kiếm thái y ở ngoài bắt mạch và chữa trị ta e sẽ đánh rắn động cỏ! Nàng có ý gì không?”

Cô xoa cằm thật giống một lão già mà suy tính.

- “Loại độc của chàng...ta không biết sao chàng lại trúng nhưng ta biết cách chế thuốc giải! Bất quá ta cần rất nhiều thời gian và công sức. Ta không biết tình trạng này đã kéo dài bao lâu, độc đã ăn nhập tới phần nào cơ thể chàng rồi nên ta cần thời gian để bắt mạch chuẩn đoán cho chàng! Ngoài ra cũng cần kìm độc ngấm vào người chàng.”

- “Nàng biết y thuật sao?”

Lang Thiên Bá kinh ngạc nhìn tới cô. Cô xoa má ửng hồng cười cười.

- “Trước kia ta từng học qua một chút! Nhưng chàng an tâm, ta nhất định sẽ cứu được chàng! Ta mới không muốn làm quả phụ đâu!”

Nghe lời cô nói như vậy Lang Thiên Bá bất đắc dĩ cười sủng nịnh nhìn cô.

- “Nàng đã có công giúp ta, cứu mạng ta như vậy nếu không ban thưởng gì cho nàng thì không được. Nàng muốn gì?”

Hiếm khi cô lại được một mẻ có lời không hốt thì phí bết mấy. Cô nhớ lại thoại bản, vào năm thứ 3 Lang quốc thời kỳ đầu do yêu quái hoành hành đã có một trận đại hạn hán xảy ra. Khả Lạp Lạp với hào quang nữ chính cùng bàn tay vàng đã nghĩ ra cách để cứu sống muôn dân chính là cầu mưa. Mấy vị thần nghe theo lời triệu tập của đại tiên tới ban mưa, vì vậy trong lòng Lang Thiên Bá lại càng say mê nữ nhân đó hơn. Năm nay là năm thứ 2 còn một năm nữa. Cô tính toán một hồi liền quay qua chỗ hắn.

- “Ta muốn xây một nhà kho, sau đó người hãy lấp đầy nhà kho đó bằng lương thực! Ta muốn dự trữ một chút!”

Cô xoa cằm. Chỉ một nhà kho e không đủ. Bất quá thời gian gấp gáp cô e cũng chỉ có thể lấy được tầm đó để kéo dài thời gian không hơn. Chờ nữ chính tới...cô mong là đủ thời gian. Không thì cùng lắm cô bắt Thiệu Hỉ dùng túi càn khôn của mình qua nước khác mua tạm gạo dự trữ vậy! Quốc khố hoàng cung thì bị bòn rút khá nhiều nên chẳng còn bao nhiêu không đủ chống đỡ qua hạn hán. Trời ạ! Có quá nhiều thứ cô phải lo rồi! Vì vài độ hảo cảm của nam nhân mà cô có cảm giác như bản thân đã bạc tới nửa cái đầu rồi!

- “Nàng muốn buôn bán lương thực? Nàng chê ta không thể nuôi nàng sao?”

Đối diện với con ngươi lấp lánh thủy quang của Lang Thiên Bá cô chợt dừng suy nghĩ...bỗng dưng cô nhớ tới gì đó liến buột miệng thốt ra.

- “Phu quân, ta không có ý buôn bán lương thực người an tâm. Hơn nữa người còn nghèo hơn ta đó!”

Nói xong hình như cô mới nhận ra bản thân lỡ lời. Cô còn chưa biết tài sản phủ vương gia có bao nhiêu mà! À! Mà dù có bao nhiêu chăng nữa chắc cũng không thể bằng số tiền cô tích góp bao năm nay...tuy vậy cô hình như vẫn phải giữ mặt mũi cho phu quân của mình.

- “Ý thiếp là...với tình yêu bao la của Thái tử dành cho thiếp, thiếp nào dám có ý khinh thường người. Chỉ là thiếp nghĩ rằng mỗi khi tới mùa mưa lũ di dân tại các phía tới đây rất nhiều. Năm nào chúng ta cũng không đủ lương thực cho nạn dân nên thiếp nghĩ trước khi chuyện xảy ra thiếp mong có thể tích góp chút gạo trước. Thiếp mong có thể giúp nạn dân no lâu hơn một chút!”

Nghe cô trình bày như vậy Lang Thiên Bá dĩ nhiên liền bị cô tẩy não mà quên đi câu nói “người còn nghèo hơn ta đó!”

Lang Thiên Bá quả thực nghe lời cô. Hắn cho xây dựng một nơi gọi là “thực các” bên ngoài sau đó liền âm thầm thu mua lương thực nhét đầy thực các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.