Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 199: Chương 199




Cô nhếch môi cầm lấy tấm séc khoan thai rời đi, vừa ra cổng cũng là khi người nhà cô tới đón.

Sớm hôm sau cô lại được xe đưa đón nhưng lại không phải đường tới trường học, trên đường cô nhìn từng nơi khác nhau như vậy trái tim khẽ loạn nhịp cả người đều lộ ra lo lắng. Tài xế nhìn qua cô lắc đầu “Cô bé này quả thực vẫn chỉ là một cô bé yếu đuối”

Cô đem hai mắt to tròn long lanh như thủy chỉ cần ai đụng tới liền muốn rơi lệ nhìn cảnh càng ngày càng xa lạ. Tài xế thấy vậy liền thở dài.

- “Tôi đưa tiểu thư tới dinh thự, hôm nay sẽ có một buổi tiệc nên người sẽ được nghỉ! Bây giờ chúng ta sẽ đi chọn đồ cho tiểu thư! Stylist cũng đã tới đợi sẵn tiểu thư!”

Cô cắn răng hai tay nắm chặt vào nhau quay qua nhìn ngoài đường yên lặng không nói một lời.

Sau khi được đưa tới nơi cô liền bị người hầu kéo vào rồi sau đó bị lôi kéo liên tục, thấm thoát 6 tiếng trôi qua cô mới bước ra khỏi căn phòng đó. Từ một thiếu nữ thủy quang giờ cô thật giống một tiểu công chúa! Mang chiếc váy dạ hội màu xanh kiểu cách công chúa, mái tóc bạc được thả như ánh trăng soi dưới biển xanh. Làm da trắng hồng đôi môi đỏ tươi, mắt xanh tựa trời khẽ lặng lẽ nhìn bản thân trong gương. Hết thảy là điều nữ phụ ao ước trước kia...

Là một người con gái ai mà không muốn được một lần thật xinh đẹp khiến bao người ngước nhìn. Lúc đó cô có bao nhiêu chờ mong? Kiếp trước cũng như vậy...chỉ tiếc là hào quang của cô lại bị nữ chính chèn ép thành một kẻ bình thường. Trong chính bữa tiệc của mình hôn phu mang theo người mình ghét tham dự, đã vậy cô ta còn cướp hết hào quang của mình nữ phụ hẳn là ghen tị. Ghen tới phát khóc! Sau khi đưa ra bộ mặt đáng ghét của mình nữ phụ cũng chỉ biết chạy về phòng ôm gối cắn răng khóc. Trong những lời chỉ trích về người đọc cũng luôn chỉ thấy người ta hắc cô, nào ai biết...nữ nhân đó lại yếu đuối như vậy!

Buổi dạ tiệc cũng tới, mọi người nhanh chóng tới đủ. Nhân vật chính thường tới trễ và tỏa sáng cô mỉm cười đối phó đôi ba câu với “người nhà” rằng.

- “Con chờ Stiver tới sẽ xuống! Như vậy mọi người sẽ bất ngờ và lúc đó sẽ công bố! Như vậy thông tin sẽ được chú trọng hơn.”

- “Được!”

Ba cô nói xong cũng rời đi, chỉ còn lại mình cô. Con Phượng Hoàng lần nữa vụt qua, cô muốn đuổi theo nó nhưng không thể đành ngậm ngùi nhìn nó bay đi.

- “Stiver tới rồi! Tiểu thư người mau chuẩn bị!”

Cô nghiêng người thở dài, nam chính với nữ chính là chúa tới muộn cô cũng muốn thêm một chút trễ nãi như một để không còn ai dìm hàng cô nữa.

Quả nhiên, sau khi nhận tin tức đó hơn 5 phút sau cô mới lề mề mở cửa. Tuy người hầu rất khó chịu nhưng vì e dè người ngoài cũng chỉ có thể cúi đầu làm thinh.

- “Giờ chúng ta chào đón con gái duy nhất nhà họ Lam! Tiểu thư Lam Đông Vũ!”

Cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, ánh đèn dần tối đi chỉ duy nhất một ánh sáng chói lóa chiếu tới cô. Ánh sáng từ những viên đá đính trên váy cũng chỉ như tô điểm thêm vẻ lung linh diễm lệ của cô. Mọi người đều bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy, ngay cả Alex và Stiver cũng tương tự...

Cô mỉm cười hòa nhã tới cạnh Stiver mỉm cười đưa tay ra.

