Sớm hôm sau cô tỉnh lại nhà đã được trang trí xong. Căn phòng nhỏ của cô giờ rực rỡ một màu đỏ cũng khiến tim cô bất ngờ rộn ràng. Khắp những căn ngõ nhỏ cho tới dọc đường đều được Lang Thiên Bá trang trí hoa hồng nhập từ ba tư về tượng trưng cho tình yêu của hắn. Người dân được miễn thuế ba năm để ăn mừng lễ phong hậu. Mọi người ai nấy đều phấn khởi. Nghe đồn lương thực cứu đói cũng là nhờ vị hoàng hậu kia ban phát, người dân với vị mẫu nghi thiên hạ mới này là thêm phần yêu quý.
Nhìn bầu trời trong xanh cô mỉm cười nhẹ nhàng. Phải chăng cô sắp được hạnh phúc rồi? Sau này sẽ cùng Lang Thiên Bá bên nhau sao? Mà không đúng, hắn còn nữ nhân mà hắn luôn canh cánh trong lòng!
Cô lại thấy trong lòng nặng trĩu như là bị mất bạc vậy, quyết tâm ra ngoài dạo cô ngồi cạnh bờ ao. Nhìn đám cá nô đùa dưới nước cô lại chẳng thể nghĩ gì.
- “Hoàng hậu nương nương!”
Bỗng nghe có tiếng gọi cô vội đứng dậy, quay đầu tới tiếng gọi ấy cô liền thấy một yêu hồ đang hoẻn miệng cười.
- “Yêu hồ ngươi muốn gì?”
- “Nghe đồn người là một vị thần tiên lịch kiếp, nếu có thể ăn người biết đâu có thể tăng thêm tu vi nhỉ? Giờ người cũng chỉ là người phàm, sao có sức địch ta đây? Còn nhớ khi trước không ít đồng loại của ta đã chết dưới kiếm của ngươi đâu? Nếu ngươi chết an tâm, ta sẽ sống dưới lốt của ngươi. Làm một vị hoàng hậu tốt!”
Nói xong yêu hồ liền xông lên. Cô chỉ biết gào trong lòng “tạo nghiệt mà!”
- “Này hồ ly tỷ tỷ có gì chúng ta có thể từ từ nói hay không? Tuy ta lịch kiếp bị trừ đi pháp lực nhưng chưa chắc người đã thắng ta đâu nha!? Mai ta thành hôn rồi hôm nay ta không muốn tay nhúng máu đâu kìa!”
- “Hứ! Ngươi bớt nghĩ mình giỏi đi!”
Thấy ả lao tới cô liền tạo ra màn chắn chống đỡ đòn của ả. Ả lao tới nhưng chẳng thể xuyên qua màn chắn liền bị bật ra.
- “Sao có thể?”
- “Có gì mà không thể chứ? Màn chắn này của ta là kiểu siêu cấp hảo hạng! Ta có thể chấp ngươi từ nay tới sáng mai nha! Chỉ không chắc sức ngươi có ổn không thôi?”
Cô ngồi bên trong rất nhàn nhã nói vọng ra. Ả hồ yêu kia không tin liền dùng mọi cách tấn công vào màn chắn của cô. Cô bình an mà tám với hệ thống.
*Lần đầu tiên ta tin tưởng đồ của cửa hàng nhà ngươi đó hệ thống! Hảo ngon!*
*Hứ! Giờ cô mới biết sao? Có màn chắn này của tôi dù thiên thạch có va vào trái đất thì cô vẫn được bảo đảm an toàn!*
Cô làm bộ mặt ồ nhìn hắn rồi quay ra nhìn hồ ly vẫn kiên trì phá màn chắn liền thở dài.
- “Này đại tỷ! Tỷ có mệt không? Bên cạnh vị tỷ tỷ có ấm trà đó! Không ngại uống một chút rồi làm tiếp chứ?”
Hồ ly kia thở phì phò quả thực màn chắn đó...ả phá không nổi.
- “Ngươi có ngon ra đây! Ta với ngươi đấu!”
- “Vị đại tỷ à! Ta không ngon! Tỷ tỷ thấy đó! Ta gầy như vậy! Tỷ cũng đâu phải chó mà thích gặm xương nha!”
*Cô là sợ đắc tội người ta chưa đủ đúng không?*
Hệ thống mang tâm trạng xem kịch nhìn cô, cô chỉ có thể nhún vai. Ai nói là ả không đánh nổi màn chắn của cô đâu! Hơn nữa ả là hồ ly hệ hỏa, cô lại có dị năng hệ thủy nha dị năng đó của cô cô đã nâng lên cấp 9 rồi! Dù có bỏ màn chắn cô lại không thắng nổi ả sao? Nhưng cô không thích bỏ đấy! Rồi ai làm gì được nhau nào?
- “Ngươi...ngươi có liêm sỉ không? Ngươi có mặt mũi không? Tiên gia là chính nhân quân tử, tiên gia không phải luôn nói đạo nghĩa sao? Không phải luôn thiện chiến sao? Ngươi đừng có mà làm con rùa rụt cổ nữa! Ra đây?”
- “Ngượng ngùng! Từ khi sinh ra tới nay ta cũng không biết liêm sỉ là gì đâu! Đừng hỏi! Hơn nữa ta cũng không phải tiên gia nha! Nhìn kỹ thân phận ta bây giờ chỉ là người phàm, ta cũng chẳng phải quân tử. Chỉ là nữ nhi yếu ớt, ta cũng không có thiện chiến đâu! Mất nhiều mồ hôi lắm. Hơn nữa ta được gọi là kim quy đấy! Sống giai như rùa, gọi đúng tên ta rồi! Ta có thưởng cho ngươi nha!”
Cô vừa nói xong cả cột nước trên cao bất ngờ dội xuống ả hồ ly khiến ả không kịp chạy, ướt như chuột lột. Thấy vậy cô tặc tặc lưỡi.
- “Ngay cả một chiêu thức như vậy ngươi cũng không thể tránh mà đòi ăn thịt ta? Ngươi về luyện lại ngàn năm nữa đi! Nếu ngươi thích xem ai giai hơn ta cũng chơi được đấy!”
Ả kinh ngạc nhìn cô, không ngờ là người phàm mà cô ta vẫn có thể sử dụng được pháp thuật mạnh tới vậy. Biết không thể làm gì cô ả liền rời đi. Cô đã đem bùa dính lên phụ thân cùng mẫu thân của mình để bảo hộ họ, tin rằng yêu nữ kia sẽ không chơi ngu đâu! Đều là pháp bảo thu yêu cô lừa...ý cô là cô thắng được. Đều là hạng xịn xò cô đã giăng khắp nhà. Ai ngu mà đụng chứ? Quay qua lại ngắm mặt hồ bình thản bỗng cô cảm nhận như có ai đó đẩy cô xuống.
“Ùm!” Cô tính bơi lên thì như có gì đó giữ chân cô lại, rất nhiều xúc tu bám lấy cô cũng như tay cô kéo xuống đáy hồ. Cô muốn sử dụng dị năng nhưng cả người đều cứng ngắc, tê rần. Có vẻ cô bị trúng cả độc mê rồi! Không lẽ nhiệm vụ chưa hoàn thành...hôn lễ chưa tiến hành cô lại phải đi như vậy sao?
Bỗng cô thấy tia sáng, có người đang bơi xuống cứu cô. Là ai? Mắt cô cay đi vì nước. Cô chẳng thể giữ nổi hơi. Người đó nắm được tay cô rồi....
Trong giấc mơ cô thấy một người nắm tay cô cùng chạy khi bị đám du côn đuổi theo.
Lam Thiên, lấy em nhé!
Học trưởng ở bên này!
Học trưởng, xin lỗi anh!
Phu quân 1314, chàng hãy rời vương vị đi cùng ta được không?
Ta lại nói dối chàng rồi, xin lỗi.
Dương Chiêu! Anh có thể đừng liều mạng như vậy không? Em chỉ là hồn ma!
Là anh sao? Chúng ta...sẽ cùng nhau tay nắm tay đi suốt quãng đường tiếp theo sao? Anh đi trước rồi...lần này anh cuối cùng cũng đi trước.
Phong Thần, chúng ta cùng chết sao? Vậy có xem như 1314 không?
Cô luôn lo sợ có một ngày anh sẽ quên cô. Nhưng không ngờ người quên anh lại là cô...
Hơn nữa hình như cô cũng ghen với chính mình! Thật ngốc mà! Nhưng anh là người thường cô là tiên gia. Anh lại không có phẩm chất tu tiên...thật cay nghiệt.
Khi tỉnh lại cô liền thấy Nĩ Nĩ bên mình. Người cứu cô là Nĩ Nĩ sao? Vậy mà cô còn tưởng sẽ như bao phim nam chính sẽ cứu nữ chính chứ? Cô quên rằng mình chỉ là nữ phụ thôi!
- “Em tỉnh rồi?”
Cô gật đầu thở dài.
- “Quái lạ, Nĩ Nĩ sao em quên đi mọi chuyện và người ấy lại chỉ nhớ anh nhỉ?”
Nĩ Nĩ cầm tay cô cười cười.
- “Vì anh là người trong tim em?”
Ẩn mặt Nĩ Nĩ ra cô khẽ cười.
- “Đừng phá nữa, cảm ơn anh cứu mạng em! Mai em thành hôn rồi, là hoàng hậu của một nước đấy! Anh có gì mà không tổn hại tới quốc của em nằm trong danh sách em giúp được cứ tìm em, em giúp anh!”
- “Chúng ta không cần trả ơn! Mà nếu em muốn trả...anh e dùng cả đời em cũng không trả nổi đâu!”
Cô ngạc nhiên nghe câu nói đó quay qua tính hỏi ý hắn là sao liền thấy hắn đã rời đi. Cảm nhận được mùi máu tanh cô nhìn xuống nơi hắn đứng.
Nĩ Nĩ bị thương rồi.