- “Lại gặp nhau rồi!”

Stiver bừng tỉnh thân sĩ nắm lấy tay cô mỉm cười.

- “Đúng vậy! Hôm nay em thật đẹp!”

Nói rồi hắn cầm tay cô quay qua giới báo chí dõng dạc nói.

- “Hôm nay tôi có một việc muốn thông báo! Vị tiểu thư nhà họ Lam đây chính là hôn thê của tôi! Chúng tôi đã sớm có hôn ước và có ý định cuối năm sẽ làm tiệc đính hôn, lúc đó phát thiệp mời mọi người tới chung vui cùng chúng tôi!”

Vừa mới bị thu hút với vẻ đẹp của cô liền bị tin tức mới này làm cho hoảng sợ, đám phóng tự động đưa máy lên chụp liên tục. Duy chỉ có bố của Stiver một bên trầm ngâm. Thấy vậy cô mỉm cười bước qua ông.

- “Chú Kỷ, tái kiến! 20 triệu bảng anh đó...cảm ơn chú, không biết liệu chú có muốn cháu công bố tại đây luôn?”

Một câu nói của cô như đánh vào sự hoang mang của ông ấy.

- “Không thể nào! Sao có thể chứ?”

Stiver nhìn qua cô khó hiểu.

- “Ý em là sao?”

Cô mỉm cười xoay tay, cùng lúc đó gia đình nhà họ Lam cũng đi tới.

- “Ba anh chiều hôm qua mới gặp em, bác cho em 20 bảng anh và nói tránh xa anh ra. Chữ ký vẫn còn đó nha! Em còn quên mất, lúc trước ghi âm cũng không tắt! Trên máy vẫn còn đoạn lời nói đâu!”

“Đoàng!” Lại thêm lần nữa kinh hỉ, gia đình nhà họ Lam vội vã chạy tới.

- “Kỷ tổng ý của ông là sao đây? Ông muốn qua cầu rút ván vong ân phụ nghĩa việc trăm năm trước gia đình nhà chúng tôi cứu gia tộc ông?”

Lời này mọi người đều cố đè nén thanh âm vì lo phóng viên nhiều chuyện. Vậy mà cô lại cố tình không thích..

Lời nói này cô lại sử dụng loại cỏ truyền âm yêu thích, một cái cô cài tại mic trên bục, một cái cô cài tại đám trang sức được đính trên đầu. Bỗng mic vang lên tiếng nói...mọi việc đoàng một cái vỡ lở!

Mọi người trong cuộc chạy không thoát, đám phóng viên lập tức lao lên. Mọi người nhìn qua cô nhưng cô vẫn đang bảo trì bộ dáng vô tội hai mắt ngập nước đâu! “Ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không có làm nha!”

Thế cục này bị cô xoay như chong chóng, gia đình hai bên để cô cùng Stiver lên lầu rồi lại ngồi xuống bàn với nhau. Khách đều đã rời đi, tuy đa số còn muốn đứng lại hóng chuyện nhưng là chẳng ai dám. Dù sao gia tộc nhà cô cũng không dễ đụng còn bonus thêm gia tộc nam chính.

- “Em có muốn tới nhà máy sản xuất thức ăn không?”

Cô nhàm chán ngáp một cái, trên người đã thay một bộ đồ thoải mái nhìn Stiver đứng dưới ánh trăng nhìn mình khẽ cười.

- “Nơi đó thì có gì vui chứ?”

- “Em đi rồi sẽ biết!”

Stiver không cho cô nói tới lần thứ hai liền cúi xuống mở cửa sổ rồi quay lại vác cô nhảy đi. Cô lười phản kháng mặc hắn vác, dù sao mấy thế giới trước cô bế cũng không ít nam nhân. Thôi thì lần này cho họ bế chứ không lại nói cô dẫm đạp sự tự tôn của đám mày râu. Suy cho cùng cũng là cô lười hoạt động!

Khi tới nơi đám cảnh vệ sau khi xác định là anh mới mở cửa đi vào. Khi vào cô có chút ngạc nhiên. Cánh cửa và vài thứ đều được làm từ hợp kim đặc biệt, thiết bị đều được quét bằng một tia laze nhận diện. Nếu quét đúng mã mới có thể vào!

Đi theo sau hắn khi càng vào sâu cô lại nghe được tiếng gào hét..

- “Thả tôi ra! Van các người, làm ơn thả tôi! Tôi sẽ trả hết tiền! Tha cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.